Chương 75: Tiền Lão Hổ

Đám người Hàn Dĩnh Nhi và Kỳ Kỳ thấy cả người Tiêu Chính Văn nhuốm máu, dáng vẻ tựa như thần chết, bỗng chốc sắc mặt họ xám như tro tàn, vô cùng sợ hãi, thi nhau trốn vào góc phòng bao!

“Anh anh anh! Anh đừng qua đây, đây là khách sạn nhà tôi! Nếu anh dám làm gì tôi thì bố tôi nhất định sẽ không tha cho anh! Cũng sẽ không tha cho con khốn Khương Vy Nhan kia, còn cả nhà họ Khương nữa!”

Hãn Dĩnh Nhi hoảng hốt, thật sự đã sợ hãi rồi!

Bình thường cô ta luôn tỏ vẻ tiểu thư kiêu ngạo, không coi ai ra gì, tính cách ngang tàng, hống hách, xem thường người khác!

Hơn nữa, cộng thêm sự cưng chiều của gia chủ nhà họ Hàn càng khiến cô ta biến thành dáng vẻ coi trời bằng vung, trong mắt không chứa được bất kỳ người nào xuất sắc hơn mình!

Người phụ nữ mập kia là Tiền Tuệ Tuệ, con gái của ông trùm thế lực ngầm ở Tu Hà – Tiền Lão Hổ, vẻ mặt cô ta cũng vô cùng hoảng loạn, chỉ vào Tiêu Chính Văn đang từng bước đi tới rồi hét lên: “Anh đừng qua đây! Tôi đã gọi điện cho bố tôi rồi! Anh có biết tôi là ai không? Biết bố tôi là ai không? Ông ấy là Tiền Lão Hổ ở Tu Hà, thuộc hạ trong tay có hơn năm trăm người, còn nắm trong tay hơn mười địa bàn! Nhà họ Tiền tôi toàn là tay đánh đấm và vệ sĩ lợi hại! Nếu anh dám làm gì tôi, lát nữa bố tôi dẫn người qua đây, chắc chắn sẽ đánh gãy tay chân anh, lột da anh rồi ném xuống sông!”

Tiền Tuệ Tuệ tràn ngập nỗi sợ hãi, nói năng lắp ba lắp bắp. Bọn họ đều là tiểu thư cành vàng lá ngọc, bình thường thường đi uống trà chiều, bàn luận về nhãn hiệu thời trang nổi tiếng, chơi mạt chược, dạo phố mua sắm. Nào đã gặp phải một kẻ liều lĩnh như Tiêu Chính Văn, thẳng tay đánh người!

Những người còn lại cũng rối rít la hét: “Tiêu Chính Văn! Tốt nhất anh đừng làm bừa, lỡ đắc tội nhà họ Hàn và nhà họ Tiêu thì anh và Khương Vy Nhan đều sẽ không được sống yên ổn đâu”.

“Đúng đó! Tôi nghe nói, anh còn một đứa con gái, anh không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho con mình! Nếu đắc tội với bọn tôi, bọn tôi tìm người trói con gái anh lại! Đến lúc đó đừng có mà hối hận!”

Tuy nhiên, nghe thấy những lời đe dọa này của bọn họ, sắc mặt Tiêu Chính Văn càng thêm âm trầm, lửa giận ngùn ngụt bốc lên! Sát khí trên người bao trùm cả phòng bao! Tất cả những người có mặt đều cảm thấy kinh hãi, vô thức rùng mình!

“Tất cả những chuyện các người làm với Khương Vy Nhan, tôi sẽ trả lại từng cái từng cái một!”

Tiêu Chính Văn nói, sát khí trong mắt bộc phát rõ ràng!

“Rầm!”

Anh bước từng bước đến chỗ Hàn Dĩnh Nhi, ánh mắt như sự sát phạt của thần chết, nhìn chằm chằm vào đối phương, âm thanh như tiếng của Diêm Vương vọng lại từ chín tầng địa ngục, âm trầm nói: “Cô đáng chết!”

“A a a!”, Hàn Dĩnh Nhi nhìn Tiêu Chính Văn đứng trước mặt mình, cả người run rẩy vì hoảng sợ, nhấc chân lên muốn bỏ chạy!

Thế nhưng!

Bốp!

Tiêu Chính Văn đột nhiên tát thẳng vào mặt khiến Hàn Dĩnh Nhi ngã khuỵu xuống đất! Cô ta chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, nửa khuôn mặt nhanh chóng sưng vù, răng trong miệng cũng rơi ra, đổ cả máu!

Giây tiếp theo, Tiêu Chính Văn nhấc chân, hung hăng đạp lên bụng Hàn Dĩnh Nhi, dùng sức nhấn xuống, Hàn Dĩnh Nhi ôm lấy chân Tiêu Chính Văn, gào lên: “A… đau chết mất, mau buông ra! Bố tao sắp đến rồi! Tới lúc đó tao nhất định sẽ xé mày thành từng mảnh, ném xuống sông làm mồi cho cá! Còn cả con khốn Khương Vy Nhan nữa, tao cũng sẽ quẳng cô ta xuống sông!”

Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Chính Văn trở nên hung ác, anh giơ tay nhặt một chai rượu vang dưới đất, thẳng tay bóp cằm Hàn Dĩnh Nhi, sau đó đặt miệng chai vào miệng cô ta, hung hăng rót rượu vào!

“Tất cả những thứ này, đều là cái giá cô phải trả cho những chuyện đã làm với vợ tôi!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, trong mắt không hề có chút thương xót nào.

Lúc này Tiền Tuệ Tuệ, Kỳ Kỳ và những kẻ khác đang trốn ở một góc sợ hãi co rúm lại, tựa như mấy con chim cút nấp trong góc, không dám nhúc nhích!

Tiền Tuệ Tuệ tuyệt vọng gọi điện cho bố cô ta cầu cứu, lớn tiếng gào lên với di động: “Bố! Bố ơi! Bố mau đến đây đi, nhanh lên, anh ta sắp qua đây rồi, anh ta muốn giết con!”

Cơ thể mập ú của Tiền Tuệ Tuệ giờ khắc này đã mềm nhũn, ngã phịch xuống đất, nhìn Tiêu Chính Văn rời khỏi chỗ Hàn Dĩnh Nhi đang đi về phía mình, khắp người run rẩy sợ hãi!

Cùng lúc đó, bên dưới khách sạn, mấy chục chiếc ô tô màu đen có rèm che, như tia chớp xuyên qua màn đêm, gầm rú lao đến, nhanh chóng dừng trước cửa khách sạn, bao vây toàn bộ lối vào!

Ầm ầm ầm!

Gần một trăm tên côn đồ mặc âu phục màu đen, cầm theo gậy và dao, lúc này nhao nhao nhảy xuống xe, vẻ mặt hung hăng dữ tợn, cung kính đứng thẳng, đồng thanh chào người đàn ông mặc tây trang màu xám bước ra từ chiếc Maybach: “Hổ Gia!”

Đây là một trong bốn ông hoàng của thế giới ngầm ở Tu Hà – Hổ Gia, Tiền Lão Hổ!

Ở Tu Hà, ông ta là một nhân vật lớn, chỉ cần giậm chân là có thể làm ảnh hưởng đến cả một vùng! Thế lực hùng hậu, nhiều anh em, trong tay có không ít tụ điểm ăn chơi và doanh nghiệp tư nhân, là một kẻ giàu có, gia tài hàng bạc triệu!

Tiền Lão Hổ vẫy tay, dẫn người xông vào thẳng khách sạn! Đám người tựa như dòng nước lũ màu đen, ồ ạt xông đến phòng bao chỗ mấy người Tiêu Chính Văn đang đứng!

Phía bên này, Tiền Tuệ Tuệ hết sức thảm hại, miệng đầy máu, gương mặt sưng phù như đầu heo, thoi thóp nằm dưới đất!

“Ầm ầm ầm!”

Lúc này, hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, ồn ào náo nhiệt!

“Kẻ nào dám động đến con gái tao! Không xem Tiền Lão Hổ này ra gì đúng không? Muốn bị diệt cả nhà luôn à?”

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, âm thanh gầm thét đầy giận dữ của Tiền Lão Hổ như làm rung chuyển cả khách sạn! Ngay sau đó, dáng vẻ vạm vỡ của ông ta liền xuất hiện, dẫn theo gần một trăm anh em cầm đầu xông vào phòng bao!

Hàng chục tên côn đồ cầm theo dao và gậy hung hăng xông vào, bao vây cả căn phòng! Chừa lại vài tên đứng ngoài canh cửa! Với thế trận này, ngay cả một con ruồi cũng không lọt ra ngoài được!

“Bố… bố, cuối cùng bố cũng đến rồi, mau cứu con! Cứu con với!”, Tiền Tuệ Tuệ nằm dưới đất, khóc lóc kêu gào thảm thiết tựa như thấy cứu tinh, thấy được hy vọng của sự sống!

Tiền Lão Hổ thấy con gái bị đánh thành bộ dạng này lập tức nổi giận đùng đùng, hung ác nhìn chằm chằm Tiêu Văn Chính bị bao vây trong đám đông, chỉ tay quát lên: “Mày dám đánh con gái tao! Xông lên cho tao, chặt chân tay của hắn!”

Con gái của Tiền Lão Hổ là viên ngọc quý nâng niu trên tay, từ nhỏ đến lớn, bản thân ông ta cũng không đành lòng đánh, bây giờ lại bị một tên oắt con không biết trời cao đất dày là gì đánh thành bộ dạng như vậy, Tiền Lão Hổ làm sao nuốt trôi cơn giận này được!

Giờ phút này, ông ta nổi lên ý định muốn giết Tiêu Chính Văn!

Trong tích tắc, khoảng hơn chục tên côn đồ cầm dao và gậy vung về phía Tiêu Chính Văn!

Nhưng ánh mắt Tiêu Chính Văn vô cùng lạnh lùng, một đòn vừa đấm vừa đá khiến hai tên bay ra ngoài, nôn ra máu, ngã thẳng xuống đất, mất mạng trong tích tắc!

Cú đánh ác liệt và hung hãn khiến những tên còn lại đều đứng im tại chỗ, nhìn về phía Tiền Lão Hổ!

Tiền Lão Hổ cũng sững sờ, nhìn hai tên côn đồ thê thảm ngã dưới đất, nhíu mày, sau đó gầm lên: “Đánh chết hắn cho ông! Đánh chết!”

Thế nhưng!

Đúng lúc này, bên ngoài hành lang lại có thêm một trận ồn ào rung chuyển trời đất!

Đám côn đồ Tiền Lão Hổ dẫn theo đang bị bao vây bởi một nhóm mặc vest màu đen khác, tay cũng cầm dao và gậy!

Rõ ràng đối phương có nhiều người hơn bọn họ, hơn nữa vẫn không ngừng ùn ùn kéo đến!

“Buông đồ xuống! Ông nói bọn mày bỏ xuống!”

“Bỏ hết xuống cho tao! Sao nào, bọn mày còn định ra tay với cả bọn tao sao?”

Đám người đến sau tính tình còn hung bạo hơn, thái độ hiển nhiên càng thêm dữ dằn! Tên cầm đầu trên người có hình xăm, thẳng thừng đá văng mấy tên đàn em của Tiền Lão Hổ, giơ dao trong tay lên la hét!

Lúc này, bên ngoài khách sạn, mười mấy chiếc, không, là mấy chục chiếc, thậm chí còn nhiều hơn xe có rèm che và e thương vụ màu đen đều lao đến nhanh như chớp, sau đó từng tên từng tên côn đồ nhảy xuống, nhanh chóng đánh úp mấy tên đàn em của Tiền Lão Hổ để lại trông cửa, tiếp đó xông thẳng vào khách sạn!

Một bóng người đàn ông trung niên, gương mặt u ám lạnh băng, vóc dáng cao lớn bước ra từ sau đám người!

“Thiên… Thiên Gia!”

Đột nhiên, đám đàn em của Tiền Lão Hổ dẫn theo nhìn thấy người đàn ông đó liền hoảng loạn, nhanh chóng tránh ra!

Trịnh Thiên Thái ung dung bước qua đám đông, đi đến cửa phòng bao, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tiền Lão Hổ, giận dữ quát: “Tiền Lão Hổ! Dám động vào anh Tiêu thì phải hỏi xem Trịnh Thiên Thái tôi có đồng ý hay không đã!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện