Nhìn thấy Trần Phong Nhiên gật đầu, lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, thầm nghĩ trong lòng:

- Xem ra y thuật của Mã Quan Thiên này cũng không lớn, Trần đại thiếu bị hắn trị liệu qua, đã sớm ngoẻo rồi.

- Đại ca, Mã gia gia muốn gặp anh, anh nhất định phải cẩn thận.

Trần Phong Nhiên hít sâu một hơi, thấp giọng nhắc nhở:

- Ta có một loại dự cảm, tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì.

- Ách, vì cái gì? Chẳng lẽ họ Mã kia còn có thể ăn ta hay sao?

Vẻ mặt Trần Thanh Đế không quan tâm, bất quá hắn lại rất nghiêm túc lắng nghe.

- Kỳ thật rất đơn giản, y thuật của Mã gia gia lợi hại, ở Trung y giới có uy vọng không gì sánh nổi. Mà các gia tộc thế lực, đối với hắn cũng đều vô cùng tôn trọng, không dám đắc tội.

Trần Phong Nhiên trầm ngâm một tiếng, giải thích nói:

- Dù sao, ai cũng không dám cam đoan mình vĩnh viễn cũng sẽ không sinh bệnh. Có Mã gia gia, vậy cũng tương đương với nhiều một cái mạng, thậm chí là có vài mệnh.

- Ân, ngươi nói không sai.

Trần Thanh Đế sâu sắc chấp nhận.

Tại Tu Chân giới, tu vi của Trần Thanh Đế không cao, chỉ là tiêu chuẩn trung hạ mà thôi, nhưng hắn là yêu nghiệt ở phương diện luyện đan, luyện khí, luyện phù, trận pháp..., cũng không ai dám đơn giản đắc tội hắn.

Cùng Trần Phong Nhiên nói rất đúng một cái đạo lý, tại Tu Chân giới là thế giới mạnh được yếu thua, ai có thể bảo chứng mình vĩnh viễn dựng ở thế bất bại? Vĩnh viễn cũng sẽ không trọng thương, không dùng đến đan dược chữa thương?

Trần Thanh Đế luyện chế đan dược, pháp bảo, phù triện, trận pháp..., ở thời điểm mấu chốt, đây chính là bảo bối có thể cứu mạng, bảo vệ tánh mạng, ai chán sống dám đắc tội hắn.

- Thường thường nhân vật như Mã gia gia, tính tình đều sẽ phi thường cổ quái, ta nghe nói...

Nói đến đây, thanh âm Trần Phong Nhiên thấp hơn:

- Ta nghe nói, Mã gia gia phi thường cổ hủ, rất ghét những ăn chơi thiếu gia. Mà đại ca ngươi, lại là đệ nhất hoàn khố cả thành, tồn tại đỉnh cao nhất a.

- Đại ca, anh ngẫm lại xem, Mã gia gia tìm anh, có thể có chuyện gì tốt?

Vẻ mặt Trần Phong Nhiên lo lắng nói:

- Đại ca, thời điểm anh đi gặp Mã gia gia, nhất định phải cẩn thận.

Dùng Trần Phong Nhiên hiểu rõ đối với Trần đại thiếu, đương nhiên biết rõ, Trần đại thiếu một mực dùng đệ nhất hoàn khố mà tự hào. Trần Phong Nhiên càng thêm biết rõ, càng là nhân vật người khác không dám chọc, Trần đại thiếu lại càng thích khiêu chiến, còn có thể đắc tội chết.

Tựa như lời của Trần Phong Nhiên hiện tại, để cho thời điểm Trần Thanh Đế nhìn thấy Mã Quan Thiên, nhất định phải cẩn thận. Nếu đổi lại là Trần đại thiếu trước kia, Trần Phong Nhiên càng nói như thế, Trần đại thiếu sẽ càng thêm làm càn, càng không coi ai ra gì, khiêu khích đến cùng, đắc tội đến cùng.

Nhìn Trần Phong Nhiên như là quan tâm Trần Thanh Đế, kì thực lại là đào hố cho Trần Thanh Đế.

Ở dĩ vãng, Trần Phong Nhiên dùng chiêu thức nhìn như quan tâm này chơi Trần Thanh Đế, cho tới bây giờ sẽ không có thất bại qua. Chỉ là Trần đại thiếu trước kia, vẫn cho là, Trần Phong Nhiên là quan tâm hắn.

Mỗi khi Trần đại thiếu đem người không nên đắc tội, đắc tội chết về sau, Trần Phong Nhiên sẽ nhảy ra nói: Đại ca a, em đã nói với anh, không nên đắc tội người này, nhưng anh vẫn không nghe lời...

Đến cuối cùng, Trần đại thiếu còn cảm kích, còn cho là Trần Phong Nhiên là tốt với hắn.

- Đi, ta đã biết.

Trần Thanh Đế phất phất tay, hung hăng càn quấy nói:

- Ngươi đi trước đi, ta đi một chút sẽ trở lại, không phải chỉ là một Mã lão đầu sao, ca ca ta còn sợ hắn sao?

- Tại sao Mã Quan Thiên lại muốn gặp phế vật Trần Thanh Đế này? Chẳng lẽ phế vật này ở Trung y có thiên phú hơn người?

Nhìn thấy Trần Thanh Đế ly khai, Trần Phong Nhiên có chút nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:

- Trần Thanh Đế tiếp xúc Trung y, là sau khi hắn ra viện, để cho ta dẫn hắn đến Đồ Thư quán.

- Sau khi hắn ra viện, thì có đồn đãi nói cái đồ chơi kia của hắn không được. Ta cũng âm thầm tiến hành điều tra qua, trong lúc nằm viện, có một ít nữ y tá bò lên giường, kết quả tất cả đều bị hắn đạp xuống. Dùng bản tính của hắn, loại chuyện này, đặt ở thời điểm bình thường, tuyệt đối sẽ không phát sinh loại sự tình này.

- Đồn đãi, không có lửa thì sao có khói.

- Về sau, hắn lại mua đại lượng thảo dược, trong đó còn có một chút vật tráng dương. Không chỉ có như thế, còn đem trái cây thôi tình thấp kém, trở thành bảo bối.

- Điều này cũng càng thêm xác nhận, cái đồ chơi kia của hắn không được.

- Điểm xác nhận này, cùng sự tình hắn mua sắm đại lượng thảo dược, quyết định không thể gạt được cha. Nhưng mà, cha lại không có lộ diện, càng không có ngăn cản, mặc kệ hắn làm gì thì làm.

- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cha hẳn là biết Trần Thanh Đế mua thảo dược nào, thậm chí ngay cả trình tự mua sắm cũng không có sai lầm. Sau đó, lại tìm tới Mã Quan Thiên, cuối cùng đã nhận được thừa nhận, mới sẽ như thế.

- Sau khi Trần Thanh Đế mua đại lượng thảo dược, vẫn co lại trong phòng, tự mình nấu thuốc, đi qua gian phòng của hắn, có thể nghe thấy được vị thuốc Đông y. Giằng co một tháng thời gian, cái đồ chơi kia của hắn, giống như đã chữa tốt rồi.

Nghĩ vậy, trong hai tròng mắt của Trần Phong Nhiên hiện lên một đạo sát cơ.

Sự tình Trần Thanh Đế nhìn Lâm Tĩnh Nhu, vĩnh viễn đều là đau nhức trong lòng Trần Phong Nhiên.

- Không nói đến có trị liệu tốt hay không, chỉ từ hắn chữa tốt Tiểu Hắc, là có thể xem ra vấn đề. Cho dù là hắn dẫm nhằm chó, chữa tốt Tiểu Hắc, y nguyên nói rõ hắn thật sự hiểu Trung y. Hơn nữa, ta còn từ trong miệng Hương Hương moi ra đến, hắn còn biết châm cứu.

Trần Phong Nhiên hít sâu một cái, đồng tử co rụt lại, biến thành hình dáng cây kim nguy hiểm:

- Đáng sợ hơn chính là, cái phế vật này chỉ lật sách một giờ, trước đó, cho tới bây giờ chưa có tiếp xúc qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện