Tôi không buồn nôn. Tôi không chóng mặt. Không thể tin rằng, là tôi lại có thể cảm thấy hạnh phúc tới nhường này. Thể trạng tệ hại của tôi, vốn dĩ là do tôi luôn cố gắng kìm nén thôi thúc giết người trong mình. Cái thứ thôi thúc không tìm được chỗ giải tỏa đó, cứ dần dần ăn mòn chính cơ thể tôi. Chẳng khác gì là một lời nguyền cả. Mà với cách nghĩ đó thì không phải là nghe cũng khá ngầu sao.
Hôm kia, và cả hôm qua nữa, chính Asahi là nhân tố đã giúp tôi có thể giải phóng thôi thúc giết người. Tôi thực sự đã làm vậy.
Và chính vì vậy, tình trạng hiện tại của tôi là không thể tuyệt vời hơn nữa.
Nhưng cũng đồng thời, cảm giác tội lỗi như đang xâu xé tôi, mặc dù chính bản thân Asahi cũng mong muốn điều này, nhưng đối với tôi thì khó lòng nào mà thản nhiên chấp nhận cho được.
Giờ nghỉ trưa.
Tòa nhà phía Đông. Tôi tiến vào trong một căn phòng trống đã từng là nơi sinh hoạt của CLB Văn học trước đây.
Một căn phòng trông có hơi bụi bặm nhưng đem lại cảm giác bình tâm đến lạ. Những tấm rèm cửa sờn màu cũ kỹ trông cũng khá là có cảm tình. Những thứ còn sót lại bên trong căn phòng chẳng hơn gì ngoài một vài chiếc ghế xen lẫn với bìa cứng chất lên thành đống. Một căn phòng mà dù có tồn tại hay không cũng được. Mà vậy cũng tốt. Nơi đây chính là một chốn thư giãn tôn nghiêm mà chỉ có mình tôi biết tới.
Hoặc cũng có thể chỉ là do tôi nghĩ vậy.
Thực ra thì tôi cũng không rõ nữa, chỉ đơn giản là tôi nghĩ vậy thôi.
「Oi~, cửa khóa rồi cơ mà」
Asahi Rei xuất hiện với vẻ mặt vô cảm thường thấy cứ như thể rằng đây là một điều hiển nhiên. Tôi hiện đang ngồi bó gối tại vị trí quen thuộc nằm giữa bục giảng và kệ tủ. Và cứ như thế là vẫn đang cố đợi tôi ở đó, tôi ngay lập tức đụng trúng ánh mắt cậu ấy ngay khi vừa mới nhìn về phía cánh cửa.
「Phòng học này, cậu chỉ cần khẽ nhấc cánh cửa lên rồi đẩy đúng cách là――」
「A~ đủ rồi. Khỏi cần cậu giải thích」
Condime, cái quái gì mà chỉ mình tôi biết tới cơ chứ. Nhục chết đi được.
Narusaka thì còn là một nhẽ, nhưng để mà một người không hề kết bạn với bất kỳ ai như Asahi lại biết, có lẽ nào toàn bộ những thủ thuật này đều được ghi lại trong tờ rơi tuyển sinh của trường không. Thật là nó sao? Ban đầu tôi tới đi vì cứ ngỡ là ở đây không có ai, nhưng liệu có phải là vì tôi xuất hiện ở đây nên không ai bén mảng tới hay không. Uwa~, giờ tôi mới nhận ra một điều mà trước nay chưa từng để ý tới.
「Tôi đang tính ăn chút gì đó」
「Thế tại sao cậu lại xuất hiện ở đây」
「Thường thì tôi hay ăn trưa ở chỗ khác mà」
「Thì vì thế nên tôi mới hỏi tại sao cậu lại tới đây đấy」
「Tôi đang tính ăn chút gì đó」
「Bộ cái đầu cậu không hiểu tôi nói gì hả!?」
Tôi đang cảm thấy mông lung một cách khó hiểu đối với Asahi hiện tại
Hay do bây giờ đang là ban ngày sao? Thành phần sống về đêm như Asahi có nói rằng cứ vào ban ngày là sẽ buồn ngủ không cưỡng lại được mà. Cái ngày lập khế ước, buổi tối, trong căn phòng học. Nhưng rõ ràng là chúng tôi cũng có gặp hôm qua vào ban ngày…… chẳng lẽ hôm qua là do ham muốn hút máu sao? Mặc dù không hiểu kiểu gì, nhưng Asahi hôm nay trông cực kỳ lờ đờ, uể oải. Một vẻ đờ đẫn tuyệt đối.
「Oi~, cúc áo cậu cài lệch kìa」
Phần cúc áo trên chiếc áo sơ mi dài tay đó đang bị cài lệch.
「Phải nhỉ…… để tôi chỉnh lại」
Tốc độ phản ứng quá chậm.
Asahi khựng lại mất một nhịp rồi sau đó mới đưa tay lên nút áo trên cùng. Cậu ấy cởi nó ra. Làn da trắng nõn. Xương đòn bên trong khẽ lộ ra.
「Cậu có bị dở hơi không mà làm vậy ngay trước mặt người khác thế. Ít nhất thì cũng phải quay đi đã chứ」
「......Trong khi cậu đã nhìn thấy hết “bên trong” tôi ư」
「Chẳng nhẽ cậu không thấy xấu hổ chắc?」
「Đến ngay cả bố mẹ tôi còn chưa từng được nhìn “bên trong” tôi đâu」
Ừ thì, cũng phải. Trần đời có bố mẹ nào lại đi phanh thây con gái mình ra chắc.
Bị nhìn thấy bên ngoài thì cũng đâu còn đáng để bận tâm…… có vẻ đó chính là cái lý lẽ của cậu ấy. Nhưng chẳng phải việc này vẫn là quá lạ sao? Mặc dù quả thực những thứ nằm ở bên trong thì dù có muốn cũng khó mà nhìn được. Dẫu sao thì tôi cũng chưa bao giờ tận mắt quan sát “bên trong” bản thân mình cả.
Vậy thì đâu mới là thứ đủ để khiến cậu ấy xấu hổ.
Một chủ đề vô cùng nan giải. Tuy nhiên, có một điều mà tôi có lẽ là sẽ giống cậu ấy, chính là không hề cảm thấy xấu hổ khi nội tạng bên trong mình bị phơi bày ra. Vậy nên nếu việc nội tạng của bản thân bị phơi bày ra trở thành bình thường và con người không còn cảm thấy xấu hổ về chuyện đó nữa, vậy thì rốt cuộc là chẳng còn sự xấu hổ nào nữa ở đây sao.
Tôi có cái cảm giác đó. Có một số bộ lạc coi chuyện luôn khỏa thân như là lẽ thường. Đối với họ dường như cảm giác xấu hổ là không tồn tại. Hay nói cách khác, thậm chí sẽ có những người coi việc bị phơi bày nội tạng ra lại là chuyện đáng xấu hổ hơn, tất cả đều phụ thuộc vào giá trị quan của mỗi người. Cách để xấu hổ như một ma cà rồng. Thậm chí việc này có thể cân nhắc xuất bản thành sách được luôn ấy nhỉ?
「Đùa thôi」
Nói hết câu cụt lủn, Asahi quay người đi để bắt đầu cài lại cúc áo.
「A?」
Vậy có nghĩa đứa bị trêu ở đây lại là tôi sao.
Nếu đúng là đùa thì làm thế nào để cho nó giống một trò đùa hơn đi chứ. Còn thản nhiên nói với vẻ mặt tỉnh bơ như thế thì tôi biết phải phản ứng kiểu gì cho đúng nổi. Suýt chút nữa là tôi đã cho xuất bản một bài luận bí ẩn rồi đấy. Nghe có đần không cơ chứ.
「Tôi đang tính ăn chút gì đó」
Cài lại cúc áo một cách chỉnh tề xong, Asahi quay lại và nhìn vào tôi.
Đây là lần thứ ba. Mà cậu ấy nói vậy.
Cái thể loại ấm đầu này có đút cả cái băng cassette vào trong cổ họng không vậy.
「Nhưng trông cậu chẳng giống như có chút đồ ăn nào cả」
Thế rồi, Asahi khẽ đưa ngón trỏ lên và chỉ thẳng về phía tôi.
「A?」
「Bữa ăn」
Phải mất một lúc thì tôi mới hiểu ra.
「Chính là tôi ấy hả!?」
「Chẳng phải tôi đã bảo là đang tính ăn chút gì đó sao」
Con mồi ở đây hóa ra chính là tôi. Nhân quyền hoàn toàn không tồn tại.
Đầu tiên, cả hai khi được yêu cầu đều cần cố gắng tuân thủ khế ước hết sức có thể.
Khế ước chính là vậy.
Càng vì không yêu cầu tín nhiệm nên càng không có lý do để từ chối.
Tôi cởi hai nút áo sơ mi trên cùng để phanh phần cổ ra. Tôi nhìn chằm chằm về phía Asahi như thể là đang cố khiêu khích, sau đó cậu ấy khẽ nhếch khóe miệng lên. Và khi Asahi đứng dậy rồi tiến đến trước mặt tôi, cậu ấy tì tay vào hai bên vai tôi như để giục tôi ngồi xuống nên tôi cũng ngoan ngoãn làm theo. Sau đó tôi dạng cả hai chân ra. Asahi vẫn tiếp tục giữ ánh nhìn chằm chằm trong khi từ từ ghé sát lại tôi, khiến tôi vô thức chống hai tay ra đằng sau.
「Cậu giỏi thành thật quá ha」
「Thì đó là vì khế ước mà」
「Phải. Thái độ rất tốt, Bữa ăn-kun」
Khoảng cách tiếp xúc chỉ còn là giữa hai đầu mũi.
Cặp mắt chỉ rực sáng lên mỗi khi hút máu, bờ mi dài và hơn hết là đôi môi mềm mại, căng mọng đó khiến tôi không sao có thể rời mắt khỏi Asahi cho được.
Mặc cho tôi không ngừng để ý đến chuyện đó, nhưng cứ như thể mọi thứ khác chẳng hề có bất kỳ nghĩa lý gì, thứ duy nhất mà Asahi quan tâm đến chỉ có dòng máu đỏ tươi đang tuôn chảy ngay dưới lớp da tôi.
「Itadakimasu」
Ngoàm~.
Và cứ như vậy, hôm nay, Asahi lại tiếp tục “ăn” tôi.
Dường như việc bị hút máu thường kèm theo cơn đau đến mức khiến cho nạn nhân bất tỉnh, thế nhưng tôi lại chính là người sở hữu một trong những khả năng do “người sói” mang lại chính là miễn nhiễm đau đớn. Mà nói đúng hơn là tôi vẫn có giảm giác không ổn khi có thứ gì đó đang bị rút ra khỏi cơ thể mình.
Asahi sau đó thanh lịch cất lời 「Cảm ơn vì bữa ăn」 rồi đưa một chiếc khăn tay lên lau máu rỉ ra từ khóe miệng mình.
Asahi quay về ngồi bó gối ở khoảng trống nằm giữa bục và kệ. Chẳng hiểu tại sao, Asahi lại sử dụng một thứ có thể để lại vết máu rõ ràng như chiếc khăn tay màu trắng đó.
Tôi ngồi bắt chéo chân trên bục giảng ngay tại vị trí cạnh Asahi.
「Này, cậu chỉ hút máu để ăn thôi thì có đủ không đấy?」
「Tất nhiên là không rồi. Tôi vẫn cần phải ăn uống như bao người khác chứ. Cứ việc bình tĩnh suy nghĩ mà xem máu có giúp cậu cấu tạo lên mọi thành phần trong cơ thể không? Mặc dù máu là rất cần thiết, nhưng nếu chỉ có vậy thôi thì không thể sống được」
Chắc hẳn là do hút máu rồi nhỉ. Toàn bộ cử chỉ, hành động của Asahi hiện tại đều đã trở nên rành mạch hơn, còn cái vẻ lờ đờ, uể oải thì đã bay mất ở xó xỉnh nào rồi. Nước da dường như cũng đã khá hơn hẳn so với trước. Là do lưu thông máu được cải thiện. Nước da trở nên sáng hơn, khả năng giao tiếp trở nên trôi chảy hơn, “siêu bạn thân” [note63040] của tôi quay trở lại đây rồi! Cuộc đời Asahi đã hoàn toàn đổi thay kể từ sau khi uống thứ này. Tôi có thể nhìn thấy viễn cảnh về một tôn giáo mới mà Asahi lập ra, sử dụng chính thứ nước tăng lực có nguồn gốc từ máu của tôi này, nghe cũng ổn đó chứ. Còn phí thành viên sao? Chỉ cần có thể giải thoát giúp tôi khỏi cái ham muốn giết người này là được rồi mà? Mà đấy là tôi đùa vậy thôi. [note63041]
「Vậy thì nói tóm lại tức là hiện cậu không còn thứ gì ăn chứ gì?」
「Đây chỉ là một bữa ăn nhẹ thôi mà. Tôi vốn đã ăn sáng rồi」
「Hế~」
Từ bên trong chiếc túi mua ngoài cửa hàng tiện lợi, tôi lấy một chiếc bánh sandwich ra. Thường thì tôi luôn chọn loại bánh mì ngọt rẻ nhất, nhưng do thể trạng khá khẩm hiện tại nên hôm nay tôi có hơi cao hứng chút.
Và lựa chọn hôm nay chính là sandwich thập cẩm. Lựa chọn có cả trứng này cộng hưởng tốt quá mà. Ờm, mà, nói chung hương vị hoàn toàn giống như tôi kỳ vọng. Vị ngon vẫn cứ hết sảy như mọi khi.
Và từ phía bên cạnh, Asahi nhìn chằm chằm sang tôi.
Chứ chẳng phải cậu ấy không muốn ăn trưa nữa sao.
「Có cà chua đấy, muốn ăn chứ?」
Trong khi nhồi nhét chiếc sandwich trứng vào miệng, còn chiếc sandwich thập cẩm cận đát [note63094] với bắp cải, cà chua và phô mai lát thì tôi đưa sang cho Asahi. Một trải nghiệm cho ma cà rồng ăn. Không không, mồi ở đây đâu thể nào là tôi được chứ? Chắc vậy.
「Cậu đấy nhé, như cái lần nước ép cà chua cũng y thế này」
「Thì bởi cậu là ma cà rồng mà」
「Bộ cậu nghĩ ma cà rồng thích cà chua chắc」
「Thì hình tượng xưa giờ là vậy mà. Cậu có thấy cà chua giống màu máu không」
「Hương vị chẳng có chút nào giống cả」
「Không, tôi sao biết được……」
Một khoảng lặng trôi qua sau đó.
Asahi ban đầu còn sững người khi thấy tôi đưa chiếc bánh sandwich tới. Và khi mà tôi tưởng rằng cậu ấy sẽ tự mình cầm lấy ăn thì, ngoàm~. Asahi rướn người tới cắn lấy chiếc bánh. Cái miệng bé nhỏ đó nhoàm nhoàm trông hệt như một chú sóc. Tiếp tục cắn, rồi nhai. Và rồi sau đó là lại tiếp tục một lần nữa.
Có vẻ đã hài lòng sau khi đã ăn hết được một phần ba chiếc bánh sandwich, cậu ấy quay mặt đi chỗ khác.
Tôi nhìn chiếc bánh mà Asahi bỏ dở giữa chừng. Chiếc bánh đã ăn dở. Có dấu răng của Asahi. Và mới chỉ ăn hết có một phần ba.
A~, cái thứ cảm giác này. Là sao thế hả. Đồng cảm ư? Cũng giữa những kẻ bị ăn với nhau, bản thân tôi giờ đây, lại đang cảm thấy đồng cảm với một chiếc bánh sandwich.
Ngó sang Asahi, cậu ấy đang lau miệng trong hài lòng.
「Cũng có thể là tôi bắt đầu thích cà chua rồi đấy」
Tôi không hiểu nổi ý cậu ấy là gì.
Mà không, vốn dĩ tôi đã không thể hiểu cái con người này nghĩ gì trong đầu rồi.
「Tôi có cái này, như là đáp lễ cậu」
Từ trong túi mình, Asahi lấy ra một chiếc lọ nhỏ rồi đưa cho tôi. Có một loại thuốc đang nằm trong chiếc lọ đó.
「Nếu như cậu muốn tự đánh lừa bản thân thì hãy uống cái này」
「Cái này, là sao. Uống vào không chết đấy chứ」
「Chết thật đấy」
「A?」
「Thì nếu cậu chết thật rồi, chẳng phải là tôi có thể rút toàn bộ máu bên trong cậu ra sao」
「............」
Tôi hoàn toàn bó tay với cái nét mặt tỉnh bơ đó khi nói ra một điều như vậy rồi. Mà ý tôi là, chẳng phải nếu giữ tôi sống để có nguồn máu vô hạn thì sẽ hiệu quả hơn nhiều sao. Ngay việc phi tang xác chết là đã quá đủ khó khăn rồi, và nếu xét cho tương lai Asahi thì điều này cũng có lợi hơn nữa. Được, vậy thì cố gắng thuyết phục cậu ấy theo hướng đó thôi. Làm thôi nào.
「Vampire joke」
「Tôi chẳng thể hiểu được cái trò đùa của cậu」
「Chỉ là thuốc bổ sung sắt thôi」
「......Ra là vậy」
Có vẻ như đây là một thứ giúp bổ sung hàm lượng sắt hao hụt trong máu. Vừa cảm động, nhưng đồng thời cũng chẳng phải vậy, cảm xúc trong tôi cứ trở nên phức tạp đến lạ.
Và trong khi tôi đang quan sát chiếc lọ nhỏ có chứa thuốc bổ sung sắt này, thì Asahi lại tiếp tục lôi trong túi ra thêm một thứ khác.
「Cả cái này nữa」
「Lần này là gì đây」
「Hoạt huyết dưỡng não đó」
「Trông tôi có khác gì gia súc không cơ chứ」
Cái con người này. Cậu ta chỉ đang tìm cách để vỗ béo tôi thôi. Mưu đồ của cậu ta là để có thể hút nguồn máu chất lượng nhiều nhất có thể. Tôi bị vỗ béo chẳng khác gì gia súc. Nghe bảo rằng gia súc được ăn càng ngon thì thịt cũng càng chất lượng ha!
「Chỉ là tôi quan tâm tới sức khỏe của cậu thôi」
「Không không, để bổ sung sắt và tăng cường lưu thông máu thì chắc chắn là cậu có ý đồ khác rồi!」
「Không phải là tôi có ý chê máu của cậu hiện tại đâu. Chúng thực sự rất ngon đó. Hãy cứ tự tin lên」
「Làm như tôi quan tâm lắm không bằng ấy!」
Tôi chăm chú quan sát hai chiếc lọ nhỏ được Asahi đưa cho.
Ha~...... mà, cũng không hẳn là tệ lắm nhỉ. Thực tế thì đây đều là những thứ bồi bổ sức khỏe hệt như lời Asahi nói. Mà so với chai ramune kia thì cái này vẫn còn có ích hơn nhiều. Còn tôi thì trở thành gia súc là cái chắc rồi.
「............Tôi sẽ lấy hai thứ này」
「~Được rồi~」
Asahi khẽ nói.
Tôi có nghe thấy đó nhé. Cái con người này, đúng là không thể nắm bắt nổi mà.