Trương Thác và Hàn Văn Tĩnh đi xe

cảnh sát đến một công trường xây

dựng, trên đường đi, nhân viên cảnh sát

báo cáo tình huống cho Hàn Văn Tĩnh.

“Nơi xảy ra chuyện ở ngay khu lầu công

trường, người chết là hai nhân viên xây

dựng, lúc ấy có người thấy hai người ở

trong nhà, tốc độ lửa cháy quá nhanh,

khi đội chữa cháy tới đã không thể cứu

sống được nữa rồi.”

Xe cảnh sát dừng lại.

Trong công trường xây dựng đã giăng

dây ngăn cách, ông thầu và mười mấy

công nhân nhìn thấy lửa lớn lúc đó đều

đang nhận điều tra của cảnh sát, lần

lượt từng người lấy lời khai.

Trương Thác nhìn thấy trước mặt có

một cái lều công trường cháy đen, tro

tàn còn lại của ngọn lửa rải rác bên

cạnh, ở cách đó không xa có hai miếng

vải trắng phủ lên, che đi thi thể của

người chết.

“Đi xem thử.” Hàn Văn Tĩnh kéo dây

ngăn cách rồi đi vào.

Trương Thác đứng bên ngoài dây ngăn

cách nhìn hết bên này tới bên kia, vì là

người Hàn Văn Tĩnh dẫn đến nên không

ai để ý đến anh cả.

Có một cảnh sát trẻ đứng bên cạnh lều


công trường cháy đen, sau khi nhìn thấy

Hàn Văn Tĩnh thì khuôn mặt lộ nét vui

mừng.

“Văn Tĩnh, em đến rồi.”

“Xảy ra vụ án lớn như vậy mà hình như

anh có vẻ rất vui?” Hàn Văn Tĩnh không

vui nhìn thoáng qua chàng trai.

Chàng trai thay đổi sắc mặt, kiềm chế

hơn một chút, giải thích: “Không phải vì

nhìn thấy em nên anh mới vui vẻ sao?”

“Nói nghe xem là tình hình gì vậy?” Hàn

Văn Tĩnh hoàn toàn không quan tâm

đến lời bày tỏ của chàng trai, nhìn qua

lêu công trường cháy đen.

“Theo điều tra và tin tức các công nhân

cung cấp, cơ bản đã có thể xác định vụ

cháy này là chuyện ngoài ý muốn, cứ

thông báo người nhà đến nhận xác là

được,.Chàng trai thoải mái nói.

“Ngoài ý muốn? Anh thấy đây là ngoài ý

muốn từ chỗ nào vậy?” Hàn Văn Tĩnh lộ

vẻ mặt không hài lòng: “Những lều công

trường này đều dựng lên bằng tôn, đồ

dùng trong nhà sơ sài, giường hai người

làm bằng thiết, cho dù có người đốt lửa

trong phòng cũng không thể khiến nó

bốc cháy trong khoảng thời gian ngắn

như vậy được, anh cảm thấy đây là

ngoài ý muốn à?”

“Cái này…” Chàng trai mở miệng, nhưng

không nói gì, tuy anh ta đến sớm hơn,

nhưng hoàn toàn không tập trung điều

tra vụ án.

“Tiêu Hoa, anh làm cảnh sát như vậy đó

hả? Lời khai đâu rồi, cho tôi xem!” Hàn

Văn Tĩnh trách móc chàng trai một

tiếng, sải bước ra ngoài dây ngăn cách.

Hàn Văn Tĩnh tức giận đi ra ngoài dây

ngăn cách, cầm mấy tờ giấy ghi chép lời

khai cảnh sát mới mang đến, từ từ xem:

Trương Thác đi qua đi lại một bên, nhìn

lêu công trường cháy rụi, lại nhìn ghi

chép lời khai của công nhân, lẩm bẩm:

“Đúng là thủ đoạn mưu sát cấp thấp.”

Hàn Văn Tĩnh đứng tại chỗ lật xem ghi

chép lời khai của cảnh sát.

“Bây giờ là lúc bắt đầu làm việc, tại sao

hai người này còn ở lại lầu công

trường?” Hàn Văn Tĩnh nghi ngờ gọi một

công nhân tới hỏi.

Công nhân nói với Hàn Tĩnh gần đây hai

người này đều bị cảm nắng, ở lại trong

lêu công trường nghỉ ngơi một lát, có lẽ

nguyên nhân bị cháy là do hai người hút

thuốc trên giường. Công nhân nói hai

người đã chết này từng hút thuốc trên

giường, không cẩn thận làm bén lửa đốt

cháy chăn đệm, lúc đó phát hiện đúng

lúc mới không xảy ra vấn đề lớn.


“Tìm chủ thầu đến đây.” Hàn Văn Tĩnh

đưa bản ghi chép lời khai cho một nhân

viên cảnh sát, ra lệnh.

Chủ thầu của công trường này là một

người đàn ông trung niên hơn bốn mươi,

vóc dáng không cao, chưa đến mét bảy,

còn hơi mập mạp.

“Cảnh sát, cô tìm tôi à.”

“Tôi hỏi ông, hôm nay lúc vụ cháy diễn

ra ông ở đâu?” Hàn Văn Tĩnh nhìn chủ

thầu.

Lúc này Trương Thác cũng đi đến bên

cạnh Hàn Văn Tĩnh, hứng thú quan sát

chủ thầu, nhìn chằm chằm tay trái của

ông ta.

“Sĩ quan cảnh sát à, hôm nay tôi vốn đi

tới chỗ bên chủ hợp đồng, ai ngờ nghe

nói xảy ra chuyện nên vội vàng chạy tới

đây.” Chủ thầu ưỡn cái bụng phệ, vẻ mặt

cũng khó chịu: “Lần trước hai người này

suýt chút đốt cháy lầu công trường, lần

này lại gây ra chuyện này, cô nói xem

sao mà còn khởi công được đây!”

“Người này là ai vậy?” Chàng trai cảnh

sát tên Tiêu Hoa đi đến từ bên cạnh, đẩy

Trương Thác một cái: “Đi đi đi, ai cho

anh vào đây, không thấy cảnh sát đang

phá án sao? Đi qua một bên.”

“Tôi dẫn tới đấy.” Giọng nói của Hàn Văn

Tĩnh vang lên.

“Văn Tĩnh, em dẫn đến sao?” Tiêu Hoa

bất ngờ nhìn Hàn Văn Tĩnh, sau đó như

nghĩ tới điều gì, đôi mắt nhìn Trương

Thác đầy thù địch: “Văn Tĩnh à, em cũng

biết đây là phá án mà, người không liên

quan không thể tùy ý đi vào được.”

“Tôi cũng cảm thấy thế, vậy tôi đi trước

nhé.” Trương Thác vẫy tay với Hàn Tĩnh

Văn; ra hiệu muốn đi ra ngoài công

trường.

“Đứng lại, ai cho anh đi hả, đứng ở đây!”

Hàn Văn Tĩnh kéo cổ áo Trương Thác

giật mạnh, lập tức lôi Trương Thác đến

bên cạnh mình, dáng vẻ bạo lực này

đúng là xứng với biệt danh nữ khủng

long bạo chúa của đội cảnh sát.

Trương Thác lau mồ hôi trên trán, hết

cách nói: “Sĩ quan cảnh sát à, tôi còn có

chuyện nữa, lúc nào mới có thể đi thế?”

“Điều tra rõ vụ án rồi thì anh đi cùng với

tôi, tôi còn có chuyện hỏi anh!” Hàn Văn

Tĩnh đáp lời.

Tiêu Hoa đứng ở một bên xen vào: “Văn

Tĩnh, vụ án này chỉ thế thôi, gần như có

thể chắc chắn rồi, người chết vì bị cảm

nắng, trong lúc hút thuốc trên giường có

lẽ vì ngủ quên, không cẩn thận châm lửa

dẫn đến hỏa hoạn làm mất mạng.


Những công nhân khi nãy đầu đã nói lúc

trước người chết đã có tiền án về

chuyện này. Hơn nữa lúc đó đang vào

giờ làm việc, không ai phát hiện kịp thời

cũng bình thường, theo anh thấy hai

người này chính là gieo gió gặt bão! Có

thể kết án rồi.”

“XI

Trương Thác đứng một bên không nhịn

được cười thành tiếng.

“Anh cười cái gì?” Tiêu Hoa không vui

nhìn chằm chằm Trương Thác.

“Không có gì, không có gì.” Trương Thác

liên tục xua tay: “Tôi chỉ nghĩ đến một

chuyện thú vị mà thôi.”

Hàn Văn Tĩnh nhìn chằm chằm Trương

Thác mấy giây: “Họ Trương kia, có phải

anh có phát hiện gì không?”

“Không mà” Trương Thác ra sức lắc đầu

như trống bỏi.

“Có thì nói mau!” Hàn Văn Tĩnh càng

nhìn Trương Thác càng cảm thấy không

đúng, trong nụ cười kia còn xen lẫn sự

châm chọc! Anh đang châm chọc ai?

Trương Thác im lặng suy nghĩ vài giây:

“Đúng là có chút phát hiện, nhưng tôi nói

rồi cô phải để tôi rời đi, hôm nay tôi thật

sự có việc đấy.”

Hàn Văn Tĩnh túm lấy cổ áo Trương

Thác, giơ nắm đấm lên: “Anh dám nói

điều kiện với tôi hả?”

Trương Thác cười hì hì: “Đồng chí cảnh

sát, đây vốn không phải chuyện thuộc

trách nhiệm của tôi, nếu cô không đồng

ý, tôi cũng không thể ép cô được.”

“Anh!” Hàn Văn Tĩnh trừng Trương Thác,

với trực giác của mình, cô ta có thể cảm

nhận được vụ cháy này chắc chắn

không đơn giản chỉ là ngoài ý muốn,

nhưng thứ trước mặt thật sự khiến cô

không có chút manh mối.

Hàn Văn Tĩnh thấy dáng vẻ bất chấp

không sợ gì hết của Trương Thác thì hận

đến ngứa răng, đây không phải lần đầu

tiên cô ta nói chuyện với người đàn ông

này, nhưng lần nào cũng bị anh chọc tức

chết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện