Sau khi ra khỏi pháo đài Ushias, Eclatia ngay lập tức thấy được doanh trại của đế quốc Ortomea.

Đôi quân của cô cách kẻ địch khoảng 300 tới 400m.

Khoảng cách này khá xa so với tầm hiệu quả của cung, nhưng Eclatia vẫn ra lệnh.

“Đợt thứ hai chuẩn bị! Đừng do dự! Hãy tiễn lũ chó Ortomea đó về địa ngục đi!”

Theo lệnh của Eclatia, các hiệp sĩ giương cung.

“Bắn!”

Eclatia vung kiếm và hàng loạt mũi tên bay ra.

Âm thanh của giây cung và tiếng xé gió vang khắp lòng chảo Ushias.

Trên tay các hiệp sĩ là một loại cung với đường cong đặc biệt. Hình dạng rất giống với cung của THổ Nhĩ Kỳ.

Loại cung này khá hiếm vì ở thế giới này cung dài là loại phổ biến hơn cả.

Hoặc ít nhất là ở lục địa này.

Nhưng cây cung đó được làm với hình dáng tiện để sử dụng trên lưng ngựa. Nhưng tất nhiên, nó cũng có điểm yếu.

Bởi vì kích thước nhỏ nên có thể sử dụng dễ dàng khi đang cưỡi ngựa, nhưng tầm bắn và sức công phá yếu hơn so với cung dài.

Loại cung này không được sử dụng rộng rãi vì lý do nào đó.

Vũ khí mạnh nhất ở thế giới này chính là cơ thể được cường hóa bởi ma pháp.

Đó là quan điểm thông thường của những người ở đây.

Tuy nhiên, cung của đội hiệp sĩ mà Eclatia dẫn đầu khác về nhiều khía cạnh.

Đó là loại vũ khí hiện đại nhất của vương quốc Mist, tốn rất nhiều tiền và thời gian để phát triển.

Vì là một nước thương mại nên họ có thể kết hợp các công nghệ mà họ có được từ các lục địa ở xa.

Cung mà họ tạo ra được làm từ kim loại mỏng, da và xương của một vài sinh vật. Sơi dây cung rất căng khiến cho người thường không thể nào kéo được.

Người thường đã không thể nào sử dụng được cung đó.

Còn chưa kể tới việc sử dụng loại cung đó trên lưng ngựa.

Trong tình huống đó thì sử dụng nỏ có vẻ hợp lý hơn.

Tuy nhiên, chuyện đó chẳng là vấn đề gì với các hiệp sĩ vì cơ thể họ đã được cường hóa bởi ma pháp.

Vì các hiệp sĩ đang bắn từ trên lưng ngựa nên họ không thể mong độ chính xác cao, nhưng trong tình huống này họ không cần tới độ chính xác.

Bởi vì họ chỉ cần làm cho mũi tên bay tới được doanh trại của Ortomea. Để gây rối loạn cho kẻ thù.

“Kẻ thù có vẻ đã hoảng loạn...”

“Hiển nhiên. Chúng chắc chắn không bao giờ nghĩ rằng kẻ thù sẽ đi trước chúng. Bởi vì chúng ta chỉ toàn phòng thù và chưa từng ra khỏi pháo đài...”

Eclatia nhếch môi cười sau khi nghe lời của trợ lý.

Nụ cười của cô rất đẹp nhưng nó cũng có cảm giác như một con thú hoang.

Mặc dù cô cư xử tao nhã, nhưng cô vẫn tỏa ra luồng khí nguy hiểm giống như Mikoshiba Ryouma.

Nhưng điều đó cũng chẳng có gì lạ, vì nếu không có tính cách như vậy cô sẽ không thể nào trở thành đại tướng của một quốc gia.

“Tôi nghĩ ngài đã đúng...”

Hành động của họ đã làm đối phương bất ngờ vì từ lúc bắt đầu cho tới giờ họ vẫn chưa lần nào tấn công. Chỉ phòng thủ.

“Tôi có thể hiểu cảm xúc hiện tại của anh, nhưng chuyện này lúc nào cũng xảy ra. Hãy chuẩn bị cẩn thận bước kế tiếp....”

Thuộc hạ của cô gật đầu.

“Xin ngài đừng lo. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ khá kỹ lưỡng...”

Cuộc tập kích bất ngờ của chỉ để làm tiêu hao sinh lực địch.

Nó là một phần trong cái bẫy nhiều lớp mà họ đã chuẩn bị.

Họ có một kế hoạch nhắm tới việc tiêu diệt đế quốc Ortomea. Và trong khi đợi kế hoạch đó thực hiện, họ cần phải làm gì đó để qua khoảng thời gian rãnh.

Eclatia lẩm bẩm khi nhìn thuộc hạ của mình rời đi.

“Cô vẫn còn non lắm... Thưa công chúa điện hạ.... Cô không thể đánh lại Elena và tôi chỉ với số lượng đâu... Đặc biệt là đối với người đó...”

Chiến thuật sử dụng một đội quân lớn và đánh liên tục của Sardina không sai.

Tuy nhiên, nó không phải là kế hoạch tốt nhất.

Quân càng đông thì di chuyển càng chậm và hàng tiếp tế tốn càng nhiều.

Để có thể quản lý hiệu quả một đội quân lớn, thì người chỉ huy cần rất nhiều kinh nghiệm và kỹ năng.

Và Sardina vẫn thiếu kinh nghiệm trong việc triển khai một đội quân lớn....

“Giờ thì đã đến lúc chúng ta phản đòn... Hãy cho chúng thấy sự đáng sợ của vương quốc Mist...”

Liên minh phương đông nghe có vẻ xuôi tai, nhưng nó chỉ là một liên minh được lập ra vì một cuộc chiến tranh.

Nếu có nhưng có sở hở.

Họ sẽ tấn công nước khác bằng nanh vuốt mà họ đã giấu từ trước.

Cuộc chiến chống lại đế quốc Ortomea cũng là một cơ hội để thể hiện sức mạnh quốc gia với hai nước còn lại.

Và giờ Eclatia nhận thấy cuộc chiến sắp kết thúc và cô quyết định thể hiện sức mạnh của đất nước mình.

-

“Rút lui nếu kẻ địch bắt đầu di chuyển!”

Eclatia cười phá lên khi nghe thấy kẻ thù kêu la.

---------------------------------------------------------------------------------------------

“Báo cáo! Khoảng 2500 quân của kẻ thù đã tấn công doanh trại, vì trận mưa tên của kẻ thù hàng trăm người đã bị thương...”

Vào lúc mà cô nghe báo cáo, chén súp trên tay Sardina rơi xuống đất.

Vì báo cáo quá bất ngờ nên khiến cho não của Sardina ngừng hoạt đông một lúc.

Seria và Saitou cũng đang ở đó.

Sau khi hiểu được tình hình, Sardina lập tức hét lớn.

“Kẻ thù tập kích? Lính gác đang làm cái quái gì vây?! Ta đã bảo các người cử trinh sát theo dõi các hành tung ở pháo đài rồi mà!”

Người đưa tin ngay lập tức đáp lại mặc dù bị ánh mắt của Sardina áp đảo.

“Xin điện hạ thứ tội. Kẻ thù di chuyển quá nhanh...”

Người đưa tin cuối đầu thở hổn hển, có một mũi tên cắm trên vai anh ta.

Nhìn thấy bộ dạng đó, Sardina tặc lưỡi.

“Được rồi... Hãy ra lệnh cho tất cả đơn vị bình tĩnh lại và chuẩn bị phản công!”

Mặc dù cô đang rất tức giận, nhưng đội quân của cô đã phải chịu một trận tập kích.

(Chuyện quái gì thế này...Mình đã nghĩ chúng sẽ không bao giờ dám hành đông như thế này...)

Sardina cũng đã đề phòng Zalda sẽ phản công, nhưng cô bị bất ngờ vì các hiệp sĩ của Eclatia di chuyển nhanh như chớp.

“Thưa điện hạ! Xin người hãy đợi một chút, chúng ta cần phải cẩn thận...”

Saitou ngay lập tức lên tiếng ngăn cản Sardina đưa ra quyết định vội vàng.

“Saitou, chúng ta không còn thời gian nữa đâu. Nếu nói về số lượng chúng ta hơn chẳng chúng. Chúng cuối cùng cũng đã chịu rời khỏi pháo đài đó rồi Bây giờ mà không tấn công thì còn làm gì nữa?!”

“Nhưng thưa điện hạ, phe Zalda trước giờ toàn phòng thủ, nhưng giờ lại tấn công... Chắc chắn có gì đó uẩn khúc...”

“Đúng vậy, điều quan trọng nhất hiện giờ là điều chỉnh lại quân của ta.”

Seria đồng ý với Saitou.

Dù cho kẻ thù có tập kích thành công thì chúng cũng không thể kéo dài được đợt tấn công đó.

Theo thời gian, quân của Sardina sẽ áp đảo chúng.

Vì như vậy nên Sardina nên suy nghĩ về mục tiêu thật sự của Zalda.

Sardina hít thở sâu.

(Mình cần phải bình tĩnh...Họ nói đúng...Kẻ thù đang mưu tính gì khi tấn công như thế này?)

Mưa tên bay tới từ xa.

Rất có thể là để giảm số lượng địch, nhưng nó cũng không thể tính là đòn quyết định được.

Đòn tấn công đầu tiên có vẻ đã gây thiệt hại đáng kể cho kẻ địch, nhưng một khi họ đã sẵn sàng chiến đấu, thiệt hại sẽ giảm đáng kể.

Vào thời điểm mà các hiệp sĩ mặc giáp và cầm khiên, hiệu quả sẽ bị giảm.

(Việc này chỉ là để quấy rối thôi sao? Không, không thể chỉ có vậy được?)

Đòn tấn công đó chắc chắn làm kẻ thù bị bất ngờ, nhưng như vậy là hết.

Quân của Ortomea sẽ sớm bình tĩnh lại.

Và trước đội quân đã lấy lại được bình tĩnh đó thì con số 2500 quân của kẻ thù là quá nhỏ.

“Có phải là mồi nhử không?”

Sardina nhíu mày khi nghe Saitou nói.

“Nghĩa là chúng muốn chúng ta tập trung vào đòn tấn công của chúng từ phía trước và chúng sẽ đánh từ bên hông?”

Sardina nhìn Seria đang ngồi bên cạnh.

“Không, có lẽ không phải như vậy. Bởi vì xung quanh đây đều là đất bằng, nên khả năng đó rất thấp...”

“Tôi nghĩ cô nói đúng... Tôi không nghĩ rằng chúng vội vã chuyển từ thủ sang công...”

“Tất nhiên khả năng đó thấp nhưng...”

Ngay từ lúc cuộc chiến bắt đầu, các hành đông của vương quốc Zalda khá nhất quán.

Họ phòng thủ trong một pháo đài để giảm thiệt hại và sử dụng lợi thế của các pháo đài trên núi xung quanh.

Khả năng họ thay đổi chiến thuật đột ngột khá thấp.

(Thế thì....Tại sao lại là lúc này...)

Mọi hành động đều có lý do.

Thắng thua nằm ở chỗ người đó nhân ra nhanh đến mức nào.

Và báo cáo từ người đưa tin đã làm Sardina nhận ra được động cơ của kẻ thù.

“Báo cáo! Quân của chúng ta có một phần bị tách ra. Hiện giờ họ đang truy đuổi quân Zalda, hướng thẳng tới pháo đài Ushias!”

Sardina ngay lập tức nhận ra.

Mồ hôi lạnh toát ra.

(Mồi nhử...Đừng nói rằng đó là lý do?)

Suy nghĩ đó được khẳng định khi một người nào đó trong lều lên tiếng.

“Tình hình tiến triển theo hướng xấu rồi. Saitou cậu nên ra ngoài và củng cố lại quân ta ngay lập tức. Chúng ta có thể có Rolf-dono ở đây, nhưng điện hạ sẽ yên tâm hơn nếu cậu cũng ra mặt. Đừng để lũ người đó quậy phá hơn nữa...”

“Sudou-san... Nghĩ là sao?”

Saitou không thể nắm bắt được tình hình.

Tuy nhiên Sardina ngay lập tức chen ngang.

“Saitou, ta xin lỗi nhưng cậu hãy đi ngay đi Đừng để cho quân của ta bị nhử sâu hơn nữa!”

Tình hình đã trở nên cấp bách.

Họ hiểu khả năng của Rolf, nhưng họ cần thử gì đó đảm bảo trong tình hình này.

Đúng như Sudou đã nói, nếu đội quân xâm lược hành động liều lĩnh vào lúc này, họ có thể phải chịu thiệt hại chí mạng.

Saitou dừng hỏi thêm và nhìn vào mắt Sardina, và ngay lập tức rời lều.

“Kukuku, cuối cùng kẻ thù cũng hành động rồi, Elena Steiner, và Eclatia Marienel đúng không? Chúng hiểu khá rõ quân ta nhỉ. Đúng là những người có kinh nghiệm. Chúng hiểu quân ta tới mức nào đây nhỉ...”

“Im mồm đi Sudou!”

Trước sự tức giận của Sardina, Sudou chỉ đáp lại bằng sự mỉa mai.

Sardina ngồi xuống ghế.

“Hới thần ánh sáng Meneoz, hãy phù hộ chúng con, để hai người đó có thể đến kịp.”

Sardina cầu nguyện.

Tuy nhiên, Seria ngồi bên cạnh không hiểu được tình hình.

“Điện hạ... Chuyện gì đã xảy ra vậy?...”

Nhìn thấy Sardina nhắm mắt, chắp tay cầu nguyện.

Seria không thể giấu được sự ngạc nhiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện