[BẢN DỊCH THUỘC VỀ NEMESIS TEAM]
CHỈ ĐĂNG TẠI LN.HAKO.RE VÀ DOCLN.NET. VUI LÒNG KHÔNG BÊ ĐI CHỖ KHÁC. XIN CẢM ƠN.
-----
Chương 05: Tới cửa hàng vũ khí thôi nào
Trans: Galahad
Edit: NgaÚ
Proofread: Yanbaka
____________________
"Năm đồng vàng?"
Khi trở về doanh trại, cậu nhìn vào bên trong chiếc túi vừa nhận được ở lễ trao thưởng và bất chợt thốt lên.
Tiền tệ ở thế giới này là xu vàng, xu bạc và xu đồng.
Một xu vàng tương đương một trăm xu bạc.
Một xu bạc bằng một trăm xu đồng.
Cứ cho là một xu đồng bằng một trăm yên Nhật, như thế sẽ dễ so sánh đối chiếu hơn.
Trên thực tế thì, 1 xu bạc lớn bằng 10 xu bạc, 1 xu đồng lớn = 10 xu đồng, và 4 xu đồng nhỏ đổi được 1 xu đồng. 1 xu đồng nhỏ ăn 25 yên. Hàng hoá rẻ hơn mức đó thường sẽ được bán sỉ với giá 25 yên.
Một xu bạc đáng giá 10,000 yên và một xu vàng đáng giá 1,000,000 yên.
Năm đồng đấy!
Là 5,000,000 yên đấy!
Cậu ta nhảy cẫng lên sung sướng.
“Yo! Dùng vào mục đích gì đây?”
Giỏi lắm, chàng trai Ikemen!
Cậu nghĩ vậy.
“Oh! Có phải đó là Wayne-kun được thưởng ba xu vàng đó không?”
“Im đuê, ngài thượng sĩ Patrick-nhận-được-năm-xu-vàng!”
“Há há há.”
Hai người cười phá lên.
“Cùng đi tới cửa hàng vũ khí nào!”
Cậu rủ Wayne.
Nếu bạn nhập ngũ vào quân đội của vương quốc này, thì bạn sẽ có một điều khoản chu cấp tối thiểu về trang thiết bị.
Binh nhì (tân binh là dân thường sẽ bắt đầu từ đây) thì được cấp một ngọn giáo. Mỗi binh nhất được cấp một ngọn giáo và một thanh kiếm một tay.
Nhưng nguồn cung cấp thì không phải đồ mới.
Và một trung sĩ (tân binh quý tộc sẽ bắt đầu từ đây) thì được trang bị một ngọn giáo và một thanh kiếm hai tay, nhưng chúng đều là hàng đã qua sử dụng.
Thậm chí một vài món còn bị hư hỏng nặng. Thực tế thì, đây là trận thực chiến đầu tiên của Patrick, và cây giáo thì đã bị gãy ngay sau khi lĩnh đòn đầu tiên.
Vì vậy cậu buộc phải chiến đấu bằng thanh kiếm hai tay. Và cũng bởi vì chiến đấu ở cự ly gần với lũ orc, nên đã bị chấn thương ở sau gáy.
“Tôi không muốn mình bị hội đồng đâu.”
Wayne cười đồng ý.
“Cây giáo trông xịn đấy, phải không?”
Đó là ấn tượng của cậu về cửa hàng vũ khí của Patrick giới thiệu.
Ở thế giới này, vũ khí chính trong các cuộc chiến thường là giáo mác.
Lý do chính cho sự tiện lợi này là có thể tấn công quái vật trong khi duy trì khoảng cách với chúng.
Kể cả khi đấu với con người đi nữa, nếu lực lượng tương đồng thì lấy giáo đọ với kiếm, giáo vẫn có lợi hơn.
Món rẻ nhất là 50 xu bạc, nhưng khi nhìn vào cây giáo với giá một xu vàng nằm kế bên, mắt thường cũng có thể dễ dàng thấy được sự khác biệt quá rõ ràng.
Chọn vũ khí tốt để giữ cái mạng sống quan trọng hơn tiền bạc phải bỏ ra.
Ưu điểm và nhược điểm của một loại vũ khí tùy thuộc vào người sở hữu nó.
Một số người đặc biệt quan tâm đến độ sắc bén của thanh kiếm, độ bền, hoặc cách điều khiển và trọng lượng. Tuy nhiên, thỉnh thoảng vẫn có những người nói rằng họ coi trọng vẻ bề ngoài.
“Cậu nghĩ thế nào hả Wayne?”
“Tôi thích cái vừa nặng vừa bền.”
Sau đó thì người bán hàng đề xuất.
“Trong trường hợp đó thì hãy xem qua anh bạn này... anh trai có thể lực tốt, có thể gây sát thương lớn hơn với chiến hữu nặng ký này đấy.”
Ông ta mang ra một cây giáo.
Là loại giáo sắt toàn thân.
“Nặng đấy.”
Tôi lại buột miệng thốt ra, và nhân viên trả lời.
“Bên trong nó rỗng nên không nặng đâu.”
Ra vậy, ra là nó được làm để trông như cái ống.
Wayne nhấc nó lên và xoay nhẹ.
“Bao nhiêu vậy?”
Cậu ấy thích nó rồi thì phải.
“2 xu vàng.”
“Cắt cổ à! 1 xu vàng và 50 xu bạc!”
“Không, không, nó được chế tạo bởi những thợ thủ công lành nghề sử dụng loại sắt chất lượng đấy, 1 xu vàng và 75 xu bạc!”
“Bộ có thứ gì trong đây à! 1 xu vàng và 65 xu bạc!”
“Chốt giá, 1 xu vàng và 70 xu bạc!”
“Hmmm, thôi được.”
1,700,000 yên.
“Vậy thì, còn anh trai đây muốn loại nào thế?”
“Tôi thì chú trọng thứ gì đó nhẹ nhưng bền.”
“Vậy thì anh này, hoặc là anh chàng này.”
Chủ cửa hàng rút ra hai cây giáo từ phía sau.
“Điểm nổi bật của cây giáo này là có tay cầm ngắn, do đó nó nhẹ hơn, dễ điều khiển hơn và có độ sắc bén tuyệt hảo. Còn cây này thì có chiều dài bình thường như mấy cây khác, nhưng với mũi giáo nhỏ hơn nên khi cầm có cảm giác nhẹ nhàng hơn. Độ sắc bén là điểm ăn tiền.”
Bằng ngón giữa của bàn tay trái, cậu gõ tonton vào bên mắt đen một mí của mình. Đó là thói quen thành cái tật của cậu mỗi khi suy nghĩ, nhưng nhờ thế, Patrick mới có thể bình tĩnh suy nghĩ được.
Mình có thể đánh vào sau gáy với tầm xa hơn, đúng không?
Cậu ra kết luận như vậy.
“Tôi lấy cái với đỉnh đầu ngắn! Nhưng nó có đắt không?”
Cậu dò thám hỏi chủ cửa hàng.
“Với cây giáo này, tôi sẽ cho ngài mức ưu đãi đặc biệt, chỉ 1 xu vàng!”
"“Ồ!”"
“Mua!”
“Cảm ơn vì đã đến mua hàng!”
Sau khi họ rời đi, bà chủ cửa hàng lên tiếng.
“Này, sao ông lại bán cây giáo đó chỉ với 1 xu vàng? Có thể bán hơn mà?”
Bà hỏi ông chồng mình.
“Ý là, bán khống giá à?”
“Lão già ngu ngốc này!”
Hình như có tiếng la hét giận dữ và tiếng bộp tai phát ra từ bên phía cửa hàng vọng lại...
Đôi lúc biết càng ít thì càng tốt.
CHỈ ĐĂNG TẠI LN.HAKO.RE VÀ DOCLN.NET. VUI LÒNG KHÔNG BÊ ĐI CHỖ KHÁC. XIN CẢM ƠN.
-----
Chương 05: Tới cửa hàng vũ khí thôi nào
Trans: Galahad
Edit: NgaÚ
Proofread: Yanbaka
____________________
"Năm đồng vàng?"
Khi trở về doanh trại, cậu nhìn vào bên trong chiếc túi vừa nhận được ở lễ trao thưởng và bất chợt thốt lên.
Tiền tệ ở thế giới này là xu vàng, xu bạc và xu đồng.
Một xu vàng tương đương một trăm xu bạc.
Một xu bạc bằng một trăm xu đồng.
Cứ cho là một xu đồng bằng một trăm yên Nhật, như thế sẽ dễ so sánh đối chiếu hơn.
Trên thực tế thì, 1 xu bạc lớn bằng 10 xu bạc, 1 xu đồng lớn = 10 xu đồng, và 4 xu đồng nhỏ đổi được 1 xu đồng. 1 xu đồng nhỏ ăn 25 yên. Hàng hoá rẻ hơn mức đó thường sẽ được bán sỉ với giá 25 yên.
Một xu bạc đáng giá 10,000 yên và một xu vàng đáng giá 1,000,000 yên.
Năm đồng đấy!
Là 5,000,000 yên đấy!
Cậu ta nhảy cẫng lên sung sướng.
“Yo! Dùng vào mục đích gì đây?”
Giỏi lắm, chàng trai Ikemen!
Cậu nghĩ vậy.
“Oh! Có phải đó là Wayne-kun được thưởng ba xu vàng đó không?”
“Im đuê, ngài thượng sĩ Patrick-nhận-được-năm-xu-vàng!”
“Há há há.”
Hai người cười phá lên.
“Cùng đi tới cửa hàng vũ khí nào!”
Cậu rủ Wayne.
Nếu bạn nhập ngũ vào quân đội của vương quốc này, thì bạn sẽ có một điều khoản chu cấp tối thiểu về trang thiết bị.
Binh nhì (tân binh là dân thường sẽ bắt đầu từ đây) thì được cấp một ngọn giáo. Mỗi binh nhất được cấp một ngọn giáo và một thanh kiếm một tay.
Nhưng nguồn cung cấp thì không phải đồ mới.
Và một trung sĩ (tân binh quý tộc sẽ bắt đầu từ đây) thì được trang bị một ngọn giáo và một thanh kiếm hai tay, nhưng chúng đều là hàng đã qua sử dụng.
Thậm chí một vài món còn bị hư hỏng nặng. Thực tế thì, đây là trận thực chiến đầu tiên của Patrick, và cây giáo thì đã bị gãy ngay sau khi lĩnh đòn đầu tiên.
Vì vậy cậu buộc phải chiến đấu bằng thanh kiếm hai tay. Và cũng bởi vì chiến đấu ở cự ly gần với lũ orc, nên đã bị chấn thương ở sau gáy.
“Tôi không muốn mình bị hội đồng đâu.”
Wayne cười đồng ý.
“Cây giáo trông xịn đấy, phải không?”
Đó là ấn tượng của cậu về cửa hàng vũ khí của Patrick giới thiệu.
Ở thế giới này, vũ khí chính trong các cuộc chiến thường là giáo mác.
Lý do chính cho sự tiện lợi này là có thể tấn công quái vật trong khi duy trì khoảng cách với chúng.
Kể cả khi đấu với con người đi nữa, nếu lực lượng tương đồng thì lấy giáo đọ với kiếm, giáo vẫn có lợi hơn.
Món rẻ nhất là 50 xu bạc, nhưng khi nhìn vào cây giáo với giá một xu vàng nằm kế bên, mắt thường cũng có thể dễ dàng thấy được sự khác biệt quá rõ ràng.
Chọn vũ khí tốt để giữ cái mạng sống quan trọng hơn tiền bạc phải bỏ ra.
Ưu điểm và nhược điểm của một loại vũ khí tùy thuộc vào người sở hữu nó.
Một số người đặc biệt quan tâm đến độ sắc bén của thanh kiếm, độ bền, hoặc cách điều khiển và trọng lượng. Tuy nhiên, thỉnh thoảng vẫn có những người nói rằng họ coi trọng vẻ bề ngoài.
“Cậu nghĩ thế nào hả Wayne?”
“Tôi thích cái vừa nặng vừa bền.”
Sau đó thì người bán hàng đề xuất.
“Trong trường hợp đó thì hãy xem qua anh bạn này... anh trai có thể lực tốt, có thể gây sát thương lớn hơn với chiến hữu nặng ký này đấy.”
Ông ta mang ra một cây giáo.
Là loại giáo sắt toàn thân.
“Nặng đấy.”
Tôi lại buột miệng thốt ra, và nhân viên trả lời.
“Bên trong nó rỗng nên không nặng đâu.”
Ra vậy, ra là nó được làm để trông như cái ống.
Wayne nhấc nó lên và xoay nhẹ.
“Bao nhiêu vậy?”
Cậu ấy thích nó rồi thì phải.
“2 xu vàng.”
“Cắt cổ à! 1 xu vàng và 50 xu bạc!”
“Không, không, nó được chế tạo bởi những thợ thủ công lành nghề sử dụng loại sắt chất lượng đấy, 1 xu vàng và 75 xu bạc!”
“Bộ có thứ gì trong đây à! 1 xu vàng và 65 xu bạc!”
“Chốt giá, 1 xu vàng và 70 xu bạc!”
“Hmmm, thôi được.”
1,700,000 yên.
“Vậy thì, còn anh trai đây muốn loại nào thế?”
“Tôi thì chú trọng thứ gì đó nhẹ nhưng bền.”
“Vậy thì anh này, hoặc là anh chàng này.”
Chủ cửa hàng rút ra hai cây giáo từ phía sau.
“Điểm nổi bật của cây giáo này là có tay cầm ngắn, do đó nó nhẹ hơn, dễ điều khiển hơn và có độ sắc bén tuyệt hảo. Còn cây này thì có chiều dài bình thường như mấy cây khác, nhưng với mũi giáo nhỏ hơn nên khi cầm có cảm giác nhẹ nhàng hơn. Độ sắc bén là điểm ăn tiền.”
Bằng ngón giữa của bàn tay trái, cậu gõ tonton vào bên mắt đen một mí của mình. Đó là thói quen thành cái tật của cậu mỗi khi suy nghĩ, nhưng nhờ thế, Patrick mới có thể bình tĩnh suy nghĩ được.
Mình có thể đánh vào sau gáy với tầm xa hơn, đúng không?
Cậu ra kết luận như vậy.
“Tôi lấy cái với đỉnh đầu ngắn! Nhưng nó có đắt không?”
Cậu dò thám hỏi chủ cửa hàng.
“Với cây giáo này, tôi sẽ cho ngài mức ưu đãi đặc biệt, chỉ 1 xu vàng!”
"“Ồ!”"
“Mua!”
“Cảm ơn vì đã đến mua hàng!”
Sau khi họ rời đi, bà chủ cửa hàng lên tiếng.
“Này, sao ông lại bán cây giáo đó chỉ với 1 xu vàng? Có thể bán hơn mà?”
Bà hỏi ông chồng mình.
“Ý là, bán khống giá à?”
“Lão già ngu ngốc này!”
Hình như có tiếng la hét giận dữ và tiếng bộp tai phát ra từ bên phía cửa hàng vọng lại...
Đôi lúc biết càng ít thì càng tốt.
Danh sách chương