Chương 40 Trang viên của nhà họ Trình ở Lạc Hà

 

Dáng vẻ của Trương Thác trong mắt Hàn Văn Tĩnh rõ ràng là lợn chết không sợ nước sôi, cô nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của người đàn ông trước mặt này, tức giận mà không có chỗ trút.

“Họ Trương kia, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng để tôi nắp được thóp, nếu không thì nhà họ Lâm cũng không bảo vệ được anh đâu, cút đi!” Hàn Văn Tĩnh kéo cửa lớn phòng làm việc ra, bộ dạng tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt, ngực phập phồng lên xuống của cô ta khiến cho nhân viên cảnh sát đứng ngoài cửa lại thêm khâm phục Trương Thác lần nữa.

Đỉnh, đỉnh hết sức.

Trương Thác cười ha ha một tiếng, sải bước đi ra khỏi Cục Cảnh sát.

Trương Thác về đến nhà, còn chưa bước vào nhà đã ngửi thấy một mùi hương thức ăn bay đến, Trương Thác cũng có thể đoán được, đây nhất định là tay nghề của Milan rồi.

“Món ăn có sáng tạo, có ý tưởng, nhưng còn chưa khống chế thành thạo mức lửa, còn thiếu chút kinh nghiệm.” Trương Thác vừa tự lẩm bẩm vừa mở cửa phòng.

Trong nháy mắt vừa bước vào cửa, khóe miệng Trương Thác đã nhếch lên thành một nụ cười, bởi yì nhìn thấy người phụ nữ trong phòng kia, mỗi lần nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, Trương Thác vui vẻ từ tận đáy lòng, mỗi lần gặp mặt đều giống như mối tình đầu của thiếu niên, tim đập rộn ràng, tình yêu của anh dành cho Lâm Ngữ Lam, theo thời gian trôi qua, từ trong ký ức đã khắc sâu vào xương cốt của anh.

“Về rồi đấy hả? Rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.” Lâm Ngữ Lam liếc mắt nhìn Trương Thác, lên tiếng chào hỏi.

Trương Thác không biết có phải vì Milan cũng ở nhà hay không, anh có thể cảm giác được thái độ của Lâm Ngữ Lam với mình không còn ác nghiệt như trước nữa, ít nhất khi cô nhìn mình, sự chán ghét trong ánh mắt cô đã biến mất rồi.

“Được rồi.” Trương Thác vui vẻ lên tiếng đáp lại, chạy vào nhà tắm rửa mặt.

Lần này Milan cũng không nếu nướng món ăn kiểu Pháp xa xỉ gì nữa, mà chỉ là món ăn hàng ngày bình thường, nhưng chỉ những món ăn hàng ngày đơn giản này, qua tay cô, cũng trở nên không còn †ầm thường nữa.

Milan nhìn thấy Trương Thác, trong mắt xuất hiện vẻ rối rắm, trước đó, Milan một lòng nghĩ muốn vạch trân Trương Thác, vạch trần gương mặt thật của tên lừa đảo này, nhưng trải qua chuyện hôm nay, đột nhiên cô phát hiện ra, sự tồn tại của người này giống như cũng đã giúp Lâm Ngữ Lam rất nhiều, hôm nay nếu không có anh, nguy cơ của Lâm Thị không chỉ đơn giản là hao hụt tiền bạc thôi đâu.

Milan đang nghĩ, nếu người đàn ông này thật sự một lòng đối xử tốt với Lâm Ngữ Lam, vậy bản thân mình cần gì phải vạch trần anh? Bây giờ trong lòng Milan thật sự rất mâu thuẫn.

Bữa ăn tối hôm nay, ba món ăn thường ngày, bầu không khí khi ăn cơm có vẻ rất hài hòa, trên bàn ăn, Lâm Ngữ Lam và Trương Thác cũng không nói lời nào, nhìn sắc mặt hai người giống như đang hưởng thụ khoảng thời gian này vậy.

Lâm Ngữ Lam ăn một miếng cơm, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: ‘Đúng rồi, Trương Thác, ngày mai anh có việc gì không?” Trương Thác lắc đầu: “Không có, sao vậy? “Ngày mai cùng em đến thăm một bậc bề trên, mọi người trong nhà đều sẽ đến.” Lâm Ngữ Lam nói, khi cô nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Thác, giống như đang chờ mong cái gì đó.

“Ừ, được.” Trương Thác không do dự, lập tức gật đầu đồng ý.

Trên mặt Lâm Ngữ Lam lộ ra nụ cười hài lòng.

Ăn tối xong, trên tivi phát sóng tin tức buổi tối, gần như tối hôm nào Lâm Ngữ Lam cũng theo dõi những chuyện này, mà Trương Thác cũng rửa chân cho Lâm Ngữ Lam vào lúc này, thực hiện một số động tác xoa bóp lòng bàn chân.

Milan ngồi trên ghế sô pha, nhìn Trương Thác đang tỉ mỉ xoa bóp cho Lâm Ngữ Lam, không nhịn được nghĩ lại cảnh tượng tối hôm qua mình định đi quyến rũ người đàn ông này, nghĩ đến đây, sắc mặt Milan đỏ ửng, toàn thân đều trở nên căng thẳng và bứt rứt, ngồi ở đây một lát thôi cũng cảm thấy toàn thân khó chịu.

“Tớ… Tớ đi ngủ trước đây.” Milan ôm gương mặt đỏ bừng, vội vàng chạy lên tầng.

“Cô gái này làm sao vậy?” Lâm Ngữ Lam khó hiểu hỏi một câu.

“Không biết.” Trương Thác ngồi xổm ở đó, lắc lắc đầu, tỉ mỉ xoa bóp chân cho Lâm Ngữ Lam.

Cả đêm yên lặng trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Trương Thác thức dậy, phát hiện Lâm Ngữ Lam không ngờ đã thức dậy một cách thần kỳ, nhìn thời gian, mới có sáu giờ, thời gian thức dậy của Lâm Ngữ Lam hôm nay chênh lệch với bình thường hẳn một tiếng đồng hồ.

“Chủ tịch Lâm, dậy sớm như vậy à?” Trương Thác có chút bất ngờ hỏi.

“Bậc bề trên mà hôm nay phải thăm hỏi rất quan trọng, nên phải dậy sớm chuẩn bị một chút.” Lâm Ngữ Lam ngồi trên ghế sô pha, hôm nay cô cố tình chọn một chiếc váy:dài màu vàng, trang điểm nhẹ, cô vốn đã thanh tú xinh đẹp, lại càng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ, không gì để chê.

“Vậy tôi cũng thay bộ quần áo khác thôi.’ Trương Thác suy nghĩ một lát, bậc bề trên mà Lâm Ngữ Lam coi trọng như vậy, mình có thế nào cũng không thể ăn mặc bừa bãi như thế được, quay về phòng thay bộ tây phục vừa người kia.

Khi Trương Thác thay quần áo, lại nghĩ đến một túi trà mình vẫn luôn cất trong rương hành lý, cũng cầm theo luôn, anh còn nhớ rõ hộp trà này là do trưởng tộc của một gia tộc nào đó tặng cho mình, gia tộc kia được xưng tụng là hái trà từ đời này sang đời khác, thời xưa còn cung cấp cho hoàng gia, bây giờ đã được chính phủ thu mua để sử dụng mỗi khi ngoại giao, bình thường người có thể uống được loại trà này đều là nhân vật có máu mặt trên toàn thế giới.

Trương Thác mặc bộ vest xuất hiện trước mặt Lâm Ngữ Lam, Trương Thác ngày thường không chải chuốt ăn mặc gì cả, nhưng một khi mặc bộ vest lên lại giống như biến thành người khác vậy, quần áo của anh do nhà thiết kế cao cấp của thế giới may đo, ngay cả cổ áo cũng phải đo đạc tỉnh vi.

Khi Lâm Ngữ Lam nhìn thấy Trương Thác mặc vest xuất hiện trước mặt mình, cô hơi sửng sốt, giờ phút này, giống như lại nhớ đến buổi hòa nhạc ngày đó, anh chìm đắm dưới ánh đèn, ngồi trước chiếc dương cầm trắng tinh, đàn ra giai điệu mà mình yêu thích.

“Chủ tịch Lâm, em nhìn xem tôi mặc cái này có được không?” Trương Thác đứng trước mặt Lâm Ngữ Lam xoay một vòng, nhe răng cười một tiếng.

Lâm Ngữ Lam không thể không thừa nhận, sau khi người này ăn mặc đàng hoàng xong, quả thật có một sự quyến rũ khó mà tả nổi, nhất là đôi mắt kia của anh, giống như biển sao cuồn cuộn vậy, có điều chỉ cần người này nhe răng cười một tiếng, đã phá hủy hết nghệ thuật rồi.

“Tùy anh, mặc gì cũng như nhau cả, đi thôi. Lâm Ngữ Lam tức giận nói một câu.

Hai người khởi hành từ rất sớm, vì bậc bề trên kia không ở thành phố Ngân Châu, mà đang ở Lạc Hà.

Lạc Hà cách thành phố Ngân Châu tám mươi cây số, toàn bộ đoạn đường đều được hạn chế tốc độ là bảy mươi, đến nơi cũng mất hơn một tiếng đồng hồ, Trương Thác thấy Lâm Ngữ Lam muốn khởi hành sớm như vậy, trong lòng cũng hiểu được bậc bề trên kia quan trọng đến mức nào trong lòng Lâm Ngữ Lam.

Trang viên của nhà họ Trình ở Lạc Hà, có thể nói là không ai ở Lạc Hà không biết, một trang viên bình thường, chỉ vì một người mà đã trở thành nơi các quan lại quyền quý của tỉnh Ninh đều chạy theo như vịt.

Trình Khuông, có ba học trò, một người ngồi ở vị trí số một tỉnh Ninh hiện nay, một người là ông trùm kinh tế lớn nhất tỉnh Ninh hiện nay, còn có một người, năm trong tay quân đội của tỉnh Ninh.

Có thể nói một mình Trình Khuông đã bao trùm cả ba lĩnh vực quân sự, kinh tế, chính trị.

Hôm nay, Trình Khuông mừng thọ bảy mươi tuổi, gần như toàn bộ người có quyền thế của tỉnh Ninh đều không mời mà tự đến, nếu hôm nay có thể bước vào vườn nhà họ Trình, đối với bọn họ mà nói, cũng là một đề tài câu chuyện rồi.

Trên đường Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đi về phía Lạc Hà, Trương Thác nhìn thấy rất nhiều chiếc xe sang trọng chạy lướt qua hai bên đều cùng hướng về một đích đến.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện