Edit#Salim
Beta#Kumoe
Xe hơi hiệu Land Rover đi ra khỏi ngõ nhỏ, Hứa Anh ngồi ở ghế sau, mắt nhìn tin nhắn mới tới, hừ một tiếng ném điện thoại xuống ghế ngồi.
“ Đm! Điện thoại cũng không dám gọi, lại còn nhắn tin cái gì ...”
Qủa nhiên, bản sao có giống đến mấy vẫn là bản sao.
Tân Thần dù có giống, cũng không phải là cậu.
Sau khi chia tay, Hứa Anh mới phát hiện, yêu qua càng nhiều bạn trai, cô lại càng nuối tiếc cậu.
-- Cố Tinh Trầm.
-- Nam sinh khi bị cô mê hoặc, cũng không quên nói điều kiện.
Tài xế Đàm thúc một bên lái xe, một bên nhìn Hứa Anh qua kính chiếu hậu.
Thiếu nữ 17 tuổi, đồng phục mặc lỏng lẻo, lười biếng gác khuỷu tay lên cửa sổ xe thất thần. Ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt và môi, cực kỳ đẹp, môi trời sinh đỏ thắm, giống như đã tô son. Chỉ là lúc này tâm trạng cô không tốt, sắc mặt có chút lạnh.
“ Anh tiểu thư, sáng mai cô vẫn đi học cùng bạn học kia sao ?”
“ Không đi !” Hứa Anh tức giận nói.
Một lát sau, Hứa Anh nhìn nhìn tin nhắn, đôi mắt đen lúng liếng lại xoay chuyển, ngón tay nghịch một sợi tóc dài, miệng cười. Buồn bực một chút, tâm tình của cô liền tốt lên.
“ Đi ! Mai lại đi cùng cậu ta !”
Còn chưa đủ hai tuần đâu ~
Lại chơi chơi một chút.
Dù sao cũng đang nhàn rỗi, coi như giết thời gian.
---
Những ngày gần đây thật quá nhàm chán, ác bá Trần Tinh Phàm nhịn không nổi tìm người đánh nhau, giúp thành viên của biệt đội xấu xa cải thiện sinh hoạt.
Địa điểm là phòng bida quen thuộc, đối tượng là vài tên du côn cùng với mấy thằng tóc vàng của trung học số 32 bên cạnh.
Cửa phòng bida đóng chặt, bên trong chướng khí mù mịt, rầm rầm, Trần Tinh Phàm cùng Kim Vũ đều là cao thủ đánh nhau, nắm tay thân hình đều rất linh hoạt.
Một viên bida lộc cộc lộc cộc lăn tới chân Hứa Anh, cô ngồi ở ghế cao miệng ngậm ống hút uống trà sữa, khom lưng nhặt viên bida lên, đặt lên quyển sách hóa học đang mở.
Môi đỏ cười tươi, sát vào nam sinh: “ Học sinh ba tốt, làm xong bài tập chưa ?”
Leng keng tiếng đánh nhau chợt vang lên, dọa Tân Thần giật mình rụt bả vai, mặt trắng bệch nhìn chằm chằm Hứa Anh một hồi lâu: “ Hứa Anh ! Đang xảy ra chuyện như thế !”
Hứa Anh không để bụng, lười nhác chống cằm: “ Có tớ ở đây, sẽ không có chuyện gì.”
“ Đánh người khác bị thương thì làm sao bây giờ !”
“ Ha !” Hứa Anh đuôi mắt quét qua chỗ Trần Tinh Phàm: “ Cậu không cần lo lắng chuyện này. An tâm làm bài tập của cậu, cũng sắp đến kì thi tháng rồi, bạn trai tớ nếu không thi được hạng nhất, tớ sẽ thật mất mặt, phải không ?”
“ Hứa Anh ! Có phải cậu đang trêu đùa tớ không.”
Tân Thần sắc mặt cực kém:” Cậu để cho tớ tới chỗ này xem bọn cậu đánh nhau, lại bắt tớ phải làm bài tập ở đây, cậu biến thái sao ? Hay cậu cảm thấy tớ biến thái ? Ầm ĩ như vậy, viết như thế nào được.”
Từ sau khi ở bên nhau, tình huống này không chỉ mới một lần, Hứa Anh mỗi lần phạm pháp đều lôi kéo cậu, còn luôn có những hình thức ở chung kì quái bắt cậu phải quen.
Tân Thần cắn môi, kiên trì giữ cốt khí, thận trọng suy xét vài giây: “ Tớ cho rằng, chúng ta cần suy xét về tình cảm giữa hai ta một lần nữa !”
Lời này vậy mà khiến Hứa Anh chớp chớp mắt, nhìn nam sinh thu thập sách bài tập cùng đồ dùng học tập, đi ra khỏi cửa phòng bida.
Hứa Anh dùng răng cắn cắn ống hút, uống một ngụm trà sữa trân châu, cắn cắn, có chút dở khóc dở cười.
“ Tình cảm ?”
“ Ấu trĩ quá đi mất ...”
Hứa Anh chống cằm chờ Trần Tinh Phàm cùng Kim Vũ, chầm chậm nhớ về chuyện cũ.
Đã từng có người, khi cô cùng bạn bè đánh nhau, liền ở một bên làm bài tập.
Bọn họ đánh xong, cậu cũng làm xong.
Chỉ cần cậu muốn học tập, mặc kệ cô bên người quấy rối như thế nào, làm việc gì phạm pháp, cậu đều có thể làm ngơ ...
Hứa Anh than thở: “ Bản sao, rốt cục cũng không phải nguyên bản ...”
Điện thoại di động của Hứa Anh nhảy ra một dãy số, ống hút nhỏ bị cắn nát, hút mạnh.
Sau khi cùng cậu chia tay, cô giống như bị một loại bệnh: Nam sinh cô thích, đều giống cậu.
Chia tay nhanh đã hai năm. Đến hôm nay, cô lại bắt đầu có chút, nhớ Cố Tinh Trầm.
---
Lại một tiết tự học sáng thứ hai, nam sinh chuyển trường bị tuyết phương bắc dọa, rốt cục kết thúc kỳ nghỉ bệnh dài.
Tiết tự học, lớp học âm thanh náo loạn, giống tổ ong.
Biệt đội xấu xa đều ngồi ở hàng cuối cùng, trên bàn luôn luôn là một chồng sách thật cao dùng để che đậy.
Tống Tiểu Chi đi WC trở về, hùng hổ đầy máu gà giống như vừa đi đánh nhau.
“ Này này này ! Nam sinh chuyển trường trong truyền thuyết, Rất ! Đẹp ! Trai !”
Trần Tinh Phàm ghét nhất là thừa nước đục thả câu: “ Nhanh lên chút, trọng điểm !”
Hứa Anh đang ngủ, mềm như bông nâng má.
“ Thằng lừa đảo nào nói cậu ấy là con gà bệnh chứ, thoạt nhìn cao cao lớn lớn, căn bản không một chút yếu đuối được không ?”
Tống Tiểu Chi ngồi xuống, uống một ngụm nước nhuận họng: “ Rất cao, tóc thật đen, làn da lại đặc biệt trắng, chính là loại trắng nõn nà ở phía nam, các cậu hiểu không !”
Trần Tinh Phàm khoác bả vai Hứa Anh, bộ dạng lưu manh giương cằm: “ Có đẹp trai bằng bạn trai học bá của Hứa hoa hậu giảng đường không ?”
Tống Tiểu Chi nghĩ ngợi: “ Chỉ nói về mặt mũi, Tân Thần có thể hơn một chút, nhưng về tổng quan khí chất, Tân đại học bá không thể sánh được !”
Hứa Anh rốt cuộc đáp lời: “ Rốt cuộc khí chất như thế nào ?”
“ Là kiểu đặc biệt sạch sẽ, đặc biệt lạnh lùng, có một chút không nói rõ .... thoát tục.”
Hứa Anh không chút để ý, bỗng nâng mí mắt, nghiêm túc: “ Cậu ta, tên gì ?”
Tống Tiểu Chi nghiêng đầu suy nghĩ: “ Tớ nghe loáng thoáng chủ nhiệm Từ gọi cậu ấy, Cố cái gì Trầm gì đó.”
“ Xoạch --”
Chân ghế dựa cọ sát mặt đất, âm thanh chói tai.
Nghe xong Hứa Anh liền đứng lên.
Tiếng động làm các bạn học ngồi gần quay đầu lại, bất quá bọn họ cũng chả thấy lạ, chỉ nhìn bằng ánh mắt khiển trách phiền toái, tiếp tục vùi đầu đọc sách.”
Trần Tinh Phàm kì quái hỏi: “ Tiểu Anh, làm sao vậy ?”
Hứa Anh rũ mắt trầm mặc hai giây, cầm trà sữa hút mạnh hai ngụm, thở hắt ra.
“ Không có gì. Tớ, cũng đi WC.”
---
Trong văn phòng, thiếu niên đứng đưa lưng về phía cửa, nhấc mí mắt thấy trên cửa kính pha lê ngưng kết một tầng hơi nước, mông lung thấy được bên ngoài rơi rơi những hạt tuyết nhỏ.
Phía Nam bây giờ đã ngập tràn không khí xuân tưng bừng ấm áp, phương Bắc vẫn còn xuân hàn một mảnh tuyết trắng.
Chủ nhiệm lớp Từ Tĩnh cười cười cùng thiếu niên, cầm lấy trên bàn chồng sách luyện tập mới tinh, phủi phủi, đưa tới trước mặt cậu: “ Thật khéo, vừa vặn có sách mới, em mau cầm lấy mà dùng.”
“ Cảm ơn Từ chủ nhiệm”
Tiếng nói thiếu niên nhàn nhạt, có chút hương vị thanh lãnh, Từ Tĩnh nhịn không được liếc mắt một cái đánh giá, càng xem càng thuận mắt, cầm trên tay phiếu điểm của cậu, trong lòng tràn ngập pháo hoa.
-- Nghĩ tới lớp 7 của cô rốt cuộc cũng có học sinh ra hồn !
Kì thật kỳ thi này của học sinh, giáo viên cũng sợ.
Thường thường thi tháng, Từ Tĩnh phải mất ngủ đến mấy ngày, lớp cô chủ nhiệm luôn luôn đội sổ, đúng là làm tức chết.
Nhưng mà hiện tại, cầm phiếu điểm của thiếu niên ,Từ Tĩnh thế mà âm thầm có chút mong chờ vào kỳ thi tuần sau.
“ Học sinh ưu tú như em có thể tới lớp 7 của chúng tôi, thật là quá tốt. Tới môi trường mới, cũng phải duy trì phong độ học tập tốt, đừng để bị yếu tố bên ngoài ảnh hưởng, nhé ?”
“ Vâng” Thiếu niên ít lời, cậu hơi hơi gật đầu, không nói nhiều hơn một câu.
“ Em vóc dáng cao, ngồi bàn thứ nhất không thích hợp, tạm thời chỉ có bàn thứ 2 từ dưới lên còn trống ...” Từ Tĩnh nghĩ đến Hứa Anh ngồi bàn cuối cùng Trần Tinh Phàm là một đôi học sinh hư, liền cảm thấy cực kỳ có lỗi đối với học sinh ưu tú.
“Không sao, tạm thời em cứ ngồi chỗ đó, nếu có vấn đề phải nói với cô, cô sẽ điều chỉnh chỗ ngồi cho em lên hàng thứ ba.”
“ Vâng, cảm ơn Từ chủ nhiệm đã sắp xếp, khiến cô lo lắng rồi.” Thanh âm cậu trầm thấp, mang hương vị điềm tĩnh.
Nhưng mà, thanh âm này tới tai Hứa Anh đứng ở cửa văn phòng, lại như nước đá rót vào tai, làm cô giật mình !
Hứa Anh tiến tới phía trước một bước, bóng dáng thiếu niên mơ hồ quen thuộc, xuất hiện ở khung cửa.
Trong đầu ong lên một tiếng.
Cậu đưa lưng về phía cửa, ánh đèn hắt xuống tóc một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Cao mà thanh tú, làn da trắng nõn, cả người sạch sẽ, có chút cảm giác lãnh đạm. Đồng phục vẫn như lúc trước, gọn gàng không chút cẩu thả, cực kì sạch, vừa nhìn đã biết là nam sinh nghiêm túc, kỷ luật.
Khí chất này thực sự quá đặc biệt, Hứa Anh vừa liếc mắt một cái đã nhận ra, nhưng giọng nói như bị ai lấy mất, hơi há miệng, khó khăn kêu lên cái tên có chút xa lạ --
“ Cố .... Tinh Trầm ?”
( Lời tác giả: Thời điểm viết truyện này, tôi đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị mắng bởi vì Hứa Anh không phải kiểu nữ chính ngọt ngào mềm mại. Bởi vì tôi nghĩ, có nhiều nam chính phóng đãng không kiềm chế, phong lưu đa tình, cớ gì nữ chính lại không thể, phải không ?
Cho nên !