- Tiểu Hắc sắp chết, ta mang Tiểu Hắc đi rất nhiều bác sỹ thú y, những bác sỹ thú y kia đều nói Tiểu Hắc cứu không sống nữa... Ô ô...

Nâng Tiểu Hắc lên, nước mắt của Trần Hương Hương nhịn không được chảy xuống, vừa khóc vừa nói.

- Nếu không... Nếu không ngươi cho ta xem xem?

Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:

- Ta gần đây một mực đều nghiên cứu Trung y, nói không chừng có thể chữa tốt.

- Thật sự?

Trần Hương Hương ngẩng đầu, dùng đôi mắt nước mắt lưng tròng nhìn Trần Thanh Đế, vẻ mặt chờ mong cùng khát vọng. Mà lúc này, trong nội tâm Trần Hương Hương đều là vì Tiểu Hắc, sớm đã quên cừu hận với Trần Thanh Đế rồi.

Bởi vậy có thể thấy được, Tiểu Hắc đối với Trần Hương Hương mà nói, không phải trọng yếu bình thường.

- Chỉ cần ngươi tin tưởng đại ca, đại ca nhất định sẽ trị liệu tốt Tiểu Hắc, trả lại ngươi một Tiểu Hắc so với trước kia còn muốn khỏe mạnh hơn.

Trần Thanh Đế rất nghiêm túc gật đầu, vô cùng tự tin nói.

Dùng trình độ coi trọng của Trần Hương Hương đối với chó đất Tiểu Hắc, coi như là tiêu hao linh khí nhiều hơn nữa, Trần Thanh Đế cũng sẽ không chút do dự chữa tốt Tiểu Hắc.

Đây chính là cơ hội hiếm có a.

- Ân.

Trần Hương Hương đã không biết như thế nào cho phải, cũng chỉ có thể liều mạng một lần, đem Tiểu Hắc hấp hối giao cho Trần Thanh Đế.

Mà thời điểm Trần Thanh Đế tiếp nhận Tiểu Hắc, đồng thời thanh âm tức giận mắng của Viên đại thiếu đột nhiên vang lên:

- Mẹ nó, đều cẩn thận một chút cho lão tử, thông minh cơ linh một chút, trong rương này tất cả đều là bảo bối của lão tử, đừng đụng hư mất của lão tử.

Viên đại thiếu lấy tất cả ngọc thạch, đồ cổ mà hắn có đưa tới cho Trần Thanh Đế, khoảng chừng bốn rương.

- Trần đại thiếu, ta tới đưa ngọc thạch cho ngươi.

Viên Cầu Viên đại thiếu kéo lấy thân hình bốn năm trăm cân, một bên thở dốc một bên đi tới gần Trần Thanh Đế.

- Ách... Hương Hương, em cũng ở đây.

Khi chứng kiến Trần Hương Hương và Trần Thanh Đế ở cùng một chỗ, hắn lập tức sửng sốt một chút, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ:

- Hương Hương hôm nay là làm sao vậy? Vậy mà cùng Trần đại thiếu ở chung một chỗ, thật là quái.

Trần Hương Hương xem Trần đại thiếu như cừu nhân, có tư cách biết rõ, không có ai không biết. Ai không biết, huynh muội bọn họ thế như thủy hỏa a.

- Mập ca.

Trần Hương Hương duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt.

- Ách, Hương Hương, là ai khi dễ ngươi? Nói cho Mập ca ta, Mập ca nhất định sẽ thay ngươi làm chủ.

Viên mập mạp vỗ ngực một cái, vẻ mặt chính khí nói:

- Coi như là đại ca ngươi khi dễ ngươi, Mập ca ta cũng quyết không bỏ qua hắn.

- Viên mập mạp, ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Mang thứ đó tới phòng của ta, sau đó ngươi có việc thì đi đi.

Trần Thanh Đế nhịn không được đổ mồ hôi, thật vất vả mới nói một hai câu cùng Trần Hương Hương, Viên Cầu lại nói ra như vậy.

Ngươi yên tâm, cho dù đại ca ngươi khi dễ ngươi, Mập ca ta cũng sẽ không bỏ qua hắn?

Điên rồi, ca ca ta là hạng người như vậy sao? Hiện tại nịnh nọt Trần Hương Hương còn không kịp, ai còn dám khi dễ nàng. Hơn nữa, sự tình trước kia đều là Trần đại thiếu làm ra, cùng ca ca ta nửa xu quan hệ cũng không có.

- Kháo... Những ngọc thạch này là của ta, lời ngươi nói sao giống nó là của ngươi quá vậy?

Viên mập mạp nhịn không được liếc mắt, nói ra:

- Bất quá, đồ đạc của ta cũng là của ngươi, không có gì khác nhau.

- Đã thành.

Trần Thanh Đế nhìn nhìn Tiểu Hắc hấp hối trong ngực, nói ra:

- Đợi ta rảnh sẽ nhìn xem, cái nào thích ta sẽ giữ lại, không phù hợp ta sẽ trả hết lại cho ngươi.

- Những thứ là này việc nhỏ, ngươi định lúc nào gọi Lâm Tĩnh Nhu đến cùng ta đi đua xe?

Ngọc thạch cái gì chứ, Viên đại thiếu cũng không quan tâm, hắn quan tâm chính là đua xe.

Trần Thanh Đế có vận khí của Lâm Tĩnh Nhu gia trì, ở trong mắt Viên Cầu, đây tuyệt đối là tồn tại ngưu bức hò hét, không hảo hảo lợi dụng, thật sự là không thể nào nói nổi.

- Đợi có thời gian nói sau, bất quá trong thời gian ngắn chỉ sợ không rảnh.

Trần Thanh Đế vừa nói, một bên âm thầm kiểm tra trong cơ thể Tiểu Hắc, rót linh khí vào bảo vệ tâm mạch cho nó.

Nếu như không phải có linh khí của Trần Thanh Đế rót vào, Tiểu Hắc hấp hối chỉ sợ một giờ cũng không thể chống đỡ, có thể nói bye bye cùng cái thế giới này.

Hơn nữa, dùng tình huống hiện tại của Tiểu Hắc, trừ Trần Thanh Đế hắn ra, chỉ sợ không người có thể cứu.

- Như vậy a...

Viên đại thiếu gãi gãi đầu, nói ra:

- Ngươi không có thời gian, vậy thì hôm nào nói sau. Bên kia sắp bắt đầu đấu chó, ca ca ta đi chuẩn bị một chút, đêm nay nhất định hung hăng thắng một số.

Nói xong, Viên đại thiếu cũng không ngừng lại, quay người rời đi.

- Tiểu muội, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước, Tiểu Hắc giao cho ta. Có ta ở đây, ngươi không cần lo lắng.

Nhìn xem Viên đại thiếu ly khai, Trần Thanh Đế vỗ ngực nói.

- Nha.

Trần Hương Hương lên tiếng, rất không nỡ thu ánh mắt từ trên người Tiểu Hắc trở lại, cẩn thận đi đến phòng của mình.

- Nhớ thời điểm đi ra ngoài đua xe, Tiểu Hắc vẫn khá tốt, như thế nào lại đột nhiên sinh bệnh? Hơn nữa bệnh còn lợi hại như thế, quả thực là bệnh nguy kịch.

Trần Thanh Đế nhíu mày, trong nội tâm rất là khó hiểu:

- Ân, vào phòng hảo hảo kiểm tra thoáng một phát.

Trở lại trong phòng, Trần Thanh Đế phóng Càn Khôn Đỉnh lên giường, lập tức vận dụng linh khí đi một vòng trong cơ thể Tiểu Hắc, cẩn thận kiểm tra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện