Thịch.

Tim cô đập mạnh.

Bước chân lại nhanh hơn.

Suy nghĩ trong đầu có chút loạn.

Tiểu Tranh đứng ở cửa đợi Tần Vô Song, khi thấy cô mặt hơi ửng đỏ thì thầm cười.

Gia chủ nói gì mà tiểu thư mặt đỏ thế này.

- Kie tiểu thư, có cần dọn phòng nữa không?

Tần Vô Song lại nghĩ đến lời nói ban nãy của Tề Thiên Mặc, anh ta không cho cô dọn phòng riêng.

- Tiểu Tranh.

- Vâng

- Em có phiền nếu chị muốn dùng phòng với em không?

Cô hỏi, cô dùng với cô ấy cũng không sao.

- Dạ? Cái này.....gia chủ...

- Kệ anh ta..chỉ cần em không phiền.

- Được.

Nếu chị không chê phòng em nhỏ.

Tiểu Tranh gật đầu, cô may mắn có bác Lý ra mặt nên được ở phòng riêng gần phòng bác Lý.

- Cám ơn em.

Tiểu Tranh dẫn Tần Vô Song đến phòng của cô.

Phòng không quá nhỏ khá tiện.

- Có cần mang hành lý của chị qua đây không.

- Cũng được.

Sau đó Tần Vô Song ở cả ngày trong phòng Tiểu Tranh.

Cô trốn trong đó, cố tránh mặt Tề Thiên Mặc.


Nhưng lại không biết đến tối sẽ làm như thế nào.

........

Buổi tối.

Tề Thiên Mặc về nhà riêng.

- Cô ấy đâu rồi?

Anh ngó không thấy Tần Vô Song đâu, quay hỏi bác Lý.

- Tiểu thư đang ở phòng của Tiểu Tranh, cũng đã dùng bữa với con bé.

Bác Lý cúi người trả lời, chuyện này Tiểu Tranh nói cho ông biết.

- Ừm.

Tề Thiên Mặc không tức giận.

Sau khi dùng bữa và tắm rửa sạch sẽ, Tần Vô Song ôm mền qua sofa.

- A, tiểu thư chị nằm trên giường đi, em sẽ nằm trên sofa.

Tiểu Tranh ngăn lại, cô là người hầu thôi sao có thể để tiểu thư nằm sofa chứ.

- Không, em nằm trên giường đi, ta làm phiền em rồi.

Nói xong cô nằm lên sofa, lấy mền đắp lên thân.

Hôm nay không có nhiệm vụ nên cô được ngủ sớm.

Nhưng lại không có thuốc, cô không tài nào chợp mắt được.

Tiểu Tranh vì lo lắng cho cô cũng chưa ngủ ngay.

Rầm.

Tiếng đạp cửa làm Tần Vô Song giật mình, nhanh chóng ngồi dậy theo phản xạ, hai tay nắm lại trong chăn.

Tiểu Tranh bật dậy.

Cả hai cùng nhìn về phía cửa.

Tề Thiên Mặc đi vào, theo sau là bác Lý, ánh mắt ra hiệu với Tiểu Tranh.

Tiểu Tranh gật đầu.

- A tiểu thư chị ngủ quên rồi sao.

Cô lớn tiếng.

- Hả? chị khi nào....

Tần Vô Song chấm hỏi, cô ngủ khi nào vậy.

- Cô

Tề Thiên Mặc đang mặc một bộ đồ ngủ, khá phong phanh.

Tiến tới sofa bế cô lên.

- A,anh làm gì vậy thả tôi xuống!

Tần Vô Song đột nhiên bị bế lên hơi choáng.

Tề Thiên Mặc không nói lời nào quay người ôm cô ra ngoài, hết sức tự nhiên.

- Anh...

Tần Vô Song chợt nhớ điều kiện là phải ngủ cùng hắn.

- Anh thả tôi xuống, tôi tự đi được.

Không còn giãy dụa nằm im.

Tề Thiên Mặc vẫn không phản ứng cứ tiếp tục ôm cô đi từ khu cho người làm đến nhà riêng của anh ta.

Cảnh này một số người hầu trong Tề gia nhìn thấy, trên người cô là bộ váy ngủ hai dây, còn hắn cũng mặc đồ ngủ.

Hết sức....mờ ám.

Tề Thiên Mặc đưa cô về phòng riêng của anh.

Tần Vô Song vẫn chưa uống thuốc, cô vẫn để thuốc trong vali kia.

Bị hắn ôm chặt cô không tài nào nhúc nhích được, bất lực nhắm mắt.

Căn phòng có mùi hương của anh ta, rất lạ lẫm với cô.

Không hiểu sao, mùi hương này rất dễ chịu làm cho đầu cô rất thoải mái, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Khi nhìn cô đã hoàn toàn ngủ rồi, Tề Thiên Mặc nhướn người, hôn nhẹ lên trán cô.

Rồi sau đó ôm cô thật chặt cơ thể mềm mại ấy rồi nhắm mắt.

Mùi hương này thật sự là do Tề Thiên Mặc đặc biệt đốt, là hương giúp dễ ngủ xoa dịu đầu óc.

.....

Sáng hôm sau, tác dụng của hương vẫn còn nên Tần Vô Song thức dậy khá trễ.

Cô ngó xung quanh, tay đưa xuống chỗ nằm bên cạnh.

Không còn hơi ấm, bằng phẳng hẳn anh ta đã dậy từ lâu.

- Oáp, thoải mái quá mùi hương này là gì vậy.

Tần Vô Song mới nhận ra là mùi hương này không phải của Tề Thiên Mặc.

Cốc, cốc, cốc

Ba tiếng gõ cửa.

- Kie tiểu thư, chị dậy chưa.

Tiếng của Tiểu Tranh.

- Em vào đi.

Tiểu Tranh mở cửa bước vào.

- Tiểu Tranh, mùi hương này từ đâu vậy?

- Là gia chủ đặc biệt dặn dò điều chế đốt ở đây, rất thoải mái phải không ạ.

Tần Vô Song gật đầu, thì ra là vậy, anh ta cũng khá chu đáo đó.

Mà chuyện anh ta nói hôm qua...thích cô sao..vậy cô có cần thích lại không nhỉ?

Hơi kỳ cục.

Cô có thích hắn không, hay chỉ là đơn thuần cảm kích thôi.

- Tiểu Tranh, em có thích hay yêu người nào bao giờ chưa?

Cô hỏi Tiểu Tranh.

- A....dạ vâng..

Tiểu Tranh hơi ngạc nhiên, sau đó lắp bắp nói.

- Ồ.

- Em nói xem thích là như thế nào?

- Thích là khi chị gặp người ta rồi sẽ đỏ mặt

Tiểu Tranh giải thích.

- Vậy còn...yêu

- Là chị sẽ thấy rất an tâm khi ở cạnh họ, chị muốn thấy họ hạnh phúc chị muốn bảo vệ người đó suốt cuộc đời.

Tần Vô Song nghe.

Vậy cô gặp Tề Thiên Mặc thì mặt đỏ, không lẽ cô thích hắn??

Kỳ quái, cô thích hắn sao cô lại không cảm thấy.

- Tại sao chị không cảm thấy chị thích người đó

Cô quay qua hỏi Tiểu Tranh.

- Hmm...có thể thật sự chị thích người ta rồi, chỉ bằng những hành động cử chỉ nhỏ thôi.

Chị có thể đã thích người đó rồi, chỉ là chính bản thân chị không thừa nhận điều đó thôi.

Tiểu Tranh giải thích rất chi tiết.

Cô thầm nghĩ chắc Tần Vô Song đang nhắc tới Tề Thiên Mặc.

Cô đang cố gắng giúp đỡ hai người họ.

- Vậy người kia của em...

Tần Vô Song có hơi tò mò về người cô bé Tiểu Tranh này thích.

Cô bé rât dễ thương lại thẳng thắn làm người ta yêu mến, chắc chắn người được cô để ý rất tốt.

- Nếu em không muốn thì không nói cũng không sao

Cô cười, việc này cũng khá riêng tư không thể ép con bé nói được.

- Dạ không...người đó..là Trác..Nhiên..

Nói xong Tiểu Tranh đỏ mặt, ngại ngùng.

- Ô là Trác Nhiên sao..cậu ta rất tốt.

Tần Vô Song cười, thì ra là cậu ta hai người này rất xứng đôi đó.

Tiểu Tranh kéo kéo tay áo cô.

- Chị đừng nói anh ấy biết.

- Em cũng nói chị biết bí mật rồi, chị có thể chia sẻ với em một chuyện được chứ!

Tiểu Tranh đề nghị.

- Hmmm...được tên thật của chị là Tần Vô Song em có thể gọi chị như vậy nếu thích.

Tần Vô Song chỉ có thể nói như vậy cho Tiểu Tranh biết.

- Được, Vô Song tiểu thư..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện