CHƯƠNG 113: MỞ RỘNG TẦM MẮT
Dưới hầm vô cùng trống rỗng.
Toàn bộ đều dùng tấm thép dày mấy chục cm để chống đỡ.
Tống Thanh nhìn thấy một màu xanh um tùm trước mặt.
Phòng thí nghiệm trên dưới gồm hai tầng, tầng thứ nhất toàn bộ đầu thuộc tầng trồng trọt.
Trồng trọt những hạt giống vừa mới nuôi cấy ra được.
Tống Thanh đi xuyên qua những loài thực vật này, cứ cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.
“Bữa trưa mà chúng ta vừa ăn, được hái từ đây ra cả ư?” Tống Thanh ấp úng mở miệng: “Nếu trên trái đất này xảy ra ô nhiễm sinh học tận thế, chúng ta cũng có thể sống một cách an toàn sao?”
Lý Xuân và Tiểu Hà không nhịn được nữa, bèn cười phì ra.
“Thiếu phu nhân, chắc cô cũng xem đủ rồi?” Tiểu Hà mở miệng nói: “Nhưng mà, nếu thật sự xảy ra những biến cố như vậy, thì hòn đảo nảy của chúng ta ngay đến việc chứa đựng mấy ngàn người cũng đều không có vấn đề gì cả.”
Tống Thanh kinh ngạc gật đầu.
Lợi hại quá!
Đi qua tầng một, liền xuống đến tầng hai.
Tống Thanh nhìn thấy rất nhiều người đang bận rộn trên chiếc bàn làm việc của mình.
Bên cạnh mỗi người đều có một đống ống nghiệm và chất hóa học.
Sau đó là một đống máy tính được xếp cạnh nhau, mỗi một máy đều đang quan sát trạng thái sinh trưởng của từng loại thực vật.
Tống Thanh cảm thấy mình thật sự đang được xem các thước phim về khoa học kỹ thuật vậy!
A không, thước phim về nông nghiệp!
Congo, là một quốc gia có sản lượng khoáng sản chiếm địa vị vô cùng quan trọng trên toàn cầu.
Nếu Hà Nhật Dương có thể nắm được một nửa cổ phần khoáng sản...
Trời ơi, thật không dám tưởng tượng được!
Chẳng trách sao Hà Nhật Dương dám nói rằng, mười cái Nhà họ Phương cũng không cách nào lên mặt được với hắn!
Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Đất nước Congo này, phát triển càng ngày càng mạnh mẽ, và ở trong tương lai, một số ít các loại khoáng sản sẽ chiếm địa vị chủ đạo. Nhưng nếu kinh tế của một đất nước phát triển, mà nông sản lại không theo kịp, thì sẽ bị cản trở sự phát triển của nước đó. Những loại hạt giống mà anh nuôi cấy, tất cả đều sẽ được vận chuyển đến Châu Phi, đều được đặc biệt cải thiện để sinh sống tại điều kiện môi trường và độ ẩm của nơi đó. Em hãy nhìn xem những chuyên gia này, đều là những chuyên gia nông nghiệp và ADN mà anh mời đến từ trên thế giới.”
Tống Thanh suýt chút nữa đã phải quỳ xuống thán phục rồi.
Những chuyên gia này quả thật không phải ai cũng có thể gặp được đâu.
Nhưng Nhà họ Hà lại mời một lúc nhiều chuyên gia như vậy.
Anh đừng nói với giọng điệu dễ dàng như vậy được không?
Đáng ghét lắm có biết không?
Tống Thanh không dám qua đó làm phiền họ, nên cô chỉ dám nhìn họ từ xa.
Lúc họ đi tham quan tầng hầm, thì lúc này Tống Ngọc Nhan đang dần dần hồi tỉnh lại.
Tống Ngọc Nhan vừa mới tỉnh dậy, bèn nhúc nhích ngón tay của mình, cơn đau khắp người khiến cô ấy hét to lên.
“Bản lĩnh chỉ có vậy thôi mà dám nhảy lên giường của tôi ư?” Hắc Tử chế giễu nói: “Tôi còn tưởng cô có bản lĩnh hay ho gì chứ!”
Tống Ngọc Nhan vừa mới tỉnh dậy vô cùng kinh ngạc.
Cô ấy vừa nghe thấy gì vậy?
Người đang nằm cạnh cô ta, sao lại không phải là Hà Nhật Dương?
Sao lại có thể? Có thể như vậy được?
Tống Ngọc Nhan suýt nữa thì hét toáng lên, sau đó cô liền lấy tay bịt miệng lại, không để mình phải thốt ra một tiếng nào cả.
Tống Ngọc Nhan run rẩy xoay đầu qua nhìn Hắc Tử, suýt nữa thì bị nôn ra bởi đám lông rậm rạp toàn thân trên người của anh ta.
Lần đầu tiên của cô, sao lại cho người đàn ông xấu xí này được?
“Cút ra ngoài.” Hắc Tử nhìn Tống Ngọc Nhan một cách chán ghét: “Cô đã làm dơ giường tôi rồi.”
Tống Ngọc Nhan giờ mới bừng tỉnh, phát hiện mình đang ở trong phòng của Hắc Tử!
Tống Ngọc Nhan cũng ghê gớm lắm, cô ta không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn vô cùng thản nhiên nói với Hắc Tử: “Lão nương ta đã đem nguyên một cơ thể trong trắng trao cho anh, anh lại muốn đuổi tôi đi dễ dàng như vậy ư? Không thể nào! Một trăm triệu! Một đồng cũng không thể thiếu! Nếu không tôi sẽ tiết lộ ra cho toàn thế giới đều biết!”
Hắc Tử lạnh lùng liếc Tống Ngọc Nhan một cái, xoay người đi xuống giường, mở két sắt ra, lấy một chiếc hộp trong đó, sau đó nắm lấy một cọc tiền đô ném về phía Tống Ngọc Nhan: “Cầm lấy tiền, cút ra khỏi đây ngay.”
Tống Ngọc Nhan dùng tấm chăn che người lại, nhặt lên hết những tờ tiền mà Hắc Tử đã ném ra, cuộn hết vào trong chăn, sau đó đem hết ra ngoài.
Hắc Tử nhìn thấy tấm lưng của Tống Ngọc Nhan, khóe miệng cong lên với một nụ cười lạnh như băng.
Anh ấy lấy điện thoại lên gọi cho Hà Nhật Dương: “Tổng giám đốc, tôi đã làm theo lời của ngài dặn rồi.”
“Được.” Hà Nhật Dương trả lời chỉ vỏn vẹn một chữ, sau đó bén gác máy.
Hà Nhật Dương nói với Tống Thanh: “Tham quan cũng gần xong hết rồi, trên đó đã nấu trà xong, đều là những sản phẩm mới mà chúng ta vừa mới nghiên cứu ra, em có muốn thử không?”
Tống Thanh ngạc nhiên: “Được thôi!”
Cô cảm thấy cô được mở mang tầm mắt khi tới hòn đảo này.
Tống Thanh đi theo Hà Nhật Dương lên mặt đất, quả nhiên tại đó đã nấu xong trà hoa nóng hổi đang chờ đợi họ.
Tống Thanh cầm lên uống mấy ngụm, sau đó đưa ngón tay cái về phía những người khác: “Tôi có thể đem một ít về nhà không? Nó thật sự rất ngon.”
Mọi người sau khi nghe được câu nói của Tống Thanh, đều mỉm cười vui vẻ nói: “Đương nhiên là được ạ!”
Tống Thanh thân là mợ hai của Nhà họ Hà, nhưng một chút kiêu căng cũng không có, cô ấy đối xử với mọi người rất ôn hòa, tôn trọng tất cả sự lao động của người khác.
Chỉ với điểm này thôi, nhưng cũng đủ để tất cả con người làm việc trên hòn đảo này, hoàn toàn chấp nhận cô trong chốc lát.
Đến khi dùng cơm tối, Tống Thanh cũng không hề nhìn thấy Tống Ngọc Nhan, cũng không biết cô ta đang lén lút giở trò già nữa.
Nhưng mà, Tống Thanh cũng không muốn quan tâm nữa.
Chỉ cần cô ấy không gây chuyện là đủ rồi.
Hà Nhật Dương dẫn theo Tống Thanh đi câu cá ngoài biển trên một chiếc thuyền nhỏ.
Tống Thanh căng thẳng cầm lấy cần câu: “A, chẳng lẽ phải duy trì tư thế như vậy, đến khi cá căn câu hay sao?”
Hà Nhật Dương cười phì một tiếng, hắn đứng đằng sau Tống Thanh, đôi tay ôm lấy eo của cô, sau đó tựa cằm vào vai cô, cười rất nham hiểm: “Nếu em muốn duy trì tư thế như vầy thì anh cũng không có ý kiến gì, nhưng mà...”
Vừa dứt lời, thì đôi tay léng phéng của Hà Nhật Dương đã thò tới thọt lét cô ấy.
Tống Thanh kêu lên, bỏ xuống cây cần câu trên tay, chạy trốn mất tiêu.
“Muốn chạy ư? Để xem em chạy được đi đâu!” Hà Nhật Dương bước một bước thôi nhưng cũng đủ để đuổi kịp hai bước của Tống Thanh rồi. hắn thò tay ra, đã có thể kéo Tống Thanh xoay về trong vòng tay của hắn một cách nhanh chóng.
Tống Thanh la hét thất thanh: “Hà Nhật Dương, anh chơi ăn gian!”
“Hừ, giờ anh sẽ cho em biết cái gì mới gọi là ăn gian!” Hà Nhật Dương ôm lấy Tống Thanh đi về phía mạn thuyền: “Chúng ta xuống biển tắm một cái đi!”
“Đừng mà!” Tống Thanh sợ đến nỗi ôm chặt lấy cổ của Hà Nhật Dương, không chịu buông tay: “Đừng xuống mà!”
“Vậy sao...” Hà Nhật Dương kéo dài câu nói, chuẩn bị nhảy xuống, khiến Tống Thanh càng sợ hãi kêu lớn hơn nữa.
“Hà Nhật Dương, anh dám ném em xuống đó, thì tối nay sẽ không cho anh lên giường ngủ!” Tống Thanh lo sợ đến nỗi nói năng lung tung: “Tối nay cũng không cho anh đụng đến em!”
Hà Nhật Dương cười càng hứng khởi hơn nữa: “Ừ, nghĩa là, chỉ cần không ném em xuống đó, thì tối nay có thể tiếp tục ư?”
Tống Thanh giờ mới hoàn hồn lại, chết rồi, lại trúng kế của tên này nữa rồi!
Tống Thanh lập tức ép sát mặt mình vào ngực của Hà Nhật Dương, có nói gì cô cũng không ngước đầu lên nữa.
Mất mặt chết đi được!
Lý Xuân bọn họ còn ở đây mà!
Sao cô lại nói ra những lời như vậy được chứ?
Chết rồi, hình tượng của cô đã bị phá hủy hết trơn rồi!
Nhìn thấy Tống Thanh xấu hổ đến nỗi phải tìm chỗ để bỏ trốn, Hà Nhật Dương càng cười vui vẻ hơn nữa.
Lý Xuân bọn họ đều tự giả vờ câm điếc, xoay người qua chỗ khác, thể hiện mình không hề nghe thấy gì cả.
Hà Nhật Dương chọc ghẹo Tống Thanh xong, cuối cùng cũng thả cô xuống.
Tống Thanh cầm lấy cần câu chạy ra rất xa, kiên quyết không ở gần Hà Nhật Dương nữa.
Hà Nhật Dương yên tĩnh ngồi tại đó câu cá.
Tống Thanh nhìn hắn từ phía xa.
Khi yên tĩnh thì nhìn hắn cứ như một bức tranh vậy.
Hòa làm một chung với bầu trời và biển cả này.
Rất đẹp đẽ, khiến người ta cảm thấy thế này này cũng vì thế mà trở nên tươi đẹp hẳn lên.
Hà Nhật Dương cũng đang mỉm cười nhìn cô
Hà Nhật Dương là phong cảnh của nơi này, Tống Thanh cũng vậy
Lần đầu tiên Hà Nhật Dương cảm thấy, giấc mơ trước kia đã không quan trọng nữa rồi.
Quan trọng là, người đang ở bên cạnh hắn bây giờ, tên là Tống Thanh.
Buổi tối khi họ trở về, thì đã xách theo một thùng lớn cá biển mang về.
Tống Thanh tự động qua đó giúp đỡ, sau đó đã nấu một nồi canh cá rất to cùng với các vị đầu bếp tại đây.
Vì thế những con người ở đây, đều được vinh hạnh uống hồi canh cá do tận tay phu nhân tổng giám đốc nấu.
Tống Ngọc Nhan sắc mặt trắng bệt ngồi ngay tại đó, ánh mắt ác độc như muốn đâm xuyên vào cơ thể của Tống Thanh, đến khi nào có thể đâm chết cô ta mà thôi!
Nhưng bây giờ cô ấy chỉ muốn nhưng không thể làm được.
Bị dày vò hết nửa ngày, cô ta quả thật đã mệt mỏi không còn chút sức lực nào rồi!
Nhưng cô ta vẫn không để cho Tống Thanh nhìn thấy sự khác thường, nên chỉ có thể gắng gượng đi ăn tối.
Cô ấy tuyệt đối không để cho Hà Nhật Dương biết được chuyện vừa mới xay ra!
Cô ấy tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai cản trở cô ấy trở thành thiếu phu nhân của Nhà họ Hà!
Tống Thanh nhìn thấy sức khỏe của Tống Ngọc Nhan dường như không tốt lắm, nên đã bưng một chén canh lớn qua đó cho cô ta.
“Không khỏe thì về phòng nghỉ sớm đi.” Tống Thanh bỏ chén canh xuống, xoay người rời khỏi.
“Không cần cô giả vờ tốt bụng!” Tống Ngọc Nhan không hề nể mặt, trong mắt của cô ta, tất cả hành động của Tống Thanh đều đang thể hiện sự kiêu ngạo với cô ta.
Tống Thanh lắc đầu vô vị.
“Tống Thanh, vị trí của cô sớm muộn gì cũng sẽ là của tôi!” Tống Ngọc Nhan tiếp tục giận nói sau lưng Tống Thanh:”Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không thể nào thay đổi được!”
Tống Thanh hướng lưng về phía Tống Ngọc Nhan, cô dừng chân lại, cười gượng gạo.
“Tôi nói cho cô biết, Tống Thanh, cô không xứng đáng có được hạnh phúc!” Tống Ngọc Nhan ác độc nói: “Cô và anh trai của cô, đều không xứng đáng!”
“Vậy sao? Vậy thì chúc cô hạnh phúc.” Tống Thanh không muốn nói tiếp với Tống Ngọc Nhan nữa, liền nhanh chóng rời khỏi.
Đến tối, khi Tống Ngọc Nhan trở về phòng, cô ôm lấy điện thoại khóc lóc với Bà Tống: “Mẹ, rốt cuộc mẹ đã cho con thuốc gì vậy! Sao con lại không thể lên giường được với Hà Nhật Dương, mà lại đi ngủ với một người đàn ông khốn khiếp chứ?”
Bà Tống vô cùng kinh ngạc: “Cái gì? Ngọc Nhan, con nói lại một lần nữa đi, nói rõ ràng! Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Ngọc Nhan lúc này mới kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Bà Tống biết.
Bà Tống trong điện thoại vô cùng thất vọng nói “Cũng tại mẹ! Mẹ đã quên nhắc nhở con! Loại thuốc này không được dùng quá liều, nếu không thì sẽ không tỉnh táo được! Ngọc Nhan, con có chắc chắn người đó không phải là Hà Nhật Dương không?”
Tống Ngọc Nhan chợt hét lên trong điện thoại: “Đều tại mẹ! Bày kế kiểu gì thế này! Bây giờ thì tốt rồi! Sao con còn có thể ở bên Hà Nhật Dương nữa đây?’
Truyện convert hay : Đô Thị Tiêu Dao Tà Y
Danh sách chương