Lâm Tĩnh Nhu dùng sức dậm chân, vứt bỏ một câu ngoan thoại, chạy trối chết.

- Trần Thanh Đế ngươi cặn bã, ta muốn cho ngươi sống không bằng chết, sống không bằng chết.

Trần Phong Nhiên ở đằng sau cột đá nghiến răng nghiến lợi, trong nội tâm nảy sinh ác độc.

Bất quá rất nhanh, trên mặt Trần Phong Nhiên lộ ra dáng tươi cười, từ đằng sau cột đá đi ra:

- Đại ca, anh đã ra, Mã gia gia không có tức giận chứ?

- Có tức giận hay không ta cũng không biết, bất quá...

Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, thản nhiên nói:

- Xem bộ dáng của hắn, có chút không cao hứng.

- Không cao hứng?

Trần Phong Nhiên nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thầm nghĩ:

- Xem ra cái phế vật này, tất nhiên là đắc tội Mã Quan Thiên. Hơn nữa nhìn bộ dáng, có lẽ hắn cùng Mã Tình Tình còn xảy ra mấy thứ gì đó. Như thế, ta có thể không tốn sức chút nào lợi dụng Lữ Bất Phàm để đối phó hắn.

Mã Tình Tình kêu to bảo Trần Thanh Đế đứng lại, Trần Phong Nhiên là tận mắt nhìn thấy. Mặc dù Trần Phong Nhiên không có nhìn thấy Mã Tình Tình, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, ngay lúc đó Mã Tình Tình rất là phẫn nộ.

Mã Tình Tình phẫn nộ?

Vì sao bảo Trần Thanh Đế đứng lại?

Không cần hỏi, khẳng định là có quan hệ tới vấn đề nam nữ.

Đây chính là Trần Phong Nhiên muốn thấy.

Nhìn thấy phản ứng của Trần Phong Nhiên, trong nội tâm Trần Thanh Đế cười lạnh, mở miệng hỏi:

- Phong Nhiên, sao ngươi tới nơi này? Đã chọn xong ngành rồi hả?

- Ta không phải lo lắng cho đại ca sao, cho nên một mực chờ ở đây, không có tâm tình đi báo danh, cứ tới đây nhìn xem.

Vẻ mặt Trần Phong Nhiên quan tâm nói:

- Mã gia gia không có tức giận là tốt rồi, đại ca không có việc gì, ta cũng yên lòng rồi.

Cái gì gọi là lo lắng cho Trần Thanh Đế? Thằng này chỉ là sợ Trần đại thiếu thật sự trở thành đệ tử của Mã Quan Thiên, làm cho tất cả cố gắng trước kia của hắn thành giã tràng xe cát, muốn trước tiên biết rõ kết quả mà thôi.

Bất quá, không thể không thừa nhận, tâm cơ cùng ẩn nhẫn của Trần Phong Nhiên cùng năng lực với ngụy trang rất cường hãn.

Trước một khắc, Trần Phong Nhiên chứng kiến Trần Thanh Đế đùa giỡn Lâm Tĩnh Nhu, hận không thể tươi sống ăn hết Trần đại thiếu. Sau một khắc, trên mặt của hắn lại lộ ra dáng tươi cười, còn bày một bộ lo lắng cho Trần đại thiếu.

- Ta có thể có chuyện gì chứ? Ai dám làm gì ta?

Lông mày Trần Thanh Đế giương lên, nhưng trong lòng âm thầm cười lạnh:

- Lo lắng cho ta? Ngươi cho rằng ca ca ta là người ngu sao, không biết ngươi sớm đã tới, một mực trốn ở đằng sau cột đá sao? Ngươi không có mặt, ca ca ta rãnh rỗi nhức cả trứng, lại chủ động bảo Lâm Tĩnh Nhu hôn ta sao?

Dùng tu vi Luyện Khí tầng hai đỉnh phong của Trần Thanh Đế, phát hiện Trần Phong Nhiên còn không phải chuyện dễ sao. Thời điểm Trần Phong Nhiên vừa tới, Trần Thanh Đế đã biết.

Tuy tình trường của Trần Thanh Đế không nhiều, nhưng mà, nhãn lực lại phi thường sắc bén, từ phản ứng của Trần Phong Nhiên khi nhìn thấy Lâm Tĩnh Nhu, đương nhiên có thể nhìn ra chút gì đó.

Mà Trần đại thiếu đùa giỡn Lâm Tĩnh Nhu, là làm cho Trần Phong Nhiên xem, kích thích hắn, làm cho Trần Phong Nhiên mau chóng ra tay với hắn.

Chỉ có khi Trần Phong Nhiên động thủ, Trần Thanh Đế mới có thể nắm lấy cơ hội.

- A, đúng rồi đại ca, Mã gia gia tìm anh làm gì?

Trần Phong Nhiên vẫn là có chút không yên lòng, nhịn không được hỏi.

Tuy Trần Phong Nhiên đã đoán được mục đích mà Mã Quan Thiên tìm Trần Thanh Đế, mà Trần Thanh Đế càng là đắc tội Mã Quan Thiên, bất quá đoán là đoán, hắn vẫn là muốn xác nhận thoáng một phát.

- Không có đại sự gì, chỉ là muốn thu ta làm đệ tử, cùng hắn học tập Trung y. Bất quá...

Trần Thanh Đế tiếng nói xoay chuyển, ngạo nghễ nói:

- Bất quá, bị ca ca ta cự tuyệt. Trung y không là đồ ăn của ta, không có hứng thú.

- Đại ca, ngươi... Ngươi vậy mà cự tuyệt?

Trần Phong Nhiên chấn động toàn thân, hoảng sợ nói:

- Đại ca, ngươi có biết hay không, có nhiều người khát vọng trở thành đệ tử của Mã gia gia, mà Mã gia gia không để vào mắt? Ngươi... Ngươi lại cự tuyệt, đại ca, ngươi thật sự là không nên.

Mặt ngoài Trần Phong Nhiên cảm thấy đáng tiếc cho Trần Thanh Đế, nhưng trong lòng thì mừng thầm:

- Phế vật, thật sự là phế vật, cơ hội tốt như vậy vậy mà bỏ lỡ. Bất quá, không có nghĩ đến phế vật này ở Trung y, thực sự có thiên phú hơn người, ngay cả Mã Quan Thiên cũng chủ động muốn thu hắn làm đệ tử.

- Không nói cái này nữa, chúng ta đi báo danh thôi.

Trần Thanh Đế khoát tay áo, cười hắc hắc, nói:

- Phong Nhiên, Trung Y học viện này, hệ nào mỹ nữ nhiều nhất? Nếu như địa phương khác không có mỹ nữ, ta sẽ tiến vào Trung y hệ, cháu gái Mã lão đầu, lớn lên cũng không tệ lắm.

- Trung y hệ?

Trong lòng Trần Phong Nhiên run lên, đương nhiên không muốn để cho Trần đại thiếu tiến vào Trung y hệ, liền nói:

- Đại ca, muốn tìm mỹ nữ, đương nhiên là văn nghệ hệ, văn nghệ hệ mỹ nữ nhiều như mây, cái này đã được công nhận. Hơn nữa hoa khôi của văn nghệ hệ, Băng hoa hồng Lý Nhược Băng, đại ca tất nhiên sẽ... Hắc hắc!

- Lý Nhược Băng?

Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ:

- Lý Nhược Băng, không phải là nữ nhân ngày đó ở Kỳ Hoa cư kia chứ, đích thật là đủ lạnh.

- Tốt, vậy thì văn nghệ hệ, đây mới là đồ ăn của ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện