Mã Quan Thiên là nhân vật thuộc loại trâu bò của Trung y giới trên địa cầu có thể đếm được trên đầu ngón tay, Trần Thanh Đế càng là toàn năng yêu nghiệt của Tu Chân giới, mỗi người là tồn tại không ai dám đắc tội, khát vọng nịnh nọt.

Nếu như có một ngày, có người muốn thu Mã Quan Thiên làm đồ đệ, giạy Mã Quan Thiên y thuật Trung y, Mã Quan Thiên há có thể đáp ứng? Cho dù y thuật của người kia so với Mã Quan Thiên hắn còn muốn trâu bò, ngưu bức hơn, Mã Quan Thiên cũng sẽ không đồng ý.

Cái này là đạo lý giống nhau.

Hơn nữa chỉ luận y thuật, Mã Quan Thiên ngay cả tư cách xách giày cho Trần Thanh Đế cũng không có.

Sinh sắp chết, bạch cốt nát như tương, Trần Thanh Đế có thể cứu sống, Mã Quan Thiên làm được sao? Luyện chế đan dược, Tiên đan, Trần Thanh Đế có thể làm được, Mã Quan Thiên hắn làm được sao?

- Thanh Đế, ngươi không cần nghĩ thoáng một phát sao? Không cần vội vàng quyết định, trở về hảo hảo cân nhắc thoáng một phát như thế nào?

Mã Quan Thiên như thế nào cũng thật không ngờ, Trần Thanh Đế vậy mà cự tuyệt, còn cự tuyệt dứt khoát như thế, không mang theo chút do dự nào.

Mã Quan Thiên thu đệ tử, đổi lại ai khác mà không dốc sức liều mạng, kêu cha gọi mẹ, dồn hết sức lực, điên cuồng xông lên. Trần Thanh Đế ngược lại tốt, một câu đối với Trung y không có hứng thú, cự tuyệt.

Ngươi đối với Trung y không có hứng thú gì?

Con mẹ nó, ngươi có được thiên phú tốt như vậy, vậy mà đối với Trung y không có hứng thú? Vậy trước kia sao ngươi còn dùng Trung y chữa đồ chơi của mình? Mẹ nó, thứ đó chết thì để cho nó chết đi, đem thiên phú của ngươi bày ra làm gì? Như vậy làm tâm của Mã Quan Thiên ngứa ngáy, muốn nhận ngươi làm đệ tử, ngươi lại nói không có hứng thú.

Dựa vào, dựa vào, Kháo... Không nên chơi người như vậy.

Điều này có thể trách Trần Thanh Đế sao?

Ai bảo thể cốt Trần đại thiếu kém như vậy, yếu ớt như cọng bún. Hơn nữa, trên địa cầu lại không có linh thảo, Trần Thanh Đế đương nhiên phải lấy tấm trong gạo, dùng một ít thuốc Đông y điều trị thể cốt.

Hơn nữa, Trần Thanh Đế còn cần tu luyện một lần nữa, ở địa cầu này linh khí cực kỳ khuyết thiếu, muốn tăng tu vi lên, lợi dụng thảo dược cũng là phương pháp xử lý không có cách nào.

Có linh thảo luyện chế đan dược, ai không có việc gì tìm ngược đãi, uống mấy thứ thuốc Đông y đắng đến muốn nhổ ra chứ.

- Mã hiệu trưởng, Thanh Đế thực cám ơn hảo ý của ngài, nói thật, ta đối với Trung y thật sự là không có hứng thú.

Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ nói:

- Như vậy đi, Mã hiệu trưởng, nếu như ngày nào đó ta đối với Trung y có hứng thú, có chỗ nào không rõ sẽ tìm ngài, như thế nào?

- Cái này... Vậy được rồi.

Mã Quan Thiên hít sâu một hơi, vẻ mặt thất vọng cùng tiếc nuối nói:

- Như thế nói đến, ngươi cũng sẽ không báo danh Trung y hệ chuyên nghiệp rồi?

- Ân.

Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu. Nha, đã nói đối với Trung y không có hứng thú, còn báo danh Trung y hệ cọng lông, chẳng lẽ có bệnh hay sao?

- Trần Thanh Đế, ngươi...

Mã Tình Tình nghe được Trần Thanh Đế lần nữa cự tuyệt gia gia của mình, rốt cục nhịn không được:

- Cho dù ngươi tạm thời đối với Trung y không có hứng thú, không muốn trở thành đệ tử của ông nội ta, vậy ngươi báo Trung y hệ cũng không có gì? Vì sao không báo.

- Mã đại tiểu thư, ngươi là cháu gái của Mã hiệu trưởng, phối dược cũng không tệ lắm, là Trung y hệ a?

Nhìn thấy Mã Tình Tình gật đầu, lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, cười hắc hắc nói:

- Ngươi khẩn trương như vậy, muốn ta báo danh Trung y hệ như vậy, ngươi... Ngươi không phải là có ý với ta chứ?

- Ngươi... Vô sỉ, ai có ý với ngươi?

Mã Tình Tình mặt ngọc đỏ lên, nói ra:

- Trần Thanh Đế, ta vốn cho rằng đồn đãi có sai, không nghĩ tới... Không nghĩ tới ngươi vô sỉ như vậy, vậy mà... Vậy mà ở trước mặt gia gia ta đùa giỡn ta.

Bề ngoài hình như bất kể là Trung y, hay là Tây y, nữ nhân đều rất lớn mật.

- Ách? Ngươi cái này là ý nói, thời điểm Mã hiệu trưởng không có mặt, có thể đùa giỡn ngươi rồi?

Trần Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt dâm đãng nói.

- Ngươi...

Mã Tình Tình nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Trần Thanh Đế, vẻ mặt ủy khuất.

- Ai nói... Ai nói thời điểm ông nội của ta không có mặt, ngươi có thể đùa giỡn ta?

- Mã hiệu trưởng, hảo ý của ngài ta thật sự tâm lĩnh, ngài cứ làm việc đi, ta sẽ không quấy rầy.

Nói xong, Trần Thanh Đế lựa chọn quay người ly khai.

Nếu như là đã cự tuyệt, vậy thì không cần phải tiếp tục dây dưa.

Truy cập để đọc tRuyện

- Trần Thanh Đế, ngươi... Ngươi đứng lại đó cho ta.

Trần Thanh Đế vừa mở cửa, chuẩn bị đóng cửa, Mã Tình Tình rốt cục nhịn không được giận dữ hét.

- Mã đại tiểu thư, ngươi không nên gấp gáp, chờ thời điểm gia gia của ngươi không có mặt, chúng ta mới hảo hảo giao lưu trao đổi.

Trần Thanh Đế vứt bỏ một câu, liền đóng cửa lại, làm cho Mã Tình Tình tức đến dậm chân.

- Gia gia, Trần Thanh Đế hắn khi dễ cháu như thế, ông... Ông dĩ nhiên làm như không thấy, gia gia...

Mã Tình Tình ôm cánh tay Mã Quan Thiên, không ngừng lay động, làm nũng.

- Tốt rồi, tốt rồi, lão già khọm như ông đều bị cháu lay mệt rã rời rồi.

Mã Quan Thiên Vi hơi nhíu mày, nói ra:

- Trần Thanh Đế là ngụy trang, là cố ý như vậy

- Ngụy trang cái gì? Cố ý cái gì?

Mã Tình Tình đình chỉ lay động, trong lòng khẽ động, một bộ bừng tỉnh đại ngộ, nói ra:

- Gia gia cháu đã biết, hắn nhất định là cố ý cự tuyệt, nói không có hứng thú với Trung y, nâng giá bản thân mình? Bất quá, không có cái tất yếu này a, chỉ cần hắn trở thành đệ tử của gia gia, ai không hâm mộ ghen ghét chứ.

- Tinh nhi, cháu nghĩ đi nơi nào vậy. Ý của ta là nói, đứa nhỏ Thanh Đế này đùa giỡn cháu là cố ý đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện