Vẻ mặt Dương Hướng Minh kiêu ngạo.
Cho dù bây giờ tất cả sản nghiệp của gia tộc đều bị công kích, ông ta vẫn kiêu ngạo như vậy.


Tiền Bưu vẫn thản nhiên nhìn Dương Hướng Minh, chỉ là trong lòng cảm thấy thương thay cho nhà họ Dương ếch ngồi đáy giếng.
Bọn họ hoàn toàn không biết mình đắc tội người nào.


"Nếu đã vậy, chúc nhà họ Dương bình an, tôi đi đây!"

Tiền Bưu chắp tay nói.
Ông ta đã sớm trả lại gấp mấy lần ơn cứu mạng của nhà họ Dương.
Sau này sống chết của người nhà họ Dương không liên quan tới ông nữa.


Dương Hướng Minh hơi híp mắt, ánh mắt ông ta hiện lên ý muốn giết người nồng đượm.


Ông ta vung tay lên, hơn mười cao thủ nhà họ Dương lập tức chặn ở cửa.


Tiền Bưu khẽ nhíu mày, xoay người nhìn Dương Hướng Minh: "Ông chủ Dương, ông làm vậy là có ý gì?"

"Nhà họ Dương đâu phải là nơi cậu có thể muốn tới thì tới, muốn đi thì đi chứ?"

Vẻ mặt Dương Hướng Minh tàn nhẫn, không hề có chút tình cảm nào: "Nếu không nhờ có tôi, cậu đã chết từ tám năm trước rồi.
Tôi đã cứu mạng cậu, bất kể cậu làm bao nhiêu cho nhà họ Dương, mạng của cậu đều là của tôi”.


Ánh mắt Tiền Bưu trở nên sắc bén: "Ông chủ Dương, ông không định để tôi ra đi trong hòa bình sao?"

Ngoài trả ơn cứu mạng, Tiền Bưu không hề có tình cảm gì với nhà họ Dương.


Dương Hướng Minh lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi cho cậu hai con đường.
Thứ nhất, cậu tiếp tục làm việc cho nhà họ Dương, tôi sẽ không bạc đãi cậu.
Thứ hai, cậu chết ở nhà họ Dương”.



"Ông chủ Dương, chắc hẳn ông hiểu rõ, chỉ nhà họ Dương nhỏ bé của ông không thể giữ được tôi”.


Tiền Bưu thản nhiên nói, không hề sợ hãi.


Dương Hướng Minh cười giễu cợt: "Thời buổi này, giỏi võ cỡ nào cũng không nhanh bằng viên đạn”.


Ông ta vừa dứt lời, mười mấy cao thủ nhà họ Dương đang bao vây Tiền Bưu đều đồng loạt rút súng lục giấu trong áo vest ra, chĩa thẳng vào đầu Tiền Bưu.


Dường như chỉ cần Dương Hướng Minh ra lệnh, bọn họ có thể lập tức giết chết Tiền Bưu.


Nhìn thấy cảnh này, mặt Tiền Bưu càng lạnh hơn.
Mặc dù ông ta biết Dương Hướng Minh rất tàn nhẫn nhưng không ngờ, mình đã làm bao nhiêu việc cho nhà họ Dương, bây giờ muốn rời đi, nhà họ Dương lại đối xử với ông ta như vậy.


Lần đầu tiên, ông ta có ý định giết người nhà họ Dương.


"Đồ ăn cháo đá bát, ông chủ cứ giết ông ta là được rồi, còn bảo ông ta lựa chọn làm gì?"

"Ông ta tưởng mình có chút thực lực thì có thể xem thường nhà họ Dương à? Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!"

"Ông ta chỉ là một con chó của nhà họ Dương còn muốn cắn chủ, thứ không biết điều!"

Người nhà họ Dương đều chửi mắng Tiền Bưu.
Thậm chí trong đó còn có rất nhiều người từng được Tiền Bưu cứu mạng.
Nhưng vào lúc này, không một ai nói giúp cho Tiền Bưu, ngược lại chỉ có những lời sỉ nhục.


Vẻ mặt Tiền Bưu vô cảm, bình tĩnh nói: "Những năm gần đây, Tiền Bưu tôi đi theo ông đã làm không ít chuyện xấu.
Lẽ ra tôi phải chết từ tám năm trước, giờ sống thêm tám năm cũng coi như tôi đã có lời.
Chết với tôi có gì đáng sợ chứ?"

Ông ta vừa dứt lời lại giang hai cánh tay ra: "Nếu ông bảo tôi chọn, vậy tôi chọn con đường thứ hai, con đường chết!"


Lúc này, ông ta không sợ hãi, cũng không hối hận.
Những năm gần đây, người ngoài thấy ông ta vô cùng vẻ vang, nhưng trên thực tế chỉ có ông ta mới hiểu trong lòng mình đau khổ, dày vò tới mức nào.
Đối với ông ta, chết mới là sự giải thoát.


Dương Hướng Minh vốn chỉ muốn ép Tiền Bưu tiếp tục làm việc cho nhà họ Dương, nhưng không ngờ ông ta hoàn toàn không muốn ở lại, chỉ mong được chết.


"Tiền Bưu, cậu còn trẻ, đời còn dài.
Chỉ cần cậu ở lại nhà họ Dương, cậu muốn gì mà chẳng được, sao phải chọn con đường chết chứ?"

Dương Hướng Minh không cam lòng, muốn cố thuyết phục Tiền Bưu.


Nếu chưa gặp Mã Siêu, có lẽ ông ta sẽ lựa chọn ở lại nhà họ Dương.
Nhưng bây giờ bọn họ đã phát hiện ra ông ta còn sống, ông ta còn mặt mũi nào sống tiếp nữa?

"Ông chủ Dương, tôi đã quyết rồi.
Một là ông thả tôi đi, hai là giết tôi”, Tiền Bưu thản nhiên nói.


Giờ phút này, Tiền Bưu cực kỳ phóng khoáng, không vướng bận gì, chỉ mong được chết.


Ngay cả Dương Hướng Minh cũng hơi kinh ngạc, thật sự không hiểu tại sao Tiền Bưu luôn nghe lời ông ta lại thay đổi như vậy?

Ông ta có thể cảm nhận được Tiền Bưu thật sự muốn chết.


"Nếu cậu đã muốn đường chết, vậy tôi sẽ cho cậu được như ý!"

Dương Hướng Minh đột nhiên thở dài, không hề thấy thoải mái như trong tưởng tượng.


Dù sao sự huy hoàng của nhà họ Dương cũng có một nửa công lao của Tiền Bưu.



Nhưng chính vì Tiền Bưu mạnh, mới khiến ông ta không ngừng phát triển gia tộc mà chẳng hề e ngại, bởi vậy đắc tội rất nhiều người.


Một khi tin tức Tiền Bưu rời đi bị truyền ra, rất nhiều thế lực sẽ tới tìm nhà họ Dương báo thù.


Cho nên bất kể thế nào, ông ta đều không thể để cho Tiền Bưu rời đi được.
Sau khi Tiền Bưu chết rồi, chỉ cần tin tức không truyền ra ngoài thì những kẻ thù kia sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.


Đúng lúc này, một chiếc xe Phaeton màu đen chậm rãi đỗ trước cửa nhà họ Dương.


Hai chàng thanh niên bước ra khỏi xe.
Một người đàn ông vạm vỡ đang cầm ô che mưa cho chàng thanh niên có vóc dáng cân đối.


"Nhà họ Dương thật náo nhiệt!"

Dương Hướng Minh đang định ra lệnh, một giọng nói trêu tức đột nhiên vang lên.
Sau đó hai chàng thanh niên một bước một sau bước vào.


Tất cả người nhà họ Dương đều nhìn về phía hai người.


Khi Tiền Bưu thấy hai người kia, mặt lại biến sắc.
Bởi vì ông ta đã nhận ra người đàn ông đang cầm ô chính là Mã Siêu mà ông ta mới gặp cách đó không lâu.


Cậu thanh niên mà ngay cả cao thủ đã từng có danh hiệu vua Bóng Đêm như ông ta còn không phải là đối thủ, lại đang che ô cho một cậu thanh niên khác.


Trong nháy mắt, trong đầu Tiền Bưu chợt nhớ tới người mà Mã Siêu đã nhắc tới lúc trước.


Tướng quân biên giới phía Bắc!

Dương Thanh mới vào biên giới phía Bắc được năm năm.
Mà Tiền Bưu đã rời khỏi biên giới phía Bắc từ tám năm trước.
Cho nên đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau.


Dương Thanh trông rất trẻ, dáng người cũng đặc biệt cân đối, so với Mã Siêu lại chẳng có điểm nào giống với một cao thủ.



Nhưng Tiền Bưu lại cảm thấy cực kỳ áp lực khi nhìn thấy cậu trai trẻ đang cười khẽ, bước chân nhẹ tênh, trên người chẳng toát ra chút đáng sợ nào này.


Tiền Bưu thở gấp, rất muốn quỳ xuống.
Ông ta biết cậu thanh niên trước mắt này chắc chắn là Tướng quân biên giới phía Bắc hiện nay.


Bất kể là khí thế mơ hồ trên người anh hay sự bình tĩnh khi đối mặt với hơn mười khẩu súng và cao thủ đi theo phía sau anh, đều đã xác nhận suy đoán của ông ta.


"Cậu là ai?"

Dương Hướng Minh nhíu mày.
Ông ta không thấy hai cậu thanh niên này có gì khác thường.


Vốn chỉ có Dương Uy tiếp xúc với Dương Thanh, Đây là lần đầu tiên ông ta gặp Dương Thanh.


"Ông nội, anh ta là thằng con rể nổi danh vô dụng ở Giang Hải.
Năm năm trước, anh ta đã cướp đi mất đêm đầu tiên của cô tổng giám đốc xinh đẹp hàng đầu Giang Hải đấy”.


Một cô gái trẻ bên cạnh Dương Hướng Minh đột nhiên giễu cợt, trong mắt còn ánh lên vẻ căm hận.


Cô gái này chính là Dương Liễu - em gái của Dương Uy.
Chồng của cô ta là Vương Ngạn Quân từng tới tập đoàn Nhạn Thanh quấy rầy Tần Y.
Sau khi Dương Thanh nói cho nhà họ Dương biết chuyện đó, nhà họ Dương vì thể diện đã ép cô ta phải ly hôn với Vương Ngạn Quân.


Theo cô ta thấy, tất cả những chuyện này đều do Dương Thanh gây ra.
Chỉ là cô ta không biết thân phận của Dương Thanh, Dương Hướng Minh lại biết rất rõ ràng.


Sau khi biết cậu thanh niên trước mắt là Dương Thanh, Dương Hướng Minh lộ rõ vẻ mặt muốn giết người: "Hóa ra là thằng ngông cuồng lớn mật này! Mày đánh cháu tao tàn phế, lại còn dám đến nhà họ Dương tao!"

- ---------------------------


.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện