Ngày thứ 83 sau khi bị triệu hồi tới thế giới khác.

Ba người đã rời khỏi thị trấn Mireish và đến một thị trấn cảng được gọi là Fulzad nằm ở phía đông.

Từ quyển sách mượn của Anamaria, Ryouma đã biết được rằng khả năng để cậu có thể quay lại thế giới cũ là gần bằng 0, vì vậy cậu dừng việc truy tìm cách về nhà, và thay vào đó là nghĩ đến việc sống ở thế giới này.

Tình cảm của 2 chị em dành cho cậu đã góp phần quan trọng trong việc thay đổi cách suy nghĩ của cậu.

Tuy nhiên, dù cho cậu nói rằng cậu sẽ sống tại thế giới này nhưng hiện giờ cậu chưa có mục tiêu.

Nên vào lúc này Ryouma đã quyết định là sẽ chu du, cùng lúc đó là kiếm tiền bằng những nhiệm vụ mà cậu nhận từ Hội.

Một cuộc hành trình để tìm ra mục đich sống của cậu tại thế giới mới này.

“Từ giờ chúng ta sẽ làm gì?”

Cả 3 người đang nói chuyện trước cửa Hội của thị trấn Fulzad. Họ đã đi xuyên rừng từ Mireish đến đây thay vì đi theo đường chính.

Vì thế họ đã thu thập được một số lượng lớn nguyên liệu thô.

Mặc dù họ đã chọn kĩ lưỡng nhưng loại có giá cao nhất nhưng chúng cũng đã nặng gần 40kg.

Cân nặng đó thì cũng có thể dễ dàng mang theo miễn là không phải chiến đấu.

Họ đã dành 20 ngày để di chuyện và vì thế kiếm của họ chỉ còn là những cây sắt, vì vậy họ đã quyết định vứt bỏ chúng và mua một cái mới tại Fulzad.

“Onee-chan nên đi tới Hội. Sau khi báo cáo nhiệm vụ, chị có thể xem xét sơ bộ xem chúng ta lên nhận nhiệm vụ nào tiếp theo. Còn em và chủ nhân sẽ sắp xếp hành lý, mua thêm một số vật dụng, bán nguyên liệu thô tại cửa hàng ma pháp.”

Lượng nguyên liệu thô mà họ kiếm được từ sau khi rời Mireish là khá lớn.

Một mình Laura không thể xử lý nổi, kể cả 2 chị em thì vẫn khó khăn.

Vì vậy họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để Ryouma cầm chúng.

(À thì mình nghĩ thì cũng hợp lý thôi)

“À , tôi cũng cho đó là hợp lý. ....Laura. Cô hãy kiểm tra xem có nhiệm vụ nào tốt không nhé, sau đó thì hãy tới cửa hàng ma pháp. Chúng ta sẽ quyết định nên nhận nhiệm vụ nào sau khi đã có trang bị mới và ăn trưa.

Họ đã đăng ký thành một nhóm trước khi rời Mireish, họ làm thế vì nó sẽ tiết kiệm thời gian và công sức thay vì phải báo cáo nhiệm vụ từng cái.

“Đã hiểu. Vậy thì hẹn gặp lại.”

Sau khi cúi đầu, Laura đi vào bên trong tòa nhà Hội.

“Giờ thì. Đi đổi đống này thành tiền nhanh nào.”

Và như thế, Ryouma bắt đầu mang cái túi chứ đầy những thứ như sừng và da đi.

“Vâng. Hạng 3G. Laura Marfisto đúng không ạ? Chúng tôi đã xác nhận nhiệm vụ đã hoàn thành. Cảm ơn rất nhiều.”

Tiêp tân nói trong khi đưa cho Laura thẻ và phần thưởng nhiệm vụ.

Số lượng quái vật mà họ đã giết trong 20 ngày qua khá lớn.

Bởi vì tất cả quái vật mục tiêu đều hạng thấp hơn nên họ không được bất cứ điểm thành tựu nào.

(Liệu chúng ta có lên được hạng F sớm không ta?)

Laura suy nghĩ, tuy nhiên Ryouma có vẻ như không thích thú gì với việc thăng hạng.

Mặc dù cá nhân Laura tin rằng khả năng của Ryouma ít nhất phải nằm ở hạng D hoặc có thể là hạng C.

Trong khi cô đang suy nghĩ về Ryouma, một người đàn ông bắt chuyện.

“Hou... Có vẻ như cô đã giết được một lượng lớn quái vật huh?”

Người đang ông đang vật vã với một đống tài liệu phía sau người tiếp tân, nhưng ông ta ngay lập tức lau mồ hôi và đi về phía Laura.

Theo phán đoán thì có lẽ ông ta vào khoảng 30 tuổi.

Mái tóc vàng tạo cho ông ta một cảm giác hiền lành và dịu dàng.

Và vì ông ta ăn mặc đẹp, nên có lẽ ông ta giữ một chức vụ tương đối trong hội.

“Laura Marfisto đúng chứ? Thành viên nhóm của Mikoshiba Ryouma cùng với Sara Marfisto, tôi nói không sai chứ?”

Người đàn ông nói chuyện với Laura bằng một giọng dịu dàng.

“Đúng vậy nhưng... Ông là ai?”

“Oh, tôi xin lỗi vì chưa giới thiệu. Tôi là Wallace Heinkell. Tôi là Hội trưởng của thị trấn này.”

Cuộc gặp gỡ với người đàn ông này có thể là chất xúc tác mở ra mục đích mới cho Ryouma.

“Một nhiệm vụ bắt buộc?”

Ryouma hỏi Laura trong khi ăn miếng thịt trên nĩa.

Bây là khoảng 13:00 h.

Bởi vì đây không còn là giờ ăn trưa nữa nên có rất nhiều ghế trống tại nơi mà Ryouma cùng 2 chị em dùng bữa.

Sau khi bán nguyên liệu thô tại cửa hàng ma pháp, họ gặp lại nhau ở trước cửa tiệm.

Họ gặp Laura và nghe câu chuyện của cô trong một nhà hàng nằm ở đối diện chéo của cửa hàng ma pháp.

“Vâng. Có vẻ là như vậy.”

Laura gật đầu với lời nói của Ryouma.

“Nhiệm vụ bắt buộc huh... Có phải là hệ thống nơi mà Hội trưởng và các thành viên cấp cao khác đề cử một cái lính đánh thuê hoặc mạo hiểm giả để bắt buộc họ chấp nhận một nhiệm vụ đúng không?”

Ryouma nói tiếp trong khi lắc đầu.

“Tuy nhiên, việc đó chỉ xảy ra với các mạo hiểm giả và lính đánh thuê hạng cao. Ít nhất thì trong sổ tay hướng dẫn đã viết như thế.”

“Nhưng chẳng phải rất lạ sao? Chúng ta là hạng 3G vậy mà đã được đề cử sao? Chẳng phải hạng 3G là hạng thấp sao?” (Nghe cứ như mạng ấy nhỉ)

Sara nghiêng đầu thắc mắc.

“Về việc đó thì em đã được bảo rằng họ sẽ cho chúng ta một lời giải thích về trường hợp này nếu chúng ta đi tới hội vào lúc 14.00h.”

Laura cảm thấy không nhiệt thành lắm

Dù sao thì họ cũng bị ép buộc làm việc cho những người không quen biết, cũng chẳng biết lý do.

Và Sara cũng cảm thấy không nhiệt thành y như vậy.

Nhiệm vụ bắt buộc thường là những nhiệm vụ không ai nhật và nó cũng thường là những nhiệm vụ khẩn cấp.

Nếu không phải khẩn cấp thì chẳng có vấn đề gì khi để nó ở đó đợi cho đến khi có người nhận.

Và nếu không có ai nhận nó thì có nghĩ là nhiệm vụ đó khá là nguy hiểm.

Từ đầu đến đuôi, không hề cảm thấy đầy là một nhiệm vụ tốt, tất cả chúng đều không có gì tốt đẹp cả.

Ryouma suy nghĩ về nó một chút trước khi hỏi Laura.

“Vậy thì chúng ta chỉ cần đơn giản là bỏ qua nó?”

“Nếu có thể thì em cũng muốn lắm... Tuy nhiên, có khả năng là sẽ tước mất danh hiệu mạo hiểm giả nêu chúng ta làm vậy...”

“Chúng ta đang bị đe dọa sao?”

“Họ không có vậy, không rõ ràng; tuy nhiên em có thể cảm thấy như vậy từ cái cách mà họ nói.”

Lắng nghe Laura nói, Ryouma nhìn lên trời, cân đo đong đếm giữa lợi ích và bất lợi.

(Mình không thích bị đe dọa. Và hơn nữa, liệu một hội trưởng lại có quyền hạn lớn như vậy sao? Chắc chắn là họ có quyền đó, nhưng chẳng thể nào họ tước đi danh hiệu mà không đưa ra lời giải thích đàng hoàng sao.)

Một người áp đặt một số thứ lên người khác chỉ vì họ có quyền chính là thứ làm cho Ryouma cảm thấy ghê tởm nhất vì cậu là một người tôn thờ chủ nghĩa tự do.

Mặt khác, có thể đây cũng là một lợi thế.

(Hiện giờ, Hội chính là thứ duy nhất mà mình có thể khẳng định địa vị xã hội ở thể giới này. Nếu là về vàng thì chúng ta còn chưa đúng tới đống vàng lấy được từ tên buôn nô lệ, nhưng mình cần tiền. Lũ quái vậy chúng ta thường giết đã kiếm cho chúng ta một đống, tuy nhiên họ nói rằng nếu ta có tiền thì có thể sẽ mua được một địa vị xã hội đàng hoàng.

Nhưng không, mình không thể làm vậy được vì mình không có người nào quen biết để mua. Dù sớm hay muộn mình cũng sẽ phải rời hội, tuy nhiên, hiện giờ, danh hiệu mạo hiểm giả vẫn còn sử dụng được. Nếu mình nhắm mắt cho qua sự phi lý của họ thì mình vẫn còn ở trong Hội huh?...)

Cuối cùng thì cũng sẽ như vậy dù cho lợi ích hoặc bất lợi nhiều hơn, đây là một cuộc bước tính lâu dài.

Laura và em gái sẽ nghe theo quyết định của Ryouma.

Sau một lúc suy nghĩ nhiều thứ, Ryouma nói.

“Tôi nghĩ chúng ta nên tới đó thôi.... Sau khi nghe cậu chuyện, nếu nó bất lợi, thì chúng ta sẽ tính lại.”

Cả 2 chị em đều gật đầu đồng ý với quyết định của Ryouma.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện