Chương 3018

Nhân viên bảo vệ ùa ra, họ chặn cổng của cuộc đấu giá lại.

Hôm nay người trên đài truyền hình đã đợi ở bên ngoài đã lâu, muốn vào phỏng vấn lúc nào cũng được, nếu phóng viên khui ra là cổ vật của Đông Hòa này bị bắt trả về nước Tự Do thì làm sao. Liệu có có mặt mũi nữa không? Cuộc đấu giá từ thiện này, nó chắc chắn sẽ trở thành một trò cười, ngay cả những người tổ chức họ cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi dư luận truy kích. Một khi điều này xảy ra, anh ta, người dẫn chương trình, chỉ sợ cũng chỉ có thể kết thúc sự nghiệp.

“Anh chính là tay sau của nước Tự Do! Cầm lấy đồ của tổ tiên mà giao cho người ngoài!”

“Anh cũng xưng là người của Đông Hòa sao!”

Có người đã đã lấy điện thoại ra, chụp ảnh Trương Thác rồi tung lên mạng.

Với trình độ phát triển của mạng như hiện nay, có thể tưởng tượng rằng loại ngôn từ này sẽ bùng nổ trong khoảng thời gian rất ngắn, sau đó Trương Thác sẽ hoàn toàn trở thành tội đồ và sẽ bị chửi rủa.

Nhưng đối với Trương Thác, cho dù anh bị chửi mắng bao nhiêu cũng không tổn hại da thịt, trên chiến trường mỗi giây đều có vô số binh lính đổ máu, máu me đầm đìa, bọn họ hai mươi tuổi, chính trực là tốt nhất, họ đâu có quan tâm đến tiếng xấu! Đến sinh tử bọn họ cũng không để ý đến nữa rồi.

Chính mình là một thống soái, còn tiếng xấu này thì sao?

Còn tội nhân của dân tộc thì sao?

Trương Thác, đã không thèm quan tâm nữa!

Luôn có sự hy sinh trong chiến tranh, sự hy sinh này nhiều hơn một điểm.

“Đồ vật tôi mua bằng tiền, tôi có quyền giải quyết” Trương Thác bỏ lại một câu như vậy rồi đi về phía cửa, nhân viên bảo vệ cũng không thể ngăn cản anh.

“Haha, đưa cho nước Tự Do cũng tốt, gần đây rất nhiều phim về nước Tự Do đã được quay. Cuộc chiến giữa người và thú có rất nhiều hiệu ứng đặc biệt, đây đều là những tay sai họ phái tới” Người nói chuyện đầy mỉa mai.

Bước chân đang tiến lên của Trương Thác đột nhiên dừng lại, anh nhìn sang người đang nói chuyện, chính là người thanh niên đang chăm chú vào điện thoại làm đổ bánh ngọt trước đó.

Ánh mắt của Trương Thác đang lãnh đạm đột nhiên trở nên dữ tợn, nhìn về phía thiếu niên nói: “Cậu cho đó là phim bom tấn, rất thú vị đúng không?”

“Nếu không thì sao?” Người thanh niên trả lời: “Các phương tiện truyền thông và tiếp thị hiện tại thực sự rất mạnh mẽ. Nhân danh bản tin, họ đang nói về cuộc xâm lược của loài thú. Haha, nếu thật có cuộc xâm lược của loài thú, hãy để những người của đảo quốc kia và người dân của nước Tự Do tự chịu đi, thú nhân là bạn của quân đội ta”

“Haha” Trương Thác đột nhiên cười tủm tỉm cười một tiếng.

“Sao, anh nghĩ tôi nói gì buôn cười sao?” Người thanh niên tự hào.

“Thật là buồn cười” Trương Thác gật đầu: “Tôi có chút không hiểu tại sao bọn họ lại liều mạng như vậy, bất chấp sống chết, bảo vệ nhóm người như cậu, một nhóm người sống trong nhà kính, phế vật chỉ có miệng lưỡi lợi hại. Một nhóm tự cho mình là đúng, đứng trên tâm cao chỉ huy, rồi chỉ trích người khác là phế vật!”

“Anh nói cái gì? Nói tôi là phế vật?” Thanh niên nhìn chằm chằm Trương Thác.

Trương Thác cúi đầu nhìn đôi giày rách trên chân: “Cậu có lẽ nên xin lỗi bọn họ”

“Xin lỗi?” Người thanh niên tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không.

“Đáng tiếc cậu không biết đường đi như thế nào, nhưng cũng không thành vấn đề, tôi đưa cậu ra đó” Trương Thác đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía thanh niên.

Vào thời điểm khi gặp ánh mắt của Trương Thác, trong vô thức người thanh niên đã lùi lại phía sau, điều này khiến cậu ta cảm thấy như thể mình đang bị một rừng mãnh thú nhìn vào.

“Hãy nhớ rằng, sau khi đi đến, cậu phải khiêm tốn, bởi vì họ đều là anh hùng, mà cậu thì không là gì cả”

Trương Thác bước tới và đi ngang qua bên cạnh người thanh niên này.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện