“Người anh em, không cần phải giết

người, tôi có thể giúp anh được lựa chọn

lần này.” Trương Thác trở tay vỗ vỗ bả

vai Trình Thanh.

“Anh?” Trình Thanh đánh giá Trương

Thác.

Khác hẳn với những thế hệ sau của nhà

họ Trình, Trình Thanh không hề được

sống mãi trong phúc đức của bậc bề

trên, anh đi theo cha mình vào nam ra

bác, chỗ nào cũng dốc hết sức lực, ánh

có thể dễ dàng nói ra lời nói muốn giết

sạch hai người em trai của mình, cũng

đã chứng minh được kiến thức và kinh

nghiệm của anh ấy.

Trình Thanh phát hiện ra, bản thân mình

không nhìn thấu được người đàn ông

trước mặt này, anh ta cũng giống như

mình, cười đùa cợt nhả, nhưng Trình

Thanh cam đoan, anh ta còn ác chiến

hơn mình, vừa nãy khi anh nói muốn giết

sạch hai người em trai, hễ là người, cho

dù có là những ông trùm xã hội đen xem

mạng người như cỏ rác cũng sẽ biểu lộ

sự bất ngờ, sau đó hoặc là khen ngợi

hoặc là nói sang chuyện khác.

Nhưng người này lại chẳng nói gì cả!

Như vậy chỉ có hai khả năng, thứ nhất,

anh ta cho rằng mình đang nói đùa, thứ

hai, anh ta đã quen với những chuyện

như vậy rồi.

Trình Thanh nhìn Trương Thác, Trương

Thác cũng đang nhìn Trình Thanh, trong

khoảnh khác này, Trình Thanh kinh ngạc

phát hiện ra, trong lòng mình thế mà lại


cảm thấy sợ hãi!

Anh ta rốt cuộc là ai?

Trình Thanh tự hỏi trong bụng, vẻn vẹn

mấy giây, anh đã có một cảm giác

không thể thở nổi.

“Thế nào người anh em, tôi giúp anh

được lựa chọn lần này, trở thành người

đứng đầu nhà họ Trình sau này.” Trương

Thác mở miệng lần nữa.

Mãi đến tận khi Trương Thác nói

chuyện, Trình Thanh mới cảm thấy hơi

thở đè nén mình, khiến mình khó mà hít

thở nổi tản đi, điều này khiến anh thở

phào một hơi.

“Tại sao lại giúp tôi?” Trình Thanh khó

hiểu,

“Vì vợ tôi.” Trương Thác rất thẳng thắn

nói ra mục đích của mình: “Đợi anh tiếp

nhận được nhà họ Trình xong, sau đó

nhất định phải thể hiện thái độ rõ ràng

đứng cùng một chiến tuyến với vợ tôi,

nếu xuất hiện người đe dọa vợ tôi, tôi

muốn anh dùng hết sức lực tiêu diệt tận

gốc.”

Trình Thanh cúi đầu không nói, im lặng

suy nghĩ.

“Suy nghĩ kỹ đi, nếu anh lựa chọn

phương pháp của mình, đơn giản là một

lần đánh cược, cược thắng, anh tháng,

nếu cược thua, hẳn là anh còn hiểu rõ

kết quả hơn cả tôi, thế nào?” Trương

Thác cầm bình rượu lên, rót cho Trình

Thanh, sau đó tự mình lấy một ly rượu,

đợi Trình Thanh trả lời.

Trình Thanh im lặng mất mười giây, sau

mười giây, anh ngẩng đầu; cầm ly rượu

trên bàn, cụng ly với ly rượu trong tay

Trương Thác.

Ly rượu phát ra tiếng vang lanh lảnh.

“Hợp tác vui vẻ.’ Trình Thanh cười nói

với Trương Thác một câu.

“Đương nhiên.” Trương Thác ngửa đầu

uống cạn rượu.

Mẹ của Vương Vỹ khoanh tay ngồi trên

bàn, trên mặt tràn đầy vẻ không hài

lòng.

“Tôi nói này Lâm Ngữ Lam, cháu dù sao

cũng đại diện cho nhà họ Lâm, cứ tùy

tiện đưa đồ mọn như vậy cho cụ Trình

thôi sao?”

Vương Vỹ cũng hừ lạnh một tiếng:

“Đúng đấy, thật là làm mất mặt nhà họ

Lâm, tôi thấy cô cũng đừng làm Chủ tịch

Lâm Thị nữa thì hơn, chỉ là loại không

tới nổi chỗ sang trọng!”

“Choang!”

Một tiếng vang giòn giã, là âm thanh ly

rượu rơi xuống đất vỡ nát.

Trương Thác tay không, nhìn Vương Vỹ,

Vương Vỹ vốn dĩ còn có chút khí thế

hung hăng lập tức sợ đến mức không

dám nói tiếp nữa.

Lâm Xuyên ngồi bên cạnh nhìn thấy

cảnh tượng như vậy, mím môi cười

trộm.

Trương Thác đứng dậy, không vui liếc

mắt nhìn Vương Vỹ: “Ai nói chúng tôi

mang tới thứ hàng kém cỏi, trợn to mắt

chó của các người nhìn cho thật kỹ đi!”


Trong nhà chính, bàn mà ông cụ Trình

đang ngồi đang thì thầm to nhỏ, ba

người học trò của ông cụ Trình đều phát

biểu ý kiến của từng người, dựa vào

quan hệ xã hội mà Trình Quảng và Trình

Mông vừa thể hiện ra, xem ai trong số

bọn họ thích hợp quản lý nhà họ Trình

sau này.

Còn Trình Thanh thì bị ba người bọn họ

bỏ qua luôn.

“Em cho rằng thằng bé Trình Quảng này

không tệ, thầy, gốc sâm hoang dã này

ban đầu em cũng đã từng nghe qua, có

đến những bốn mươi năm, người muốn

lấy nó về tay nhiều vô số kể, nhưng cái

thằng Trình Quảng này lại lấy được,

khoan không nói việc này cần quan hệ

rộng đến mức nào, chỉ riêng công sức

hao phí trong đó thôi cũng đã là rất lớn

rồi, chúng ta không thể chỉ dựa vào

năng lực mà quên đi chữ hiếu.”

Người nói chuyện chính là người đứng

đầu chính phủ ở tỉnh Ninh, Tiêu Thăng.

“Em cảm thấy thằng bé Trình Mông này

được đấy.” Ninh Trường Hà nắm giữ

quân đội tỉnh Ninh nói như vầy: “Toàn

Hoa Hạ này, người được cụ Hậu Khải

nhận làm học trò chỉ đếm trên đầu ngón

tay, đó là bởi vì yêu cầu của cụ Hậu Khải

quá cao, người bình thường vốn dĩ khó

có thể với tới được, thằng bé Trình Mông

này có thiên phú, lại chịu khó, rất tốt.”

“Vậy trò thì sao? Trò thấy thế nào?” Ông

cụ Trình không tỏ thái độ ngay, mà chỉ

quay sang hỏi một học trò khác của

mình, ông trùm giới kinh doanh tỉnh

Ninh, Đỗ Hoa.

Đỗ Hoa là một người đàn ông trung niên

nhìn qua rất chững chạc, tướng mạo

bình thường, ông ta cười gượng một

tiếng: “Thầy, việc lựa chọn hai đứa trẻ

này, sẽ chỉ là tòng quân hoặc tham gia

chính trị, cũng không thể nào đến tay

em nhỉ”

Lời Đỗ Hoa nói là thật, người kinh doanh

có giàu hơn chăng nữa, nhưng đứng

trước quyền lực lại chỉ là một tờ giấy

trắng.

“Phát biểu ý kiến là được rồi.” Ông cụ

Trình nâng tách trà lên, nhẹ nhàng thổi

hai hơi, nhấp một ngụm nhỏ.

“Em cảm thấy, Trình Quảng xuất sắc hơn

một chút, đứa trẻ này có tấm lòng, biết

chừng mực.” Đỗ Hoa nói.

Ông cụ Trình gật gật đầu, hít sâu một

hơi.

“Thầy giáo, đã có quyết định rồi sao?”

Ninh Trường Hà hỏi.

“Ừm”” Ông cụ Trình trả lời.

Tuy rằng bọn họ xì xào bàn tán, giọng

nói không lớn, nhưng trong số những

người đang ngồi, làm gì có ai không biết

họ đang nói gì, bây giờ nhìn dáng vẻ ông

cụ Trình, rø ràng là muốn công Bố; điều

này khiến cho tất cả mọi người đều

căng thẳng hẳn lên, trong lúc còn đang

trò chuyện, rất nhiều người trong số đó

đã đứng thành hàng rồi.

Trình Quảng và Trình Mông ngồi cùng


một bàn, lúc này hai người căng thẳng

đến mức lòng bàn tay đều đổ mồ hôi,

quyết định tiếp theo của ông cụ Trình sẽ

ảnh hưởng đến cuộc đời của bọn họ.

Dưới bao ánh mắt đổ dồn, đôi mắt của

ông cụ Trình dần dần chuyển sang phía

Trình Mông, giờ phút này, nhịp tim của

Trình Mông cũng đập nhanh hơn, ánh

mắt lộ ra niềm vui sướng.

Nhưng ông cụ Trình thở dài một tiếng,

cũng khiến cho trái tim sắp nhảy ra

ngoài của Trình Mông rơi bịch xuống.

Ánh mắt của ông cụ Trình, cuối cùng

nhìn về phía Trình Quảng.

“Xong rồi! Xong rồi!” Trên chiếc bàn của

nhà họ Lâm, Vương Vỹ phát ra một tiếng

gầm nhẹ khàn khàn, trong tiếng kêu này

mang theo một loại cảm giác giải thoát

khỏi trói buộc.

Trên mặt mẹ của Vương Vỹ cũng lộ ra

vẻ đắc ý, không khách sáo chút nào nói:

“Lâm Ngữ Lam, món nợ của chúng ta

trước đây, hôm nay sẽ tính toán rõ ràng.”

Nhưng Lâm Xuyên lại ngược lại, bày

dáng vẻ dửng dưng.

Trình Thanh nghi ngờ nhìn chiếc bàn

đông người ngồi nhất kia, Trương Thác

đang từ từ đi tới, anh rất muốn xem

xem, người này có phương pháp gì có

thể giúp mình được chọn ngày hôm nay.

Trong lòng Trình Quảng tràn đầy kích

động, bởi vì anh ta hiểu rõ, từ hôm nay

trở đi, vận mệnh của mình đã hoàn toàn

thay đổi rồi, trong khu vực tỉnh Ninh này,

cái tên Trình Quảng của anh ta sẽ khiến

cho tất cả mọi người ở tầng lớp thượng

lưu phải ghi nhớ thật kỹ!

“Tiểu Quảng.” Trình Khuông mở miệng,

giọng nói tang thương mà uy nghiêm.

“Ông nội.” Trình Quảng vội vàng đứng

dậy, cúi thấp đầu.

“Ngồi xuống đi.” Trình Khuông làm một

dấu tay đè thấp, sau khi đợi Trình Quảng

ngồi xuống xong, ông ta tiếp tục nói:

“Tiểu Quảng, ông và ba người chú của

cháu sẽ bàn bạc một chút, trong nhà họ

Trình chúng ta, so ra cháu có thiên phú

hơn, em trai cháu tuổi còn nhỏ, vẫn

đang đi học, không thích hợp ra ngoài

xông xáo, còn cháu thì đã đến lúc thành

gia lập nghiệp rồi.”

Khi Trình Khuông nói đến đây, cơ bản tất

cả mọi người đều đã hiểu được kết quả

lựa chọn lần này, Trình Quảng sắp trở

thành người cầm quyền mấy chục năm

sắp tới của nhà họ Trình rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện