Rời khỏi căn phòng trống, tôi tự rúc mình một lúc vào buồng vệ sinh.
Dẫu cho thôi thúc giết người đã qua giai đoạn đỉnh, cơn buồn nôn xen lẫn mệt mỏi vẫn cực kỳ kinh khủng. Tôi ngồi bệt xuống sàn rồi tựa lưng vào chiếc bồn cầu đã đóng nắp. Nhìn trông chẳng khác gì người say cả.
Nhằm xua tan đi sự khó chịu đi kèm với cơn thôi thúc, tôi đấm thật mạnh vào lớp chống ố bẩn trên tường nhà vệ sinh. Cái thứ cảm giác đàn hồi của cao su dội lại như đang trêu ngươi tôi. Tại sao không phải là một thứ gì đó bạo lực như là tường xi măng cơ chứ. Phải chứ, tường rào bên ngoài mấy tòa nhà nào mà chả lắp gai sắc lẹm phía trên. Đó là thứ sẽ xẻ nát bàn tay ra. Và dẫu vậy, tôi vẫn chẳng cảm thấy đâu. Trông thấy chính bàn tay mình ngập ngụa trong máu đỏ vẫn không đủ để khiến tôi cảm thấy sảng khoái dù chỉ một chút thôi sao? Đó là sao vậy? Cái thứ cảm giác đau đớn tồn tại trong mỗi người ấy. Còn tôi đây, rốt cuộc thì vẫn chỉ có sự trống rỗng.
「A~, khá hơn rồi」
Những gì nổi lên sau cơn thôi thúc lắng xuống là thứ cảm giác ghê tởm chính bản thân mình tới cùng cực.
Tôi chợt nhớ lại vẻ mặt Narusaka chìm trong kinh hãi. Phản ứng đó là lẽ dĩ nhiên thôi. Chỉ là em ấy đang nhìn nhận một cách chính xác về tôi thôi mà. Tội lỗi đều là từ tôi mà ra. Dẫu vốn biết là vậy, tại sao điều đó vẫn cứ đớn đau thế này.
Chính vì vậy, bất kể lần nào hai đứa gặp nhau, tôi vẫn luôn đai đi đai lại điều ấy.
「Đừng tự ép mình phải liên quan tới anh nữa」
Đâu ai lại muốn Narusaka phải chịu tổn thương như vậy chứ.
Ế? Chứ chẳng phải lúc nãy mình đã nổi sát ý với em ấy sao. Đếch phải, tôi nên chết quách đi. Phải chết trước khi tới lượt bất cứ ai khác.
Sau cùng, tôi đổ một vài viên thuốc bên trong cái lọ vào mồm nhai ngấu nghiến rồi rời khỏi buồng vệ sinh.
Ngay sau đó, đứng ở ngay phía ngoài là một nam sinh chắc đang đợi để sử dụng buồng vệ sinh. Khi hai bên đụng phải mắt nhau, cậu ta cuống cuồng đánh ánh mắt đi khỏi tôi. Cậu ta cũng đang run sợ.
Và khi tôi thử soi gương bên trong nhà vệ sinh trước khi chuẩn bị rời đi, người thứ hai rồi ba trưng ra vẻ mặt như thể tôi đang chuẩn bị giết họ tới nơi. Vẻ mặt kinh hoàng như thể vừa nhìn thấy gấu. Phải thôi, phản ứng như vậy cũng dễ hiểu mà. Và khi tôi cố để rặn nụ cười ra. Tiếp tục tới người thứ bốn và năm với vẻ mặt biến sắc như thể sắp bị đoạt mạng. Tội ác của tôi cứ thế cũng tăng phi mã theo.
「Cậu định làm gì……」
Tôi đi cầu thang xuống tầng một tòa nhà phía Đông. Bước ra ngoài, tôi tiến về phía đặt phòng học cho học sinh năm ba và phòng giáo viên ở tòa nhà thứ nhất. Nằm ngay cạnh phòng giáo viên ở tầng một chính là phòng hướng nghiệp. Chắc hẳn Kamakura-sensei đang ở đó đợi tôi.
Và khi tôi vừa mới tiến tới cửa phòng, cánh cửa chợt mở và một người từ bên trong bước ra.
Một gương mặt quen thuộc…… Mà ý tôi là, chỉ có tôi là biết mặt họ thôi, nên là không thể cứ thản nhiên mà chạm mắt nhau được. Cậu ấy chính là một người thuộc dạng nổi tiếng nhất nhì toàn trường tôi. Vấn đề là không phải theo hướng tốt, cậu ấy chỉ đơn giản là nổi tiếng theo đúng cái nghĩa của từ đó.
Và tất nhiên rồi, cậu ấy học cùng lớp tôi.
Mái tóc đen tựa như phản ảnh đêm tối, nó trông bù xù tới mức như thể cả cái đầu đều bị nhét vào máy giặt. Làn da thì trắng bệch không khác gì ma. Dẫu cho với vẻ ngoài ngái ngủ, vẻ tinh tường lại luôn hằn rõ lên trong đôi mắt ấy. Hàng lông mày tao nhã với bộ mi dài. Một tồn tại mong manh tới mức tưởng chừng như sẽ tan biến chỉ với một cái chạm, nhưng lại sắc bén khôn cùng như thể đủ để xé xác người khác nếu chẳng may chạm phải.
Asahi Rei.
Năm hai cao trung.
Luôn luôn ra ngoài với một chiếc ô che nắng.
Còn trong lớp học thì lúc nào cũng úp mặt xuống bàn ngủ gật.
Chính vì vẻ ngoài đó mà người ta đồn rằng cậu ấy là một con ma cà rồng.
Bí ẩn. Ngầu lòi. Kỳ quái. Lãnh đạm. Xinh đẹp.
Tôi ngưỡng mộ tất cả.
Oi~oi, đồn thì đồn chứ cách nhìn nhận giữa tôi so với những người khác vẫn khác nhau đấy nhé. Vẻ mặt đó thực sự là thật sao. Dễ thương chính là công lý. Tôi có thể dõng dạc tuyên bố như vậy. Chỉ cần trưng ra một bộ mặt tốt thì mọi chuyện cũng sẽ đều trở nên thuận lợi theo. Bởi vì trông ngầu lòi tới vậy cơ mà. Chứ còn với vẻ mặt đáng sợ tới phát kinh của tôi thì sẽ chỉ nhận về sự dè bỉu thôi. Dẫu vậy, quả thực, miễn là Asahi Rei, dẫu cho cậu ấy có giết người thật thì vẫn sẽ có sức hút dù bằng cách này hay cách khác thôi. Dù không biết nói sao, nhưng cậu ấy tựa như một bức họa vậy.
Với vẻ ngoài đó thì ngay cả tôi cũng sẽ không bị người ta có ác cảm được.
Bởi vì ngày trước, con em tôi có nói là 『Anh này, mặt anh trông ngầu lắm đó. Bởi vì anh có gen giống em mà lị!』. Ừ thì con bé có vẻ mặt ưa nhìn thật, vậy thì nếu tôi mà được nhìn nhận theo cách đó thì cũng không sai. Tôi đã thực sự nghĩ vậy. Thì bởi hai đứa đều chung một nguồn gen mà. Ế? Nhưng liệu có khả năng nào mà cả hai phải thực sự giống nhau không? Không không. Bởi vì cái mặt thằng này mà có rớt cầu thì cũng chẳng ai rảnh đi cứu đâu.
Asahi chẳng thèm liếc nhìn tôi mà cứ thế rời đi, và thế chỗ cô ấy chính là giáo viên đang nhìn từ trong phòng hướng nghiệp ra ngoài.
「Sao, tới rồi đấy hả. Arimachi. Vừa đúng lúc. Cậu vào đi」
Được Kamakura-sensai phiên bản áo vàng mời vào, tôi tiến vào trong phòng hướng nghiệp.
Sensei đang ngồi phía sau vách ngăn ở vị trí xa nhất căn phòng. Tôi ngồi xuống trước mặt cô, dựa bệt lưng vào ghế và duỗi hai chân ra. Đút tay vào bên trong túi quần, tôi buông tiếng thở dài.
「Cậu trông xanh xao quá đấy, Arimachi」
「Bị giáo viên cho gọi trong giữa giờ nghỉ trưa thì làm gì có học sinh nào lại vui vẻ được đâu cô」
「Thôi thúc giết người. Cậu đang bị đấy hả?」
Không hề tỏ ra khó chịu trước lời đáp có phần mỉa mai của tôi, sensei nói với vẻ mặt không hề tỏ ra khó chịu. Mà không, vốn dĩ sensei đã luôn có vẻ mặt gắt gỏng rồi, mặc dù tôi không cảm nhận được từng biểu hiện nhỏ nhất.
「......Mà vâng, chỉ mới ban nãy」
Phải. Dẫu có che giấu tới cỡ nào, sự thật thì cô ấy vẫn là một trong số rất ít những người biết tôi nhiễm phải Virus-K dạng “Người sói”.
Hay nói chính xác hơn, Cái tên Virus-K cũng chính là do Kamakura-sensei đặt ra. Dường như chú của Kamakura-sensei là một chuyên gia tự xưng về loại Virus-K này. Giữa mùa hè của năm ba sơ trung, chính Kamakura-sensei đã gọi tôi ra để diễn giải cho tôi về hiện tượng thể chất bất thường này…… Và mặc dù tính chuyên môn trong đó không đủ để gọi là diễn giải, nhưng cũng nhờ có sensei gợi ý mà sau đó tôi đã đăng ký vào cao trung Nonoke.
Và cứ như vậy, tôi luôn nằm trong diện đối xử đặc biệt của Kamakura-sensei. Nghe thì có vẻ hay đấy chứ? Cứ như thể tôi đang thu được lợi ích riêng vậy. Những lợi ích độc quyền mà thường thì có lẽ những học sinh khác sẽ chẳng thể có được. Cứ như bản thân trở thành một người đặc biệt vậy. Chỉ là, để mà nói một cách chính xác hơn thì.
Tôi lúc nào cũng bị để mắt đến.
Mặc dù cũng thường hay bị gọi thế này, biết ơn là sensei muốn lắng nghe câu chuyện của tôi.
「Đừng có đập phá quá nhiều thiết bị học tập đấy」
「Bộ cô nghĩ em sẽ làm vậy thật sao」
「Bức tường ở tòa nhà phía Đông」
「..................」
「Gạch ốp tường trong nhà vệ sinh nam ở tòa nhà thứ hai」
「............」
「Hàng rào ở bãi đậu xe đạp」
「......」
「Và ở lớp C khối 2――」
「Em hiểu, em hiểu rồi mà. Tất cả đều là lỗi của em hết ạ」
「Ước gì cậu ở vị trí của tôi để phải nghĩ ra lý do phù hợp mà báo cáo lên trên đấy」
「............Bàn giáo viên trong phòng trống ở tòa nhà phía Đông」
「Há?」
Và khi thấy tôi bắt đầu lẩm bẩm một mình, sensei cau mày với vẻ khó chịu.
「Vì chiếc bàn đã quá cũ nên bị gãy ra làm đôi ạ」
「Tình trạng hao mòn của cái bàn chả liên quan gì tới chuyện cậu đi đập gãy nó cả! Thế chẳng lẽ lại để tôi phải bửa đầu cậu ra sao? Há?」
Sensei chồm dậy và giơ nắm đấm lên. Quan sát kỹ mới thấy cô ấy đang cầm trên tay một chiếc bút bi.
「Sensei, cách nói như vậy là quá nguy hiểm cho một giáo viên đó ạ」
「Arimachi-kun, tôi sẽ bửa cái đầu của cậu ra làm hai ngay bây giờ. Với một nửa bộ não thì cậu ở đó mà suy ngẫm xem cái bàn giáo viên cảm thấy thế nào khi bị đập gãy nhé」
Sensei nói trong khi đang cố rặn ra vẻ mặt tươi cười.
Kiểu này là lỡ mồm rồi. Cách diễn đạt không phải vấn đề ở đây. Chính nội dung mới là thứ chết dở. Ý tưởng này tệ quá rồi. Và việc nảy ra ý tưởng này mới là thứ kinh khủng nhất.
「Sensei, cô biết PTA là gì không ạ?」
「Tổ chức y tế thế giới chứ còn gì. Cậu lại đòi dày khôn tôi rồi nữa đấy」
「Cái đó là WHO cô ơi. Chẳng phải là chỉ giống nhau ở việc cùng có ba ký tự nằm trong bảng chữ cái hay sao cô」
Quả thực, WHO sinh ra nhằm mục đích cản thiện sức khỏe người dân toàn cầu đúng như tên gọi của nó! Mà hẳn cũng là một tổ chức tương tự thôi. Chắc là vậy chứ nhỉ. Không chỉ riêng sức khỏe mà bản thân PTA đang cố gắng lạm dụng giáo viên nói chung. Đám người đó chẳng hề đoái hoài gì đến vấn đề sức khỏe của các giáo viên cả.
「Sensei à, thỉnh thoảng cô cũng nên dành chút thời gian nghỉ ngơi đi ạ」
「Há? Thế cậu thử nghĩ xem là do ai mà công việc cứ càng đổ thêm lên đầu tôi đây?」
……Đều là do em ạ.
「Hầy, thật là. Thế, “người sói” của cậu sao rồi?」
「Em chẳng thấy có thay đổi nào cả. Suốt từ tiểu học tới giờ vẫn chẳng khác gì cả」
Tệ hơn thì không. Khá hơn cũng không. Căn bệnh vẫn cứ đứng mãi ở đó.
「Thì vấn đề chính là vậy mà」
Tôi đã từ bỏ từ lâu rồi…… Mặc dù giọng điệu nghe có vẻ mạnh mẽ đấy, chứ sự thật là tôi đã từ bỏ rồi. Mà không, không hẳn là tôi đã từ bỏ, tôi vẫn luôn cố thử đủ mọi cách nhằm mong nó sẽ biến mất, dẫu cho chính tôi cũng hiệu điều đó chỉ là vô vọng…… Rốt cuộc thì tôi đã không còn ám ảnh chuyện đó tới vậy nữa.
Chỉ là, nếu câu chuyện chỉ dừng lại ở đó thì.
「Nhưng mà chẳng phải chính sensei đã khỏi rồi sao. Khỏi Virus-K ấy」
Kamakura Mizuki cũng từng mắc phải Virus-K.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng cơ thể cô ấy đã đảo thải thành công tình trạng thể chất bất thường đó. Virus-K đã khiến sensei phải lao tâm khổ tứ trong suốt sáu năm, bắt đầu từ năm nhất sơ trung cho tới hết năm ba cao trung. Triệu chứng hiện tại đã biết mất và không để lại bất kỳ di chứng đáng kể nào.
Điều đó có nghĩa là tình trạng này không phải là mãn tính.
「Mặc dù tôi cũng không chắc có thực sự đúng là đã khỏi hay không, nhưng thật là vậy đấy」
Virus-K, chủng “Công chúa tiên cá”.
Tôi không nắm hết được là có tổng cộng bao nhiêu chủng của Virus-K, ngoài “Người sói” ra thì trước đây tôi cũng chưa từng hay biết đến bất cứ chủng nào khác cả, điều này cũng chứng tỏ rõ ràng rằng nhưng người từng bị mắc trước đây chỉ đủ để đếm trên đầu ngón tay.
「Vậy sensei làm thế nào để nó biến mất vậy?」
「Chịu. Tôi không thể chỉ cho cậu được」
Những đoạn hội thoại kiểu này cũng đã lặp đi lặp lại tới hàng chục lần rồi.
Để mà nói rộng ra thì mặc dù vẫn có liên quan tới Virus-K, tuy nhiên “Người sói” và “Công chúa tiên cá” vẫn là hai chủng hoàn toàn khác biệt. Dẫu vậy, tôi vẫn muốn được tìm hiểu thêm về “Công chúa tiên cá” mà có cơ sở đối chứng, vấn đề là cô ấy chưa bao giờ chịu gật đầu cả.
「Việc tôi cố tình không nói không phải là do tôi muốn quấy rối cậu đâu」
「Nếu vậy thì xin hãy chỉ cho em đi ạ. Xin hãy vì đứa học trò dễ thương này đi sensei」[note56331]
「Tôi không thể vì cậu mà nói ra được」
Thực sự không hiểu. Tôi không thể hiểu được ý định ở đây. Vậy thì phí thời gian ở đây có ý nghĩa gì đâu chứ.
Thật lòng thì, cũng hơn một lần tôi đã từng nghĩ đến chuyện sử dụng vũ lực để ép cô ấy nói rồi.
「Vậy thì xin cảm ơn vì sensei đã quan tâm tới em ạ. Em rất xin lỗi vì vấn đề chiếc bàn giáo viên ở phòng học trống. Lần sau em sẽ chú ý cẩn thận hơn」
Đập tay xuống bàn, tôi nói một cách liến thoắng rồi liền đứng dậy.
「Mặc dù đáng lẽ hôm nay tôi vẫn còn việc khác cần nói nữa」
Trong lúc đang chuẩn bị rời khỏi phòng hướng nghiệp, tôi dừng là khi nghe thấy sensei cất lời.
「Cơ mà thôi…… lần sau tôi sẽ giải quyết nốt」
「Hầy, em hiểu rồi ạ」
「Nếu có vấn đề gì thì cứ nói cho tôi. Ít nhất thì tôi vẫn có thể cho cậu một vài lời khuyên được. Dẫu sao thì phần nào tôi cũng hiểu được cảm giác của cậu mà」
Là vì thế nên em mới hỏi xin sensei cho em biết thông tin về Virus-K đấy.
Tôi mở cửa rồi rời khỏi phòng hướng nghiệp mà không ngoái lại nhìn Kamakura-sensei phía sau.
Lúc đó, tiếng chuông trường cũng đồng thời reo lên báo hiệu giờ nghỉ trưa chỉ còn lại 5 phút.
A~, phải rồi.
Lúc về tôi sẽ cần phải rẽ vào hiệu thuốc. Cũng cần sớm mua bổ sung thêm giấy vệ sinh nữa.