CHƯƠNG 115: TỐNG NGỌC NHAN MUỐN LIVESTREAM
Tin tức này nhanh chóng được lan tới trước mặt Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương rất bình tĩnh.
Lơ đi ngay lập tức.
Tập đoàn Hà thị cũng vậy
Tổng giám đốc của Tập đoàn Hà thị, nếu ngay đến những chuyện nhỏ như vậy cũng xử lí không xong, thì đừng làm tổng giám đốc nữa.
Tống Thanh cũng rất bình tĩnh, bởi vì cô không hề biết gì cả...
Bà Tống và Tống Ngọc Nhan cứ thấp thỏm bất an ngồi trước tivi, đợi diễn tiến của câu chuyện.
Đúng, họ chính là người bất bình tĩnh nhất.
Theo lý mà nói, tin tức như vậy được lan ra ngoài, thì Hà Nhật Dương phải nhanh chóng cho bộ phận ngoại giao xử lý mới phải.
Sau đó thì sau khi bộ ngoại giao tìm đến họ thì họ sẽ tung chứng cứ ra.
Thế nhưng, thái độ của Hà Nhật Dương và Tập đoàn Hà thị, thật khiến Bà Tống và Tống Ngọc Nhan không cách nào hiểu được.
Bộ ngoại giao không hề tìm đến họ, thì ngoại trừ việc không ngừng kêu oan thì họ còn có thể làm được gì nữa?
Và trong lúc này, Nhà họ Hà vẫn không hề thể hiện gì cả, lúc này cũng đã có người thể hiện sự ủng hộ Nhà họ Hà rồi.
Nhà báo đã nhận hối lộ của Tống Ngọc Nhan, cũng nhanh chóng bị đóng đăng trong phút chốc!
Phải biết rằng, Nhà họ Hà của Hà Nhật Dương rất có thực lực trên khắp thế giới.
Khắp nơi trên thế giới, không biết bao nhiêu người muốn bám dính Nhà họ Hà cũng không được!
Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên phải dựa vào một nhà báo, dẫn đầu bám dính lấy Nhà họ Hà, khiến Nhà họ Hà phải nhìn họ bằng một ánh mắt khác.
Tống Ngọc Nhan nhìn thấy cơn sóng gió mà cô khó khăn lắm mới có thể làm nổi dậy được, còn chưa kịp xoay vòng mấy cái thì đã bị dập tắt mất rồi, nên vô cùng tức giận.
Tống Ngọc Nhan chuẩn bị phát trực tiếp tại một trang web nào đó, công khai chuyện mà tổng giám đốc của Tập đoàn Hà thị đang giấu giếm.
Các nơi trên toàn quốc thậm chí tất cả mọi người khắp toàn cầu đều nhanh chóng tập trung sự chú ý vào trang web phát trực tiếp này.
Bởi vì lượng truy cập quá lớn, khiến cho nguyên một trang web bị quá tải và sụp đổ trong chớp mắt!
Đúng lúc người điều hành của trang web này đang đau đầu thì một người bí ẩn xuất hiện, anh ta thể hiện muốn giúp đối phương mở rộng máy chủ.
Trước khi Tống Ngọc Nhan phát trực tiếp, thì máy chủ đã mở rộng gấp mười lần, khiến những người vào xem trực tiếp vô cùng hào hứng.
Tống Thanh đang vùi đầu vào đọc sách, thì Trần Thần đã gọi cho cô: “Thanh Thanh, cậu đã lên mạng xem chưa?”
Tống Thanh vô cùng hoang mang: “Lên mạng làm gì?”
“Xem phát trực tiếp chứ gì nữa! Đừng nói với tớ là cậu không biết gì hết nha?” Trần Thần hét lên trong điện thoại: “Trời ơi, sao cậu lại không biết được có người đang trên mạng phát trực tiếp nói rằng anh chồng của cậu đang hãm hiếp cô ta như thế nào hết vậy?”
Tống Thanh cảm thấy mình đang nghe nhầm, bèn hỏi: “Cậu nói gì? Hà Nhật Dương hãm hiếp người khác ư? Đừng đùa nữa có được không? Đâu phải câu chưa gặp qua Nhật Dương đâu, cậu cảm thấy với khuôn mặt của anh ấy, có cần phải dùng đến từ hãm hiếp không chứ?”
Trần Thần cũng nói: “Đúng vậy, nên tớ mới cảm thấy hiếu kỳ! Cho nên toàn thế giới này đều cảm thấy hiếu kỳ, đều muốn xem thử, người đàn bà có thể khiến cho người đường đường là tổng giám đốc của Tập đoàn Hà thị hãm hiếp, rốt cuộc có nhan sắc như thế nào? Trang web phát trực tiếp đó đã bị sập qua một lần rồi, lần này nghe nói máy chủ đã được mở rộng, bây giờ những người online đã lên đến hơn ba mươi triệu người rồi! Trời ơi, nó vẫn còn đang tăng lên! Chắc đến khi phát trực tiếp sẽ lên đến trăm triệu lận.”
Tống Thanh không biết phải nói thêm gì nữa.
Trần Thần nhanh chóng đưa địa chỉ trang web cho Tống Thanh.
Tống Thanh lúc này mới bỏ hết mọi việc đang làm xuống, mở trang web đó lên.
Lúc này, trong phòng phát trực tiếp vô cùng yên lặng, có vô số người đang thảo luận một cách hăng say.
Có một số fan hâm mộ kiên quyết tin rằng Hà Nhật Dương không phải là loại người như vậy, có một số antifan lại đang không ngừng bôi xấu Hà Nhật Dương, ngoài ra còn có quần chúng trung lập đang hăng say ngồi nghe diễn biến của câu chuyện.
Còn có người nói thẳng ra rằng họ đến đây là để ngắm nhìn sắc đẹp của người phát trực tiếp, nếu sắc đẹp của cô ta thật sự nghiêng nước nghiêng thành thì họ nhất định sẽ thưởng cho cô ta!
Tống Thanh sau khi nhìn thấy những lời bình luận của họ, mới cảm thấy hiếu kỳ với sự bình tĩnh của Hà Nhật Dương.
Cô sẽ không bao giờ tin Hà Nhật Dương sẽ làm việc đó.
Đó không phải là phong cách của Hà Nhật Dương chút nào.
Tống Thanh bỗng nổi hứng lên, kêu quản gia lấy thức ăn đem lên thư phòng, chuẩn bị vừa ăn vừa xem phát trực tiếp.
Cô muốn nhìn xem người thiếu nữ mở miệng nói bị hãm hiếp rốt cuộc là ai.
Sắp đến giờ rồi.
Tống Ngọc Nhan trang điểm gọn gàng lại, lần này cô trang điểm không diêm dúa như thường ngày, lần này cô rửa sạch mặt, dụi mạnh vào mắt, dụi đến nỗi gân đỏ hiện hết ra ngoài, tạo ra bộ dạng vừa mới khóc xong, xuất hiện với sắc mặt không còn luyến tiếc gì trên đời này nữa.
Khi Tống Ngọc Nhan xuất hiện, thì Tống Thanh đang uống ly trà sữa, cô nhất thời không kiềm chế được, bèn phun hết cả lên sàn nhà!
Tống Ngọc Nhan!
Sao lại là Tống Ngọc Nhan?
Sao cô ấy lại dám phát trực tiếp chứ?
Ôi trời ơi!
Tống Thanh cảm thấy sắp được mở mang tầm mắt rồi!
Dựa vào cô ta ư?
Hà Nhật Dương lại đi hãm hiếp cô ta ư?
Tống Thanh đột nhiên không biết nên nói thêm gì nữa rồi...
Được thôi, xem ra tối nay sẽ vô cùng náo nhiệt đây.
Quả nhiên, Tống Ngọc Nhan vừa xuất hiện trước ống kính, thì khung bình luận bên dưới sắp phải nổ tung rồi.
“Trời ơi, đôi mắt của tôi sắp mù rồi! Xấu xí như vậy mà cũng dám nói nam thần của tôi hãm hiếp cô ta ư? Không được không được, tôi phải đi ngắm nam thần của mình để rửa mắt của mình mới được.”
“Ôi trời ơi! Khuôn mặt như vậy ư, tôi còn nghĩ sẽ là quốc sắc thiên hương gì nữa! Uổng hết mớ giấy vệ sinh mới mua của tôi tồi.”
“Haiz, mọi người cũng đừng quá khắc khẩu như vậy, loại phụ nữ này chắc chắn không xứng với Tổng giám đốc Hà rồi, nhưng thưởng cho tôi để treo cô ta lên đánh thì còn được.”
“Haiz, đừng ai cản trở tôi cả, tôi nhất định phải tìm và lấy mạng người đàn bà này! Sao lại không biết xấu hổ là gì vậy?”
...
Tống Ngọc Nhan hoàn toàn bỏ qua những lời bình luận hiện ra không ngừng phía dưới, cô lau đi những giọt nước mắt không tồn tại nói: “Tôi biết bây giờ tôi có nói gì thì mấy người cũng không tin. Nhưng tôi có chứng cứ, nếu không thì tôi dám nói bậy ư?”
Dưới đó lại là một đống bình luận mới hiện ra.
“Đưa chứng cứ đây!”
“Không có chứng cứ thì không cần phải nói nữa!”
“Hơ hơ, tôi rất nóng lòng muốn xem cô ta có chứng cứ gì!”
“Hay, quá hay...”
“Lão nương mà tẩy trang thì còn đẹp hơn cô ta gấp trăm lần, mà nam thần của tao vẫn còn chưa chịu nhìn tao thêm một lần nào cả!”
“Người đàn bà này đến từ ngoài hành tinh à? Cô ta thật sự quen biết Tổng giám đốc Hà sao?”
“Hà Nhật Dương có là gì chứ? Tôi còn đẹp trai hơn anh ta gấp trăm lần đây này!”
...
Tống Ngọc Nhan kéo cổ áo ra, nói với ống kính một cách đáng thương: “Thật đó, tôi thật sự không hề nói dối, không tin thì mấy người nhìn chứng cứ thử đi.”
Trên cổ của Tống Ngọc Nhan hiện lên những đường lằn màu tím, màu sắc vẫn còn rất tươi mới, nhìn rất rõ đó là những dấu vết vừa mới được tạo ra.
Tống Thanh cũng không muốn ăn đồ nữa, cô cứ nhìn chằm chằm vào cổ của Tống Ngọc Nhan.
Những đường lằn này, cô vô cùng quen thuộc.
Trên người cô ấy cũng có.
Nhưng vấn đề là, ba ngày ba đêm này, cô vẫn luôn ở bên cạnh Hà Nhật Dương, mỗi khi hắn bận rộn thì chỉ có thể ở trong tầng hầm cùng Lý Xuân và Tiểu Hà cùng với các nhà nghiên cứu mà thôi.
Tống Ngọc Nhan lấy đâu ra dũng khí, nói dối vang trời như vậy?
Tống Ngọc Nhan tiếp tục nói vào trong micro: “Tôi biết rất nhiều người ở đây là fan hâm mộ của Hà Nhật Dương, nhưng mà, hắn chính là một người đàn ông cầm thú như vậy! Tôi không chịu, thì hắn lại cưỡng hiếp tôi... Huhuhu...”
Tống Ngọc Nhan khóc lóc vô cùng thảm thiết trước ống kính như vậy.
Cô ta vừa khóc, thì những người đàn ông đó đã không dám tiếp tục chỉ trích cô ta nữa rồi.
Nhưng mắng Hà Nhật Dương thì sao?
Hơ hơ, họ cũng không hề dám.
Nếu họ dám mắng một chữ thôi, thì ngày hôm sau sẽ bị người khác tìm được, sau đó sẽ bị đuổi việc.
Hà Nhật Dương không phải vị tổng giám đốc nào đó, không phải ai cũng có thể tùy tiện chửi rủa hắn được.
Thứ nhất, sắc đẹp của hắn vượt xa vị tổng giám đốc nào đó rất nhiều, những tay sai của hắn cũng tài giỏi vô cùng. Trong đó không ít hacker tài ba, chỉ cần chọc tức những hacker đó, haha, hậu quả có thể tự lường trước được.
Thứ hai, Hà Nhật Dương chính là người nắm quyền trong Tập đoàn Hà thị. Vị tổng giám đốc nào đó dù có tài sản như thế nào đi nữa, thì đa số tài sản đó đều là của ba mẹ anh ta. Nhưng số tài sản mà Hạ Nhật có được trong tay, đã vượt qua mấy trăm ngàn tỷ đô rồi, thậm chí có thể cao hơn nữa.
Thứ ba, Tập đoàn Hà thị mấy năm nay vang danh khắp quốc tế. Sự nghiệp từ thiện rất vẻ vang, có được sự tán thưởng rất tốt từ đa số quốc gia. Nếu không thì, chính phủ cũng sẽ không đặc biệt ưu ái, ban tặng cho Nhà họ Hà một khu vực biển và một bãi biển cùng một khu rừng cho riêng họ.
Cũng có nghĩa là, nếu một ai đó đắc tội với Nhà họ Hà, bắt Nhà họ Hà phải dọn đi, thì sẽ có hàng trăm quốc gia trên toàn cầu khóc lóc van xin nài nỉ Nhà họ Hà dời tổng bộ đến quốc gia của họ.
Thứ tư, Nhà họ Hà có rất nhiều quan hệ rất tốt với những nhân vật ông cha trên khắp quốc tế. Nghe nói một trong những ông cha đó, chính là nhân vật nắm quyền của một tổ chức nào đó.
Tổng hợp hết tất cả những điều trên, thử hỏi liệu ai còn dám chửi rủa Hà Nhật Dương nữa hay không?
Nếu không thể chửi hắn, thì chỉ có thể câm nín lại mà thôi.
Lúc này, những người đến hóng chuyện đã càng ngày càng nhiều.
Bên dưới khi bình luận cũng xuất hiện vô số ngôn ngữ khác nhau.
Tống Thanh nghiêm túc đếm qua, trước mắt đã hơn mười ngôn ngữ xuất hiện rồi.
Tống Thanh chỉ xem hiểu tiếng anh mà thôi, còn những ngôn ngữ khác cô chỉ biết chút ít.
Nhưng từ những giọng điệu đó có thể thấy được, không ít người đến để ủng hộ cho Hà Nhật Dương.
Lượng fan của hắn, đúng là phân bố khắp toàn cầu.
Tống Ngọc Nhan sau khi khóc xong, bèn lau đi nước mắt, đôi mắt của cô ta trông đỏ hơn trước rất nhiều.
Tống Thanh vô cùng nghi ngờ liệu có phải cô ta vừa mới bôi nước bột ớt lên hay không?
“Ngoại trừ thứ này ra tôi còn lấy được thứ mà hắn luôn mang bên người để chứng minh điều mà tôi nói là không phải lời nói dối!” Tống Ngọc Nhan xoay người qua lấy một chiếc đồng hồ để trước mặt ống kính, khóc nói nói: “Vật này được để lai sau khi hắn hãm hiếp tôi, là vật bồi thường cho tôi. Thế nhưng, lần đầu tiên của tôi, sao lại có thể dùng một chiếc đồng hồ Constantin để cho qua một cách dễ dàng như vậy được?”
Tống Thanh quả nhiên kinh ngạc vô cùng!
Chiếc đồng hồ đó quả nhiên là do Tống Ngọc Nhan lấy!
Constantin!
Sao lại là Constantin được?
A, chiếc đồng hồ mà cô bồi thường cho Hắc Tử, đâu có đáng giá như vậy đâu!
Tống Ngọc Nhan này sau khi ăn cắp được chiếc đồng hồ, rồi lại sử dụng nó ngay tại trường hợp này ư.
Thật là ác độc!
Tống Ngọc Nhan tiếp tục nói trước ống kính: “Tôi cũng là một cô gái đàng hoàng, tuy tôi thường xuyên ngỗ nghịch, cứ làm những việc khiến người khác phải kinh ngạc. Nhưng mà, lần đầu tiên của tôi phải cho chồng của mình, sao anh ta lại có thể đối xử với tôi như vậy được chứ?”
Tống Thanh không biết nên nói gì nữa.
Diễn xuất này, không đi đóng phim, thì thật là đáng tiếc!
“Người nhà tôi vốn nói rằng, chỉ cần Hà Nhật Dương nhận lỗi, và chịu trách nhiệm với tôi, thì sẽ cho tôi lấy Hà Nhật Dương.” Tống Ngọc Nhan tiếp tục nói” “Nhưng tôi không muốn như vậy. Tôi không muốn một cuộc hôn nhân không nhận được sự chúc phúc của mọi người. Nếu Hà Nhật Dương không thật lòng muốn lấy tôi, thì tôi tuyệt đối sẽ không chịu lấy anh ta!”
Truyện convert hay : Đế Thiếu Lùng Bắt Lệnh, Thiên Tài Manh Bảo Hàng Tỉ Thê
Danh sách chương