Gia chủ đã về.

Quản gia nhìn Tần Vô Song nằm trong lòng Tề Thiên Mặc thì hơi ngạc nhiên.

Ông ta chưa kịp hỏi gì thì Tề Thiên Mặc nói.

- Gọi Wis.

- Vâng.

Có một số hầu nữ đứng nấp ở ngoài cửa chính nhìn vào, Tề Thiên Mặc rất ghét phụ nữ chạm vào người anh ta vì quá khứ!.

Nên cho dù Tề gia có hầu nữ nhưng không được đến gần anh.

- Này gia chủ ôm một cô gái đó.

- Thật sao ?

- Rất xinh đẹp, nhìn cô ấy hình như bị bệnh, gia chủ rất quan tâm.

- Trời ơi, vậy ngài ấy đã có chủ rồi.

!.

.

Các hầu nữ cảm thấy Tần Vô Song rất may mắn cô là người phụ nữ đầu tiên được gia chủ của bọn họ ôm như thế.

- Cô gái đó là ai ? tại sao gia chủ lại ôm cô ta chứ, thật tức điên lên mà.

Một cô hầu tên Thu Mộng thầm oán, cô đã mến mộ Tề Thiên Mặc từ lâu mặc dù biết anh ta là người độc ác lạnh lùng nhưng cô vẫm không thể cưỡng lại sức hút của ngài ấy.

- Cô ta sao có thể chứ, gia chủ là của tôi.


Thu Mộng nghĩ thầm.

!

Wis chạy tới, anh ta trông thật mệt mỏi.

Tề Thiên Mặc để Tần Vô Song nằm trên giường của mình, cô mê man người vẫn nóng như lửa thiêu.

- Lão đại, có chuyện gì ?

- Khám cho cô ấy.

Tề Thiên Mặc nhìn Tần Vô Song nằm trên giường.

- Không phải cô gái trúng đạn lần trước sao.

Wis vẫn chưa biết cô là Kiera không nói gì thêm lại gần khám cho cô.

Tề Thiên Mặc đứng cạnh nhìn chăm chú lần nữa lại khiến Wis đổ mồ hôi, nửa đêm gọi anh ta qua đây còn nhìn anh với ánh mắt giết người như vậy chứ, khổ quá mà.

- Cô ấy không sao chỉ là ăn phải đồ ăn không sạch sẽ nên gây phản ứng mạnh dẫn tới bị sốt cao, còn do dạo gần đây cô ấy quá sức nữa.

- Tôi kê cho cổ thuốc hạ sốt, cô ấy cần nghỉ ngơi tránh ăn đồ cay nóng và không sạch sẽ là được.

- Cậu đi được rồi.

Wis ra về.

Tề Thiên Mặc sai hầu nữ dùng khăn hạ nhiệt cho Tần Vô Song, sắc mặt cô sau khi hạ nhiệt đã dịu đi không ít.

Tần Vô Song nằm trên giường thở đều đều, Tề Thiên Mặc nhìn cô tự hỏi tại sao anh lại lo lắng cho cô như vậy, cảm xúc của anh lúc này rất hỗn loạn!

Sáng hôm sau, Tần Vô Song tỉnh lại, cô cảm thấy đầu đau khá đau, rất mệt mỏi.

- Đây là đâu ?

Cô hỏi thầm, cách bày trí của căn phòng này khác xa với phòng cô.

- Tỉnh rồi sao.

Một giọng nói truyền tới tai cô.

Tần Vô Song cảnh giác, cô nhìn cách đó không xa Tề Thiên Mặc ngồi trên sofa, mắt chăm chú nhìn đống giấy trên tay.

Anh đã thức suốt đêm để canh chừng cô nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng không có gì là mệt mỏi.

- Anh!

- Cô bệnh rồi.

Tề Thiên Mặc vẫn không nhìn cô nói.

Tần Vô Song dần buông lỏng cảnh giác, suy ra vẫn là hắn giúp cô.

- Cám.

.

ơn.

- Không cần.

Tề Thiên Mặc vẫn cắm mặt vào mấy tờ giấy.

Cái tên này cô đã cám ơn rồi mà còn thái độ vậy là sao.

Tần Vô Song nhìn xuống vẫn là bộ quần áo của hôm qua, phù cô tưởng!

- Cô đi tắm đi, chớ làm bẩn giường của tôi.

- Được.

.

Gì cơ đây là giường hắn sao? Vậy nơi này là phòng hắn?????

Ủa, Tề Gia này bị bệnh sạch sẽ mà, hắn lại để cô nằm ở chỗ hắn mà không sợ bẩn sao.

.

Tần Vô Song bỗng nhiên có chút lúng túng, lần đầu cô nằm giường người khác lại còn là của đàn ông, chết mất.

- Nhanh lên !

Giọng của Tề Thiên Mặc lại vang lên.

- Tôi biết rồi.


Tần Vô Song bước xuống giường, mặc dù không muốn tắm ở nơi xa lạ thế này nhưng một đêm chưa tắm, cô cảm thấy rất khó chịu.

- À,ừm tôi.

.

ở đâu.

.

- Ở đó.

Tề Thiên Mặc vẫm không thèm ngẩng đầu chỉ tay về phòng tắm của anh ta.

- Hả.

.

- Cô có ý kiến ?

- À không được rồi, quần áo của tôi ?

- Bác Lý sẽ đem lên.

Tần Vô Song gật đầu, đi vào phòng tắm, cô vẫn cảm thấy rất ngại, cô lại đi tắm ở phòng của Tề Gia sao ?? chuyện này truyền ra ngoài chắc cô nhảy xuống sông để trốn mất.

-Ào ào.

.

Tiếng nước xối xả.

- Tên này đúng thật mắc bệnh cầu toàn mà đến khăn tắm cũng được ủi phẳng, cô mà sống với anh ta chắc tự tử luôn mất.

Tần Vô Song thầm nghĩ , cô mặc dù ở ngoài thì hoàn hảo, lạnh lùng nhưng thật sự cô không được ngăn nắp cho lắm.

- Thưa tiểu thư, y phục của ngài tôi để ở cửa ạ.

Một hầu nữ phụ trách mang quần áo cho Tần Vô Song.

Sau một lúc cô mở cửa đi ra ngoài, hơi nóng thoát ra, bay khắp phòng.

Tề Thiên Mặc lúc này rời mắt khỏi đống tài liệu, hai người chạm mắt, anh đã nhìn thấy đôi đồng tử màu hổ phách của cô, hắn nhìn cô lúc này lại nhớ đến tấm ảnh tươi cười rạng rỡ lúc đó nhất thời sững người.

Tần Vô Song mặc chiếc đầm trắng dài, tao nhã quý tộc chứ không phải lạnh lẽo chết chóc như thường ngày, làm Tề Thiên Mặc khá bất ngờ.

- Ừm.

.

cám ơn anh!

- Ăn sáng uống thuốc rồi tôi cho người đưa cô về.

.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện