Chương 70 Có chút ngơ ngá

Trương Thác nhìn đại viện có núi có

nước trước mặt, hiểu được đại khái địa

vị của ông nội Lâm Ngữ Lam ở Ngân

Châu là như thế nào.

Có thể có một đại viện như vậy ở Ngân

Châu, không phải chỉ có tiền là được,

khoe khoang lộ liễu như vậy chắc hẳn là

có địa vị khác.

Trương Thác đi trên đường lớn theo phía

sau quản gia, hai bên đường liễu xanh

rợp bóng, hoa tươi nở rộ.

Trương Thác nhìn thấy một khuôn mặt

quen thuộc ở ngoài nhà chính của đại

viện.

Vương Vỹ cười lạnh lùng nhìn Trương

Thác: “Họ Trương à, đại viện nhà họ

Lâm này không phải là nơi cậu có thể

tùy tiện đến như thế đâu?”

Trương Thác bóp nắm đấm: “Muốn bị

đánh cứ nói thẳng.”

Vương Vỹ sửng sốt, sau đó hừ lạnh: “Cứ

kiêu ngạo tiếp đi, tôi muốn xem thử sau

khi cậu đi ra khỏi nhà chính còn có thể

kiêu ngạo đến đâu!”

Trương Thác khó hiểu vì lời của Vương

Vỹ, chẳng lẽ sau khi mình gặp ông cụ

Lâm còn có thể bị đuổi ra khỏi nhà à.

Anh không để ý đến Vương Vỹ, đi vào

nhà chính theo quản gia.

Lâm Chính Nam ngồi trên xe lăn trong

nhà chính, đưa lưng về cửa lớn, trong

tay bưng một tách trà có nắp, nhẹ nhàng

thổi thổi.

“Ông chủ, người đến rồi.” Giọng nói của

quản gia vang lên ngoài cửa.

“Cho vào đi.” Lâm Chính Nam cũng

không quay đầu lại.

Ngoài cửa phòng, quản gia ra hiệu với

Trương Thác.

Trương Thác gật đầu, đi vào phòng:

“Ông nội, cháu là Trương Thác, chồng

của Ngữ Lam”

Trương Thác nói chuyện cực kỳ khách

sáo.

“Hừ! Trương Thác?” Giọng điệu Lâm

Chính Lam không vui, vân không xoay

người, đưa lưng về phía Trương Thác:

“Cậu ở rể nhà họ Lâm tôi, nhưng hôm

nay mới đến thăm hỏi, có phải trong mắt

không có Lâm Chính Nam này không?”

“Không dám” Trương Thác liên tục lắc

đầu, cái này cũng chỉ vì Lâm Chính Nam

là ông nội của Lâm Ngữ Lam, nếu không

anh cũng không thể bày ra thái độ như

Vậy.

“Không dám? Cậu còn cái gì mà không

dám hả?” Lâm Chính Nam châm chọc

hỏi: “Trong mắt cậu có nhà họ Lâm

chúng tôi chút nào không thế?”

Trương Thác cau mày, anh nhìn bóng

lưng Lâm Chính Nam nói: “Cháu không

hiểu ý của ông.”

“Được, ông già này cũng không còn

sống được bao nhiêu lâu, không có thời

gian thách đố với cậu, tự mình xem đi!”

Lâm Chính Nam vung tay lên, ngay lập

tức, vô số tấm ảnh chụp tản ra như cánh

hoa rồi rơi xuống chân Trương Thác.

Với thị lực của Trương Thác, hoàn toàn

không cần nhặt ảnh chụp lên cũng có

thể nhìn rõ, trên ảnh chụp có hai người

phụ nữ thân thiết với anh, một người là

người đẹp tóc xoăn đỏ gặp phải ở câu

lạc bộ tư nhân, người còn lại là Hàn Văn

Tĩnh ngồi cùng mình ở hộp đêm tối hôm

qua.

Khoảnh khắc nhìn thấy những tấm ảnh

này, Trương Thác đã biết có người gài

mình.

Trương Thác càng nhíu chặt mày hơn:

“Ảnh này từ đầu ra thế ạ?”

Lâm Chính Nam không hề trả lời vấn đề

của Trương Thác: “Cậu này, tuy nhà họ

Lâm của tôi ở thành phố Ngân Châu

không phải danh môn vọng tộc gì,

nhưng không phải mặc cho người khác

bắt nạt, cậu làm con rể của nhà họ Lâm,

lại trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài,

xem nhà họ Lâm tôi là gì hả?”

Lâm Chính Nam nói xong, ném mạnh

tách trà trong tay xuống đất.

“Xoảng” một tiếng, tách trà vỡ vụn, nước

trong tách băn ra, bốc lên hơi nóng lượn

lờ.

Khi Vương Vỹ cách nhà chính không xa

nghe thấy tiếng tách trà vỡ đã không thể

giấu đi sự hớn hở trên mặt, thầm đắc ý

nói: Họ Trương à, tao xem mày xử lý thế

nào, đấu với tao hả, mày còn non lắm!

Trong nhà.

Hai tay Lâm Chính Nam đặt trên xe lăn,

hơi dùng sức, xe lăn lập tức xoay lại, mà

cuối cùng ông cụ cũng nhìn thấy con rể

của nhà họ Lâm chưa từng gặp mặt,

khiến mình cực kỳ tức giận này.

Cũng vào khoảnh khắc đó, Lâm Chính

Nam hơi ngơ ngác.

Từ lần trước tạm biệt ở công viên ngoại

ô, Lâm Chính Nam đã nhớ kỹ khuôn mặt

của Trương Thác vào lòng, đó là nhân

vật vô song có danh hiệu Diêm vương

sống trong giới y học toàn cầu, cũng là

một trong mấy người ít ỏi có thể cứu

mạng mình.

Lâm Chính Nam từng nghe bạn cũ nói,

Diêm vương sống cứu người không nhìn

tiền, chỉ nhìn duyên, ông cụ luôn chờ

mong có thể gặp mặt Diêm vương sống

lần nữa. Dù sao có thể sống thì không ai

muốn chết cả.

Nhưng Lâm Chính Nam thất vọng rồi,

trong khoảng thời gian này, mỗi ngày

ông cụ đều đến công viên ngoại ô,

nhưng chưa từng gặp lại nhân vật trong

truyền thuyết kia nữa.

Dần dần, Lâm Chính Nam bắt đầu thất

vọng, ông cụ thầm nghĩ cũng phải, nếu

dễ gặp Diêm vương sống như vậy thì

chắc danh hiệu Diêm vương sống này

không đáng giá đến thế, cũng sẽ không

có nhiều người bỏ hết tất cả chỉ để gặp

Diêm vương sống một lần nữa.

Nhưng Lâm Chính Nam không ngờ mình

lại có thể gặp Diêm vương sống trong

truyền thuyết lần nữa, hơn nữa người kia

còn lấy thân phận chồng của cháu gái

đến gặp mình?

Diêm vương sống được cả thế giới ca

tụng là cháu rể của mình! Còn ở rể trong

nhà mình! Lâm Chính Nam cảm thấy vô

cùng không chân thực.

Cái này…

Lâm Chính Nam nhìn Trương Thác, há

miệng nhưng không nói ra lời.

Lâm Chính Nam thấy Trương Thác thì

ngơ ngác, sau khi Trương Thác nhìn

thấy Lâm Chính Nam cũng thế, đây

không phải người mình gặp ở công viên

ngoại ô sao, mình còn liên tục gọi ông

già đến vui vẻ nữa, không ngờ đó là ông

nội của Ngữ Lam, vậy không phải ông

nội của mình àI

Thế…

Một già một trẻ nhìn nhau, ai cũng

không nói chuyện trước, bầu không khí

thoáng hơi xấu hổ.

“Cái đó…” Lâm Chính Nam ho khan hai

tiếng: “Trương Thác à, cháu là chồng

của Ngữ Lam thì ông không khách sáo

với cháu nữa, ngồi trước, ngồi trước đi.”

Lâm Chính Nam ra hiệu mời.

Trương Thác cười hì hì, không dám bất

kính, ngồi lên băng ghế bên cạnh, sau

đó vui vẻ nói với Lâm Chính Nam: “Ông

nội, không ngờ chúng ta có duyên như

vậy đấy.”

Đường đường là Diêm vương sống chủ

động nói ra hai chữ có duyên này thật

sự là lần đầu tiên, nếu bị những người

không tiếc bỏ ra hơn mấy tỷ muốn mời

Trương Thác ra tay cứu mạng nghe thấy,

đoán chừng sẽ giận đến hộc máu.

“Ha ha.” Lâm Chính Nam cười sảng

khoái: “Ông cũng không ngờ đấy, đường

đường là Diêm vương sống lại có thể là

cháu rể của Lâm Chính Nam ông”

“Ông nội, người vẫn nên gọi cháu

Trương Thác là được, Diêm vương sống

gì đó đều là người ngoài gọi thôi.” Nét

mặt Trương Thác hơi ngượng ngùng,

trong lời nói đã kéo gần quan hệ của

anh và Lâm Chính Nam.

Lâm Chính Nam gật đầu: “Được, vậy ông

sẽ cậy già lên mặt, gọi cháu một tiếng

Tiểu Trương.”

“Nên vậy, nên vậy mà.” Trương Thác liên

tục gật đầu.

“Tiểu Trương à, cháu.” Lâm Chính Nam

nhìn ảnh chụp rơi đầy đất, vẻ mặt hơi

ngượng ngùng: “Cháu nói ông biết,

người trên ảnh chụp có phải cháu

không?”

“Phải.” Trương Thác không hề do dự gật

đầu: “Nhưng ảnh này được chụp với góc

độ đặc biệt, chuyện thật sự cũng không

giống như ông thấy đâu ạ.”

Nghe Trương Thác nói thế, Lâm Chính

Nam thầm thở phào nhẹ nhõm, ông cụ

không cho rằng Trương Thác đang lừa

mình. Vì ông cụ biết, Diêm vương sống

hoàn toàn không cần phải làm thế, anh

lừa cái gì của mình chứ? Tiền sao? Thật

buồn cười, Diêm vương sống sẽ thiếu

tiền, sẽ coi trọng chút tài sản của nhà họ

Lâm ư? Vì cháu gái của mình à, thế thì

càng không thể nào! Tuy Lâm Chính

Nam biết cháu gái kia của mình có vẻ

ngoài nghiêng nước nghiêng thành,

nhưng trên thế giới này có rất nhiều

người đẹp, với thân phận của Diêm

vương sống, muốn loại người đẹp nào

mà không có?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện