Ngày 7 tháng 8 năm 2812 Lịch phương tây.

“Geez, chúng ta thật sự phải chào đón hắn ta như thế sao?”

Bá tước Salzberg nói ra những lời bất mãn khi đang uống trà đen. Và vợ ông ta ngồi trước

mặt ông ta.

Bộ dạng đầy ấm áp của hai người khi chào mừng Ryouma đã biến mất, thay thế là vào là bộ

dạng bất mãn.

Gương mặt ông ta hiện giờ đã thể hiện sự kiêu ngạo và kinh thường đối với dân thường.

“Để xem nào... Hắn ta hiện giờ đã ôm lấy cô người hầu, ông có muốn nghe kết quả không?”

Khi nghe vợ mình vừa cười vừa nói như vậy, bá tước cau mày.

“Tôi không cần. Tôi đã để mắt đến cô gái đấy, cô biết mà đúng không? Vậy mà cô lại để cô

ấy cho tên mới nối ấy!”

Bá tước buồn cũng là bá tước, bởi vì cô người hầu mà ông ta nhắm đến đã được đưa cho

người khác.

“Đừng có lo. Ông còn rất nhiều người hầu khác nữa mà... Bên cạnh đó, ông sẽ chỉ cảm thấy

chán cô ta sau một tháng thôi, đúng không?”

“Hai việc đó hoàn toàn khác nhau! Dù cho tôi có cảm thấy chán và vứt cô ấy đi, tôi cũng

không chịu được việc đồ của mình được đưa cho người khác! Hơn nữa, cô ấy là người mà

tôi chưa từng đụng tay vào, cô biết mà ? Geez, và cô ấy còn khá đẹp nữa!”

Dù cho bá tước có nổi cơn thịnh nộ thì cũng chẳng làm được gì.

Yuria cảm thấy ghê tởm những bà ta không thể hiện ra mặt.

(*Sigh*...Không hiểu sao thối quen của ông ta kinh khủng thật....Ông ta có thể sở hửu bao

nhiêu gái điếm hoặc nô lệ mà ông ta muốn vậy mà ông ta lại tìm những cô gái vô tội có ít

hoặc không có kinh nghiệm...Bên cạnh đó, ông ta chắc chắn sẽ bán những cô gái đó cho

những tên buôn nô lệ sau khi lên giường một hai lần...)

Bà ấy nhìn người chồng chỉ thích gái còn trinh của mình bằng đôi mắt lạnh nhạt.

Tuy nhiên, bà ấy đã cố hết sức để che dấu cảm xúc thật của mình.

Để có thể tiếp tục sống, bà ấy cần tới bá tước Salzberg.

Sau khi bá tước phàn nàn một hồi lâu, đầu óc ông ta có vẻ đã bình tĩnh trở lại.

Ông ta hít thở xâu và ngồi thư giãn trên ghế sofa.

“Thôi kệ đi.... Tôi không có hứng thú với phụ nữa đã qua tay một tên thường dân... Tuy

nhiên, tại sao cô lại nói với hắn ta về mỏ muối? Chẳng phải việc đó sẽ tạo ra sự nghi ngờ

sao?”

Đôi mắt bị bao phủ bởi dục vọng lúc nãy của ông ta trở nên sắc bén.

Mặc dù ông ta là loại người tệ nhất, nhưng về việc thống trị và chỉ huy thì ông ta là một trong

những người giỏi nhất.

Nếu ông ta không như vậy, ông ta đã không thể duy trì được lãnh thổ và vương quốc Zalda

đã xâm chiếm thành công vương quốc.

“Tôi nghĩ đó là ấn tượng đối với bên kia... Nhưng, bên kia không hề có ý định tin vào câu

chuyện... Nếu cậu ta quan tâm tới muối, cậu ta chắc chắn sẽ tự mình kiểm tra. Nếu như vậy

thì che giấu cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa, đúng không? Nói thật lòng thì cậu ta có thể sẽ

không kiểm tra nó.”

“Fuh... Tôi không biết liệu hắn có nghĩ xa tới vậy không? Bên cạnh đó, làm sao cô biết được

việc đó? Hắn ta chỉ là một tên lính đánh thuê có được một ít thành tựu trong suốt cuộc nội

chiến thôi mà. Hắn ta sẽ điều tra muối tới từ đâu bằng cách nào? Chẳng phải hắn ta chỉ giỏi

chiến đấu thôi sao?”

Từ góc nhìn của bá tước Salzberg, Ryouma chỉ giống như một người tốt bình thường.

Nghe theo lời khuyên của vợ, bá tước đã chào mừng cậu với sự hiếu khách cao nhất,

nhưng trong thâm tâm, ông ta thực sự đang xem thường Ryouma. (RIP thanh niên)

(Nhìn vào cơ thể thì mình có thể biết được hăn ta là một chiến binh giỏi...Nhưng gương mặt

đó, mình không cảm thấy sự thông minh từ nó....) (RIP thanh niên)

Bá tước chỉ có thể thấy được Ryouma là một người bình tĩnh và tốt bụng, bá tước không

phát hiện được bất cứ sự thông mình nào toát ra từ cậu.

Đối với bá tước, một người tốt bụng thể hiện một trái tim yếu đuối, còn bình tĩnh nghĩa là

không có tham vọng.

Dựa trên ngoại hình của Ryouma, bá tước Salzberg kết luận rằng Ryouma chỉ giỏi về

khoảng chiến đấu. (RIP thanh niên)

“Đúng là hắn ta trông không giống người đáng giá. Nhưng, tôi không nghĩ việc đó đúng...

Tuyệt đối không.”

“Hmph... Tin đồn là vậy, nhưng bằng chứng của cô đâu? Tôi nghĩ rằng hắn ta chỉ là người

nịnh nọt Elena Steiner thôi.”

Có vẻ ông ta thấy bất mãn với những lời của vợ mình, nhưng bá tước tặc lưỡi khi đang nói

ra ý kiến của mình....

“Tôi không nghĩ Elena-sama sẽ làm những việc như vậy...”

“Fuh... Thôi, quên chuyện đó đi... Sao? Về cô gái mà cô bảo đi cùng hắn ta, cô ta có thể lấy

được một ít thông tin đúng chứ?”

Vợ ông ta lắc đầu. Bá tước cảm thấy khó chịu khi thấy việc đó.

“Chắc chắn hắn ta sẽ không đột nhiên nói thứ gì đó đâu. Đêm hôm qua, hắn ta chỉ âu yếm

cô ấy thôi... Lần sau, tôi sẽ bảo cậu ta đưa một cô gái theo. À thì, theo như báo cáo thì, cô

gái đó có vẻ không phiền nếu trở thành vật sở hữu của cậu ta, vì vậy tôi không nghĩ cô ta sẽ

từ chối đâu.”

Yuria nhận được báo cáo từ người hầu mà Ryouma âu yếm tối qua về việc họ đã nói gì với

nhau.

(Có vẻ như cậu ta là một người tốt với phụ nữ...Và hầu hết những người đàn ông đều mở

miệng sau khi lên giường với phụ nữ.)

Bà ta suy nghĩ trong khi nhìn chồng mình với anh mắt mỉa mai.

“Geez, cứ nghĩ tới việc tôi phải thể hiện thái độ đó với một tên mới nổi... Đúng là rắc rối

thật.... Và tất cả việc này đều là do ả công chúa ngu ngốc đó!”

“Không phải là công chúa ngu ngốc mà là nữ hoàng ngu ngốc. Cô ta đã là nữ hoàng của

vương quốc Rozeria rồi.”

Có vẻ như hình ảnh nữ hoàng ngu ngốc của Lupis đã được xác nhận.

Nhưng lời đó có thể khiến họ mất mạng, nhưng đó là quan điểm của họ về Lupis.

“Đưa cho hắn ta bán đảo Wortenia.... Việc đó chỉ làm chúng ta gặp rắc rối hơn thôi!”

“Ông có thể phàn nàn bao nhiêu tùy thích... Hiên giờ chúng ta phải canh chừng cậu ta, phải

đảm bảo rằng cậu ta không làm điều gì không cần thiết...”

Vợ của bá tước đưa ra lời khuyên, làm ngơ lời phàn nàn của bá tước.

Rõ ràng, trong căn nhà này, người nắm giữ quyền lực chính là người vợ.

“Tôi nghĩ cô nói đúng... Tệ nhất thì...”

“Ông đã bình tĩnh lại chưa? Dù sao đi nữa thì lũ quái vật ở bán đảo cũng rất vui vì cậu ta

đang tới đấy...”

Bá tước cười nham hiểm sau khi nghe vợ mình nói.

-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

“Chỉ huy trẻ! Đêm qua cậu có vẻ vui...”

Người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế nói.

Bắt chước theo cách Bolts gọi Ryouma, nhiều thành viên của [Sư tử đỏ] cũng bắt đầu gọi

cậu là chỉ huy trẻ.

Sau khi cùng bị liên lụy trong cuộc nội chiến, tất cả họ đã trở thành bạn tốt với nhau.

“Hnn? Sao ông biết việc đó Mike?”

Hiện giờ họ đang trên đường từ dinh thự của bá tước về lại nhà nghỉ. Bởi vì họ có nhiều

thời gian, nên họ để xe ngựa đi một cách chậm rãi.

Ngay sau khi rời dinh thự, Mike bắt đầu nói chuyện với Ryouma.

“Oh, tôi chỉ tình cờ nghe được chuyện đó , khi tôi nói chuyện với người làm của dinh thự!”

“Bolts yêu cầu ông làm thế sao?”

“Vâng... Tôi được bảo rằng thu thập càng nhiều thông tin từ người làm của dinh thự càng

tốt.”

Mike vuốt râu trả lời.

“Đúng là Bolts.... Ông ấy nhanh nhạy thật...”

“Đúng vậy.... À thì, Nee-san mạnh về chiến đấu, nhưng yếu về mặt sử dụng mưu mẹo... Và

vì như vậy nên Bolts phải giúp đỡ cho cô ấy về phần đó...”

Trong số các thành viên nhóm lính đánh thuê [Sư tử đỏ] của Lione, hạng của Mike nằm ở

khoảng giữa.

Ông ta là một người khéo léo có thể làm hầu hết mọi việc.

Lần này, ông ấy được giao việc hộ tống Ryouma.

“Nói thật lòng, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ ở lại nhà của bá tước như thế...”

“À thì.... Giờ vậy mà tôi cảm thấy hơi rợn người về cách mà họ chào đón tôi...”

“Tôi cũng vậy... Mặc dù họ không gửi tôi cô gái nào... Nhưng rượu và đồ ăn thì không phải

là thứ thường được dùng cho người giúp việc... Và phòng ngủ cũng rất tuyệt nữa.”

“Ông cũng vậy huh?”

“Đúng vậy, nói thật lòng thì... Tôi cũng cảm thấy hơi rợn người.”

Ryouma gật đầu nhẹ và nhắm mắt lại.

Cả hai người họ đều cảm thấy như vậy khi ở lại nhà của bá tước.

“Tôi tự hỏi, tại sao họ lại làm tới như vậy?”

Sau khi im lặng một lúc, Ryouma hỏi Mike.

“À thì, tôi không phài là một người thông minh như chỉ huy trẻ hay chỉ huy Bolts...”

Mike bắt đầu bằng câu đó, rồi ông ấy bắt đầu nói về cảm giác của mình.

“Tôi cảm thấy như họ muốn thứ gì đó từ chỉ huy trẻ, hoặc họ muốn chỉ huy trẻ rời khỏi thành

phố nhanh hết mức có thể...”

“Muốn đuổi mình đi, nhưng cũng không muốn mình trở thành kẻ thù sao? ....Tôi nghĩ điều

đó cũng có thể.”

Cũng có khả năng là Lupis giật dây phía sau.

Đối với Lupis, cô ta không thể nghỉ ngơi trừ khi Ryouma đến được bán đảo.

Vì thế cũng dễ hiểu nếu cô ta yêu cầu bá tước Salzberg để cho Ryouma đi vào bán đảo mà

không có bất cứ sự cản trở nào.

(Dù thế nào đi nữa, mình nên chọn giải pháp nào cho chuyện này đây?...Suy nghĩ về việc

này bây giờ cũng vô ích.Mình cần thông tin trước. Mình nên đợi cho tới khi Bolts và Genou

báo cáo trước...)

“Họ thể hiện sự yếu khách đối với cả một người giúp việc như tôi, việc đó nghĩa là..”

“Họ đang che dấu thứ gì đó huh...”

“Đúng vậy...”

Mike đồng ý với Ryouma.

“Nhân tiện Mike! Ông sẽ không kể cho Laura và em cô ấy về việc xảy ra tối qua đúng chứ?”

Ryouma đổi chủ đề. Vào lúc đó, bởi vì cậu không biêt được ý định của bá tước, cậu phải

làm điều cần làm. Nhưng hiện giờ, điều quan trọng nhất là phản ngăn Mike bô bô chuyện

đó.

Sau khi nghe câu hỏi của Ryouma, Mike cười nghịch ngợm.

“À thì, để xem nào... Khi tôi nói họ về việc chỉ huy trẻ vui vẻ tôi qua thì... Uwaaah, các cô ấy

sẽ ngay lập tức nổi giận đấy!”

Bởi vì sự tụt hậu của nền văn mình ở thế giới này, quan hệ tình dục là một trong những hình

thức giải trí.

Tất nhiên, là một lính đánh thuê Ryouma cũng đã từng trải nghiệm việc đi vào quận đèn đỏ.

(Vậy là thằng Ryouma không còn trinh khi nó quất con nhỏ người hầu nhá.)

“Oi! Đừng có nói với họ! Tôi không hiểu sao tôi có cảm giác họ sẽ giết tôi ngay lập tức đấy!!”

Ryouma lớn tiếng sau khi nghe câu đùa của Mike.

“À thì, chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Bên cạnh đó, chỉ huy trẻ cũng đã chú ý tới cảm giác

của họ rồi đúng chứ?”

Mike nói những lời đó như thể là một người cha đang nói với đứa con của mình.

“À thì, đúng vậy...”

Ryouma đáp lại ngắn gọn.

Không cần phải kể chi tiết cho Mike. Ryouma hoàn toàn hiểu cảm giác của hai chị em.

“Nếu đã vậy thì, chỉ huy trẻ đã hiểu, đúng chứ? Các cô gái ấy cũng muốn được chỉ huy trẻ

âu yếm đấy. Đó là khao khát thầm kín nhất của họ.”

Sau khi Ryouma được triệu hồi tới thế giới này, cậu đã cứu hai chị em. Đã hơn 8 tháng kể

từ lúc đó.

Cả 3 người đã luôn ở cùng nhau suốt khoảng thời gian đó. Không có gì bất ngờ khi cả ba

người họ nảy sinh cảm xúc.

Ryouma cũng ý thức được rằng họ đều là phụ nữ.

“Tôi biết điều đó nhưng...”

“Cậu cảm thấy có lỗi khi một ngày nào đó cậu sẽ rời bỏ họ và trở về thế giới của mình sao?”

Regarding đã giải thích thân thế của mình với nhóm [Sư tử đỏ].

Bởi vì họ đã hỏi cậu về câu hỏi của Genou rằng cậu có phải người tới từ “hinomoto”.

“À thì.... Ừ, cũng có... Tôi nghĩ tôi thiếu quyết tâm nữa...”

Thật kì lạ khi Ryouma nói những lời mơ hồ.

Cậu hiểu được rằng cậu không thể trở lại thế giới trước kia, và tâm trí cậu cũng hiểu rằng

cậu sẽ phải ở lại thế giới này. Nhưng, trái tim cậu không chấp nhận điều đó. Cậu vẫn không

thể quên được những người bạn và gia đinh của cậu ở Nhật.

Mặc dù có thể nói rằng Ryouma là một người tàn nhẫn, nhưng cậu vẫn là con người. Nên

cậu gặp rắc rối với cảm xúc cũng là điều bình thường.

(Để âu yếm hai người đó...Mình cần phải chuẩn bị...Để ở lại thế giới này, cùng với...)

Nếu là phụ nữ làm việc về đêm, thì cậu không có gì phải buồn. Bởi vì tiền sẽ giải quyết việc

đó.

Nhưng nếu là hai chị em nhà Marfisto, họ thể hiện cảm xúc của mình với Ryouma mà không

đòi hỏi bất cứ thứ gì từ cậu.

Để âu yếm những người phụ nữ đó...

Ryouma chắc chắn không thể trở lại thế giới của mình một mình và bỏ họ lại.

“À thì.... Là hiệp sĩ của chỉ huy trẻ, tôi sẽ nói điều này... Bởi vì chỉ huy trẻ đã nhận lãnh thổ,

chẳng phải điều đó có nghĩa là cậu đã quyết định nên làm gì rồi sao?”

“À thì, bởi vì tôi đã dính với mọi người... Tôi thật sự không thể nào quay lại thế giới của

mình nữa...”

Đây đây là số phận. Nếu Ryouma rời khỏi đây và trở lại thế giới của mìn, chuyện gì sẽ xảy

ra với Lione và những người khác?

(Nếu có một cách để mình trở về...Mình...)

Cậu đã có câu trả lời. Cũng như giải pháp của Ryouma...

“À thì, là một hiệp sĩ của chỉ huy trẻ, tôi sẽ giữ bí mật chuyện đêm qua... Nhưng đổi lại, cậu

phai khao tôi uống gì đó vào lần tới nhé, được chứ?”

Mike vừa nói vừa cười.

“Được rồi, ông có thể uống bao nhiêu tùy thích!

Mike thay đổi chủ đề bởi vì ông đang làm Ryouma lo lắng.

Và Ryouma biết được điều nên đã vui vẻ đáp lại.

(Mọi chuyện phụ thuộc vào mình huh?...)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện