Cô..là ai.? Sao lại biết tên tôi

Eric gằn hỏi.

- Tần,Vô,Song.

Cô nói từng chữ.

Cái tên duy nhất mẹ và cha tặng cho cô là Tần Vô Song, có lẽ cậu hẳn là biết đi.

- Vô Song....Song..

Giọng Eric run run, hạ tay cầm dao xuống ánh mắt nhìn cô dần trở nên xúc động.

- Cậu là Eric Windsor, là cậu của con.

Cô cũng không khác anh ta mấy, đứng trước người thân cùng huyết thống, lại thất lạc đến 18 năm không tránh có chút vui mừng.

- Cuối cùng cũng tìm được con rồi..

Eric vui mừng nói, anh ta ôm Tần Vô Song nhẹ nhàng.

Mà khoan từ từ, người tìm được cậu không phải là cô sao, sao lại đổi thành cậu tìm được cô rồi?

- Bỏ ra!

Giọng nói không vui vang từ sau, Tề Thiên Mặc tiến đến, anh nhìn Eric đang ôm cô thì hơi khó chịu.

- Cậu, buông cháu.

Cô thấy gương mặt cau có của anh thì nhanh chóng nói Eric buông cô ra.

Eric cũng tự nhiên nghe theo lời cô nói, gương mặt nhìn cô hết sức trìu mến.

Tề Thiên Mặc đi đến, anh kéo Tần Vô Song vào sát người mình rồi nhìn Eric như muốn nói đây là người của tôi vậy.

- Vô Song.

Giờ cậu có việc, cậu đi trước lát gặp.

Eric sự nhớ anh còn có việc nên tạm biệt cô trước rồi đi mất.

Ánh mắt còn liếc qua Tề Thiên Mặc như thể đang dò xét anh.

- Lần sau đừng có ôm đàn ông khác.

Tề Thiên Mặc nhìn cô.

- Đó là cậu em.

- Ai cũng không được.

Tần Vô Song bất lực.

Không ai có thể cãi lại với Tề Thiên Mặc mà ngay cả cô cũng vậy.

Nhưng mà anh ta đây là đang..ghen sao.

- Mặc...anh ghen sao?

Cô ngước lên nhìn anh, mặt giả ngu.

- Không.

Anh trả lời dứt khoát, giọng nói vẫn có chút gì đó chua chua.

Tần Vô Song cười trộm, chắc chắn hiểu sao dạo này tâm tình cô tốt lên hẳn, do tìm được người nhà sao hay không phải chém giết nữa..

- Đi thôi.

Hai người đi lại sảnh tiệc, đáng lẽ cô tìm được Eric rồi thì cũng nên rời đi nhưng do nãy anh ta có việc vội cô còn chưa kịp biết liên lạc với anh ta như nào.

Nên đành phải đợi gặp thôi.

- Các vị khách quý, cám ơn đã đến dự bữa tiệc của chúng tôi.

Dirich bước lên bục nói lớn, giọng càng hớn hở.

- Tôi cũng xin tuyên bố một chuyện, Marcus con trai tôi sẽ đính hôn với tiểu thư Oliva Lybiria.

Ông ta cố ý nói to.

Hai người ở dưới cùng lúc nhếch mép cười khinh.

Lão già này não bị úng nước rồi, tiếng người cũng không hiểu.

- Đầu tháng sau sẽ tổ chức tiệc cưới, tôi mong mọi người ở đây sẽ đến tham dự.

Ông ta còn cố tình nói thêm.

Câu này làm Tần Vô Song không nhịn nổi nhìn Tề Thiên Mặc đứng cạnh.

Gương mặt của anh tuy vẫn lạnh lẽo nhưng ánh mắt sớm đã chứa đầy nộ khí u ám chết người.

Nếu không phải hiện tại đang ngồi cạnh cô có lẽ anh đã sớm xé xác ông ta ra thành trăm nghìn mảnh.

Tần Vô Song cạnh anh cũng cảm thấy luồng khí trên người anh như muốn bóp chết người ta vậy hiện tại chỉ có cô mới dám gần anh đến thế.

- Marcus đi lên đây nào.

Ông ta nói tiếp, mắt hướng về nơi hai người đang đứng khiêu khích Tề Thiên Mặc.

Nhưng ông ta đâu hay biết anh hiện tại không còn là Marcus của ngày xưa rồi.

Oliva cũng tiến nhanh lên bục, cô ta có mái tóc hạt dẻ dài, thân mặc bộ váy xanh dương nổi bật.

Tề Thiên Mặc vẫn thản nhiên nhấp rượu mặc kệ xung quanh.


Những người phụ nữ nhìn anh đến thèm thuồng nhưng nào dám lại gần.

- Cậu chủ, ông chủ gọi ngài.

Một nhân viên phục vụ lững thững đi đến, cúi gập người nói

Dường như hai người Tần Vô Song và Tề Thiên Mặc chẳng thèm đoái nhìn.

- Cậu chủ!

Tên phục vụ khó chịu ra mặt, hắn nói dằn.

Tề Thiên Mặc liếc hắn, ánh mắt đơn giản là cảnh cáo nhưng âm lãnh trong con mắt làm tên đó lạnh sống lưng.

- Anh muốn xử ông ta như nào?

Câu hỏi bất ngờ của Tần Vô Song.

Cô nhân thấy ánh mắt anh khi nhìn Dirich không chỉ đơn giản là ghét mà là hận!

- Em nghĩ sao?

Anh cười quay ra nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt má, ánh mắt đầy dịu dàng.

Cô không nói gì chỉ cười rồi nhìn ông ta đang đứng trên bục..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện