Chương 25: Đoạn tuyệt quan hệ bố con!

Nghe vậy, Khương Học Bác, Từ Phân và Khương Thần đều sửng sốt, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi!

Tiêu Chính Văn?

Chính là kẻ đầu sỏ của vụ bê bối của nhà họ Khương năm đó!

Chính anh là người đã làm nhục Khương Vy Nhan và khiến nhà họ Khương mất đi cơ hội được thăng cấp lên gia tộc hạng nhất!

“Được lắm Khương Vy Nhan! Cô còn dám đưa thằng vô dụng này về đây sao? Cô có biết nhà họ Khương chúng tôi năm đó vì cậu ta mà gặp phải chuyện gì không? Cô cố ý về đây để chọc tức chúng tôi mà!”, Từ Phân quát lớn.

Sắc mặt của Khương Học Bác cũng cực kỳ khó coi, ông ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan rồi lạnh lùng nói: “Khương Vy Nhan, đưa cậu ta đi khỏi đây ngay lập tức! Tôi không muốn nhìn thấy cậu ta, ông nội cũng không muốn nhìn thấy cậu ta!”

Sau đó, Khương Học Bác xoay người định rời đi, Khương Vy Nhan vội chạy tới, quỳ xuống trước mặt Khương Học Bác, nắm lấy ống quần của ông ta, khóc lóc: “Bố, xin đừng đuổi con đi, Vy Nhan sai rồi, xin bố tha lỗi cho con, ngày nào con cũng rất nhớ bố, nhớ ông nội, hu hu hu… ”

Khương Vy Nhan đau đớn khóc, một người vốn đã yếu ớt như cô lúc này trông vô cùng đáng thương.

Tiêu Chính Văn nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy đau nhói.

Khương Học Bác hừ lạnh một tiếng, hất Khương Vy Nhan ra, hét lên: “Được rồi! Cô bảo cậu ta xin lỗi Khương Thần, tôi sẽ tha thứ cho cô!”

Ầm!

Câu nói này bùng nổ trong lòng Khương Vy Nhan!

Cô lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt tuôn rơi, cô không biết phải lựa chọn như thế nào.

Thấy Khương Vy Nhan không thể lựa chọn, Khương Học Bác lạnh lùng nói: “Nếu cô đã không biết lựa chọn như thế nào, vậy thì để tôi giúp cô! Từ hôm nay, cô không được xuất hiện ở bất cứ nơi nào thuộc về nhà họ Khương! Khương Học Bác tôi và Khương Vy Nhan cô đoạn tuyệt quan hệ bố con từ đây!”

Dứt lời, Khương Học Bác bỏ đi!

Từ Phân đắc ý, kiêu ngạo nhìn chằm chằm vào Khương Vy Nhan, mở miệng chửi mắng: “Con khốn! Đáng đời cô!”

Khương Thần cũng vô cùng đắc chí, nhổ ra một bãi nước bọt, nói: “Khương Vy Nhan, tất cả là do chị tự chuốc lấy!”

Một tiếng sét giữa trời quang!

“Bố ơi, làm ơn, đừng cắt đứt quan hệ với con, hu hu hu… Con đau lòng lắm, con phải làm sao đây? Bố không cần con nữa rồi…”, Khương Vy Nhan đau đớn gào khóc, cô quỳ dưới đất, cơ thể không ngừng run rẩy.

Na Na giãy dụa thoát khỏi vòng tay của Tiêu Chính Văn, dựa vào cảm giác chạy đến bên cạnh Khương Vy Nhan, cô bé cũng quỳ xuống rồi khóc um lên: “Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ vẫn còn Na Na mà, hu hu hu…”

Vừa khóc, Na Na vừa lau nước mắt trên mặt Khương Vy Nhan.

Khương Vy Nhan ôm Na Na trong tay, khóc lóc thảm thiết.

Tiêu Chính Văn nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc, tim anh đau nhói!

“Khoan đã! Có phải chỉ cần tôi xin lỗi, các người sẽ tha thứ cho Khương Vy Nhan?”, Tiêu Chính Văn đột nhiên hỏi.

Khương Học Bác dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn anh, nói: “Không tồi!”

Tiêu Chính Văn không chút do dự nhìn Khương Thần nói: “Xin lỗi”.

Cảnh này nếu bị người khác nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ phải khiếp sợ!

Anh là vua Bắc Lương! Thống trị ba trăm nghìn người dân Bắc Lương và ba nghìn kẻ mạnh của điện Thần Long!

Giờ phút này, anh lại vì một cô gái mà cúi đầu xin lỗi một cậu ấm thế gia!

Chuyện này nếu để cho ba nghìn cường giả của điện Thần Long biết, họ chắc chắn sẽ tiêu diệt nhà họ Khương!

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn bằng lòng làm vậy!

Trong mắt anh, không gì quan trọng hơn Khương Vy Nhan và Na Na!

Khương Vy Nhan không dám tin Tiêu Chính Văn thực sự đã xin lỗi Khương Thần vì cô. Cô càng khóc dữ dội hơn và không ngừng lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Thực sự xin lỗi, Tiêu Chính Văn, xin lỗi anh… đều do em không tốt…”

Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, đi đến bên cạnh Khương Vy Nhan, ôm cô và Na Na, nói: “Không cần phải xin lỗi, anh có thể vì em và con mà từ bỏ tất cả mọi thứ, chỉ nói một lời xin lỗi mà thôi, không sao cả”.

Tuy nhiên, ngay khi anh vừa dứt lời, Khương Thần đã kiêu ngạo hét lên: “Chỉ xin lỗi thôi sao? Tôi muốn anh quỳ xuống xin lỗi tôi! Anh đã đánh gãy một cánh tay của tôi, tôi cũng phải bẻ gãy một cánh tay của anh!”

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt ẩn chứa sát khí cao ngút như núi!

“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”, Tiêu Chính Văn gằn từng chữ một, sát khí đầy người!

Luồng sát khí này khiến Khương Thần phải sợ hãi lùi lại mấy bước!

Ánh mắt anh cực kỳ đáng sợ!

Trong tích tắc, cậu ta gần như tưởng rằng mình đã chết!

Tiêu Chính Văn rốt cuộc là ai? Làm sao lại có ánh mắt và khí thế đáng sợ như vậy!

Khương Học Bác cũng không phải kẻ ngốc, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được Tiêu Chính Văn không phải người đơn giản, đã năm năm không gặp anh, lòng thù hận trong lòng anh lớn vô cùng!

Vì vậy, ông ta vội vàng nói: “Khương Thần! Đủ rồi! Con đến bệnh viện khám tay trước đi!”

Nói xong, Khương Học Bác nhìn về phía Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn, nhẹ giọng nói: “Vào đi, nhưng tôi cảnh cáo hai người, hai người cứ ngồi trong góc ăn là được, nếu dám gây chuyện, tôi nhất định không tha cho hai người!”

Sau đó Tiêu Chính Văn mới đỡ Khương Vy Nhan vốn đã khóc cạn nước mắt đứng dậy, hai người đi theo Khương Học Bác vào sảnh chính của bữa tiệc.

Toàn bộ sảnh chính nguy nga lộng lẫy, khách khứa tấp nập đi lại.

Tất cả mọi người đều đang bận chúc thọ Khương Thái Xương.

“Ông nội, đây là nhân sâm trăm tuổi do bạn trai Ngô Khoan Nghiệp của cháu lấy từ Yên Kinh về, nó có tác dụng kéo dài tuổi thọ!”

Khương Mỹ Nghiên mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, tóc búi sau đầu, khí chất trang nhã. Cô ta đưa một chiếc hộp gấm tinh xảo đựng nhân sâm cho Khương Thái Xương đang ngồi ở vị trí chủ vị.

“Tốt, tốt! Mỹ Nghiên thật có tâm, xứng đáng là cháu gái ngoan của ông!”, đêm nay Khương Thái Xương là người được chúc thọ, lão mặc bộ đồ thời Đường màu đỏ thẫm, trên mặt nở nụ cười rất tươi.

Nói xong, lão lấy một bao lì xì từ trong mâm vàng của quản gia bên cạnh ra rồi đưa cho Khương Mỹ Nghiên.

“Cảm ơn ông nội!”, Khương Mỹ Nghiên nói.

Bên cạnh Khương Mỹ Nghiên là một thanh niên đẹp trai mặc bộ vest màu trắng, trông cậu ta chỉ khoảng hai mươi tuổi, cậu ta bước tới, khẽ khom lưng, mỉm cười nói: “Ông cụ Khương, cháu chúc ông sống lâu trăm tuổi! Cháu tên là Ngô Khoan Nghiệp, là chủ tịch tập đoàn Ngô Thị”.

Nghe vậy, tất cả người nhà họ Khương ở bên cạnh đều chấn động!

“Oa! Thì ra là ông chủ trẻ tuổi của tập đoàn Ngô Thị! Khương Mỹ Nghiên thật là may mắn!”

“Phải đó, tập đoàn Ngô Thị là tập đoàn nổi tiếng ở Tu Hà với số vốn lên đến một tỷ nhân dân tệ! Họ cũng là gia tộc trung lưu tiêu biểu ở Tu Hà đó”.

“Khương Mỹ Nghiên có người bạn trai như cậu ấy thì địa vị của cô ấy trong nhà họ Khương sẽ lại tăng lên”.

Nghe những lời nhận xét này, gương mặt Ngô Khoan Nghiệp đầy kiêu ngạo. Khương Mỹ Nghiên nhìn thấy những ánh mắt ghen tị của mọi người, trong lòng vui sướng muốn chết!

Khương Thái Xương cũng vội vàng đứng dậy, cười nói: “Thì ra là ông chủ trẻ tuổi của tập đoàn Ngô Thị, mời ngồi”.

Nói xong, Khương Thái Xương đã sắp xếp cho Ngô Khoan Nghiệp ngồi ở phía bên trái của mình.

Ngô Khoan Nghiệp cũng khiêm tốn nói một vài câu lấy lòng lão rồi thản nhiên ngồi xuống. Điều này khiến mọi người trong nhà họ Khương rất ghen tị!

Nhưng, người ta có thân phận cao như vậy cơ mà?

Về phần bố mẹ của Khương Mỹ Nghiên là Khương Văn Kỳ và Tiết Mai, sắc mặt của cả hai cũng vô cùng rạng rỡ, họ cùng nhau ngồi xuống phía bên tay phải của Khương Thái Xương!

Khi mọi người đang khen ngợi Ngô Khoan Nghiệp, Khương Học Bác, Từ Phân và Khương Thần trên tay đang phải đeo nẹp cùng nhau bước vào, tiếp theo là gia đình ba người của Khương Vy Nhan.

“Ồ? Đó chẳng phải là Khương Vy Nhan sao? Tại sao cô ta lại đến đây?”

“Người đàn ông bên cạnh cô ta là ai? Trông anh ta rất quen”.

“Con khốn bị đuổi ra khỏi nhà nhà họ Khương năm năm trước lại dám đưa theo đứa con hoang kia về đây! Cô ta làm như vậy chẳng phải là cố ý chọc tức ông cụ Khương hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện