Ngày thứ 3 kể từ lúc bị triệu hồi tới thế giới khác.

“Cô nói là lấy lại à? Bởi vì hẵn cưỡi ngựa nên, nên đuổi theo có vẻ là....”

Sau khi nghe Laura nói, Ryouma nhìn vào khoảng không theo hướng mà tên cướp cưỡi ngựa chạy đi.

Con ngựa của tên cướp chắc đã chạy trước họ cả trăm mét rồi.

“Vẫn còn có thể.”

Sau khi nói câu đó, cô ấy bắt đầu niệm phép lần nữa.

“Hỡi thần gió Shilf Hãy nghe lệnh của ta. Xé xác tên đó thành mảnh. Tật phong trảm kích!”

Khi niệm phép xong, cô ấy chém cách tay phải của mình sang bên làm xuất hiện một lưỡi đao gió bay nhanh về phía tên cướp.

*Zwuz* âm thanh của tiếng chém gió bay tới tai của tên cướp.

“Cái... Chết tiệt! Tại sao nó có thể dùng ma thuật?! Hắn ta cũng là một pháp sư à?!”

Trong khi đang cưỡi ngựa, gương mặt của Ryouma hiện lên trong đầu hắn.

Tuy nhiên, không cần biết tên cướp nguyền rủa cậu như thế nào thì thực tại cũng không thay đổi.

Laura liên tục vung cánh tay, và mỗi lần như vậy thì một lưỡi đao gió đều xuất hiện và bay tới tên cướp với vận tốc kinh hồn.

“Chết tiệt!”

Một lưỡi đao đã cắt chúng chân con người làm cho nó ngã sấp mặt.

“Giờ thì.... Đi thôi. “ Laura sau khi dừng được con ngựa cô chìa tay về phía Ryouma.

“O-Oh. Này”

Laura nắm lấy tay Ryouma và bắt đầu chạy. Lúc này Ryouma mới để ý thấy hiện tượng kỳ lạ.

Khi chạy, cậu cảm thấy nhứ có gió nâng đỡ chân mình, làm cho cậu bắt kịp tên cướp trong chưa đầy 10s.

Sau khi nhìn lại, Ryouma cảm thấy rất bất ngờ bởi tốc độ thu hẹp khoảng cách vừa rồi.

(Cô gái này....Cô ấy sử dụng sức mạnh giống với ông già kia? Không còn nghi ngờ gì nữa khi cô ấy tạo ra cơn gió lúc nãy.

Nhưng sức mạnh này lại khác, chuyện này là sao??) “Đây là sức mạnh của gió. Chủ nhân không biết về nó à?” Nhìn thấy Ryouma bối rối, Laura cảm thấy tò mò và hỏi.

Ryouma cứng họng.

(À, không phải là không biết, Tuy nhiên, nếu mình trả lời thiếu suy nghĩ, mình sẽ để lộ nhiều.....Mình nên làm gì đây!?)

Đối mặc với sự im lặng làm cho Laura tự thắc mắc.

(Có chuyện gì với người này thế.... anh ta sở hữu sức mạnh võ thuật thế này mà lại không biết tí gì về ma pháp à?

Không thể nào... . Trừ khi...)

Đây là kiến thức phổ thông ở thế giới này, con người có thể sử dụng ma pháp, cũng như biết về nó dù cho họ không tự sử dụng được. Ma pháp đã luôn luôn đồng hành với những con người mạnh, vì vậy Laura đã rất bất ngờ khi Ryouma không nói gì.

Một sự im lặng bao trùm lấy họ.

“Chị ơi...”

Bầu không khí im lặng lúng túng cuối cùng cũng biến mất nhờ giọng nói nhẹ nhàng của Sara.

“em có bị thương không? Sara?”

“Có! Nhưng không nghiêm trọng lắm, em đã bảo vệ cơ thể đàng hoàng khi bị ngã nên em không sao.”

(Tự bảo vệ?.... Nếu ngả bình thường thì không sao, nhưng ngã từ một con ngựa tốc độ cao thì đáng lẽ ra cô ấy không chịu được, nhưng đằng này cô ấy còn không bị thương! Chắc không chỉ bảo vệ cơ thể bình thường....)

2 chị em họ có vẻ giỏi hơn nhiều so với những gì mà Ryouma tưởng tượng.

“Thật vậy à. Nhân tiện, Sara thằng bắt cóc em đâu rồi?”

Có vẻ như chân hắn bị nghiền nát bởi con ngựa nên hắn không thể di chuyển. “Chúng ta nên làm gì đây, Onee-sama?”

“Hãy để chủ nhân xử lý...”

Đôi mắt của 2 chị em nhìn về phía Ryouma.

“Tôi?”

(Mình nghĩ chắc không vấn đề gì đâu.)

Ryouma cảm thấy không có ích lợi gì khi để tên cướp này sống.

“Nếu các cô nói vậy thì, tôi sẽ quyết định, được chứ?”

Ryouma rút kiếm ra khi thấy 2 cô gật đầu, cậu đi về phía con ngựa.

“*neigh*...”

“Chó chết! Chân tao. Né ra, con ngựa chết tiệt này!”

Lời chửi rủa của tên cướp có thể nghe thấy cùng với tiếng rên rỉ của con ngựa.

“T-thằng chó...”

Tên cướp để ý thấy Ryouma đang tiến lại gần.

“Này! Đừng đến đây...! Đừng lại gần tao!”

Tuy nhiên, Ryouma không dừng lại. Ngươi mặt của tên cướp méo mó khi nhìn thấy kiếm trong tay Ryouma.

“H-Hei? Tha cho tao đi! Mày muốn gì, tiền à? Tao sẽ cho mày tiền? Hay là gái? Tao cũng sẽ cho mày!”

Nhưng Ryouma vẫn im lặng bước tới.

“T-thằng chó! Tao hành động khiêm nhường thì không có nghĩ là mày có thể tự mãn được đâu! Tao làm một trong 30 thằnh viên của [Huyết nguyệt đoàn] đấy?!”

Ryouma giơ kiếm lên trước mặt tên cướp.

“Đ-đợi chút! Chúng tao không phải là băng cướp thường đâu! Chúng tao thuộc quân đội của Zalda! Nếu có chuyện xảy ra với tao, vương quốc Zalda sẽ không để yên đâu!”

Sau khi nghe những lời nói của tên cướp, Ryouma từ từ mở miệng.

“Mày bị ngu à?”

“Cái gì?”

Những lời nói của Ryouma sau khi im lặng nãy giờ làm tên cướp cứng họng.

“Nếu tao giết mày, thì làm thế nào mà bọn nó biết được ai đã giết tất cả bọn mày? Mày có thể báo tin về Zalda khi mày đã chết à?”

Trước những câu hỏi bất ngờ của Ryouma, mặt tên cướp tái nhợt.

“Mày biết là người chết không thể làm được gì mà. Hơn nữa, tao cũng không có ý định để mày sống.”

Hiểu được những gì Ryouma nói và tình huống của mình, thái độ tên cướp thay đổi 180 độ.

“D-dừng lại! Dừng lại! Tao còn có con gái!”

Cho dù trong tiểu thuyết hay thực tế, cách cư xử của kẻ xấu không có gì khác biệt nhiều.

“Ăn thịt” kẻ yếu, và cầu xin thương hại từ kẻ mạnh.

Nếu Ryouma là một nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết nào đó, thì cậu đã có thể chần chừ, tuy nhiên thật không may cho tên cướp... Ryouma không tốt bụng đến thế.

“À thì, tao không quan tâm mày có con cái hay không”

Cậu nói thẳng trong khi thái độ vẫn không đổi.

“D-Dừnnnnng!”

Bộ mặt của tên cướp chứa đầy sự sợ hãi.

*Zwuz*

Một thanh kiếm sắt gỉ chém không thương tiếc vào cổ tên cướp.

“Ngài ổn khi làm như thế sao?”

“Ý cô là sao? Có vấn đề gì à?”

Laura nói với Ryouma trong khi cậu đang tra kiếm vào vỏ.

Laura rõ ràng là người hay nói và thương lượng hơn trong 2 chị em.

“Không, không phải như vậy. Tuy nhiên, tại sao ngài lại không nghe hắn nói trước?”

“Không. Tôi thực lòng không hứng thú bất cứ gì hắn nói.... Vì tôi không thể biết được lời hắn nói là thật hay không và tôi hiện giờ sẽ không đưa ra bất cứ lựa chọn nào với những thông tin giả mà hắn có thể nói ra.”

“Thông tin giả,hmm...”

Sự thắc mắc hiện trên mặt của Laura.

Mặc dù không có chứng cứ, nhưng cô không nghĩ rằng Ryouma là loại người có thể tin bất cứ những gì người khác nói, mà là loại có thể đánh giá công bằng và khá chính xác người khác, và hành động dựa trên sự đánh giá đó. Nhưng hành động của cậu có vẻ giống một người có sự hoài nghi sâu sắc với những người khác.

“Tôi không phải là người mềm yếu mà có thể sẵn sàng tin lời của một tên cướp. Dù cho hắn có nói sự thật , tôi cũng không quan tâm. .... Nhân tiện Sara-san, thật tốt vì cô vẫn ổn.”

“Cảm ơn rất nhiều. Chủ nhân.”

Trong khi nói câu đó cả 2 chị em đều cúi đầu.

Mặc dù chấp nhận thái độ của họ nhưng cuối cùng thì cậu cũng phải hỏi câu hỏi mà cậu đáng lý ra phải hỏi từ lúc nãy.

“Không sao đâu. Nhân tiện, tôi có một câu hỏi. Các cô gọi tôi là chủ nhân từ nãy giờ, điều đó là sao ? Tôi đã thắc mắc kể từ lúc mà Laura gọi tôi như vậy”

‘Không phải chúng ta đã trao đổi lời thề, và đã niêm phong giao ước bằng máu lúc nãy sao? Kể từ lúc đó ngài đã trở thành chủ nhân của em vì vậy em phải gọi ngài là chủ nhân.”

Ryouma thắc mắc và bắt đầu suy nghĩ.... Sau một hồi cậu nhớ lại là Laura đã nhờ cậu tạo một vết thương trên ngón đeo nhẫn của mình.

“Bởi huyết thệ, nghĩa là lúc tôi cắt ngon tay đúng không?

Lúc mà máu từ ngón đeo nhân của tôi và cô trộn với nhau á hả?”

“Vâng”

Và rôi, Sara đi lên phía trước.

“Chủ nhân. Ngài có muốn thực hiện huyết thệ với em luôn không?”

Em ấy nói đúng đấy. Chủ nhân, liệu ngài có thực hiện huyết thệ với Sara được không?”

(Chuyện gì đang diễn ra vậy... chuyện vô lý gì đây?)

2 cô gái “dội bom” cậu với những lời đề nghị liên tiếp nhau, trong khi Ryouma thì cảm thấy như bị ép buộc. Ryouma vô thức nhìn lên bầu trời.

“Đủ rồi, đủ rồi!! Tôi thấy không ổn, xin tha cho tôi. Hay là giờ thế này... thay vì lập giao ước với Sara, tại sao chúng ta không làm gì đó để Laura không cần phải phục vụ tôi nữa?”

Không biết là vì những lời nói của Ryouma quá bất ngờ hay vì lý do nào khác mà nỗi buồn xuất hiện trên gương mặt của 2 chị em.

“K-không thể nào. Ngài ghét chúng em sao?”

Mắt của Sara ứa nước, trong khi biểu hiện của Laura thì buồn bả.

“Không, không phải như vậy”

“Không phải như vậy?”

Ánh mắt của 2 chị em như xuyên qua mặt Ryouma.

Bởi vì vẻ đẹp vô song của hai cô nên ánh măt dữ dội của họ làm chao đảo trái tim của Ryouma.

Ryouma ngay lập tức kiềm nén bản thân, và nuốt lời chấp thuận mà cậu mém nói ra <Trans: Ghiền thế còn ngại>

“Hai cô chẳng phải đang đợi chủ nhân của mình ở đây sao?”

“Bởi vì em đã thực hiện huyết thệ, nên em không cần phải nghe lệnh của người đó nữa.”

Laura trả lời thẳng câu hỏi của cậu.

“Tuy nhiên, vì Sara vẫn đang chịu phép kiểm soát của người đó, nên em ấy không thể di chuyển khỏi chỗ này. Vì vậy, em xin chủ nhân hãy thực hiện huyết thệ với Sara đi.”

“Vậy nghĩa là các cô có thể đi đến thị trấn?”

Cả 2 gật đầu đáp lại.

“”Vây, nếu cả 2 em đều thực hiện huyết thệ... “”

(Mình nghĩ là không còn cách nào khác. Dù sao thì mình cũng không muốn để 2 cô gái ở lại chỗ này.)

Cậu không thể không cảm thấy khó chịu, mặc dù bị đế quốc cử người truy đuổi nhưng cậu vẫn phải chĩa mũi vào việc của người khác.

Mặc dù có cách khác để giải quyết vấn đề, cậu không thể để 2 cô gái này bị lạm dụng rồi bị giết.

“Tôi hiểu rồi. Vậy thì, chúng ta sẽ thực hiện huyết thệ. Sau đó, chúng ta sẽ kiểm tra chiếc xe, lấy những thứ có giá trị, tiền vàng và những vật phẩm có giá trị khác. Sau đó , ta sẽ tới thị trấn Aru. Nếu đi ngay bây giờ, thì chúng ta sẽ tới đó vào khoảng 20h tối. Tuy nhiên, các cô phải giải thích mọi thứ sau khi chúng ta tới được thị trấn được chứ?”

“Vâng.”

Một nụ cười rạng rỡ hiện diện trên gương mặt hai chị em.

Sau khi Ryouma thực hiện huyết thệ với Sara, cậu quay lưng lại và đi về phía chiếc xe ngựa và kiểm tra những vật phẩm và bọn cướp bỏ lại lúc nãy.

“Này này. Đây chẳng phải đều là những thứ quý giá sao?”

Ngoài một cái hộp chứa đầy vàng còn có những cái khác chứa đầy đồ trang tí tóc và trang sức như là sapphire và ruby.

“Khi một người chuẩn bị bán nô lệ, họ sẽ trang điểm cho nô lệ trước. Ngoại hình chính là thứ quyết định giá cả.”

“Vui nhỉ...”

Xem xét kích thước của cái xe thì nó có thể chứa được 10 nô lệ.

“Cái hộp đựng đầy vàng này chính là tiền lời kiếm được từ việc bán những người nô lệ giống chúng em.”

Nếu họ đều xinh đẹp như 2 chị em này thì không khó để có thể kiếm được số vàng này. Thực sự thì số tiền lời họ kiếm được không có gì phải bàn cãi.

Có lẽ vì nhớ các bạn của mình bị bán ra sao nên nước mắt chầm chậm chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp của 2 chị em.

*Crack... Crack*

Tiếng gãy phát ra từ trong rừng chạm đến 3 người.

“Laura. Sara!”

Nghe Ryouma nói, cả 2 chị em rút kiếm ra.

Tất nhiên là kiếm họ lấy được từ lũ cướp rồi.

Nó thực sự rất cần thiết để bảo vệ bản thân họ hiện giờ.

(Quái vật à? hay tên cướp nào khác)

Trái ngược với dự đoán của của Ryouma, giọng của một người đàn ông vang lên.

“Chủ nhân! Ở đằng này!”

Từ khu rừng một người đàn ông chạy ra.

Sau đó ông ta nhìn xung quanh và thấy Ryouma và 2 chị em.

“Ooh!Hành lý sao rồi? Và hàng hóa? Mọi thứ có sao không?!”

Đi theo người đàn ông là 3 người khác mặc giáp.

Trong khi người đàn ông đầu tiên tiến lại gần, một giọng nói phát ra từ phía sau ông ta.

“Có vẻ như bọn cướp đã trốn thoát rồi, hành lý thì tôi không chắc nó ổn không,... tuy nhiên, hàng hóa vẫn ở đây”

“Cái gì?! Laura và những người khác Họ đã bị “sử dụng” chưa?! Bọn cướp có hãm hiếp họ chưa? Nếu họ bị “sử dụng”, giá sẽ bị rớt đấy!?”

“Có vẻ không vấn đề gì; tuy nhiên, có một vấn đề nhỏ ở đây.”

Người đàn ông nhìn Ryouma chằm chằm.

“Cái gì!? Có chuyện gì?”

“Chủ nhân. Tình hình có vẻ an toàn, nên ngài hãy tới đây trước đi.”

“Ngươi có chắc là an toàn không?”

Sau khi nói câu đó, những tiếng cành cây bị đạp phát ra.

(Gã này là người à?)

Ryouma nghĩ như vậy cũng là hợp lý thôi.

Người đàn ông xuất hiện từ khu rừng cao khoảng 170cm và nặng khoảng 200kg. Từ đầu đến chân trông ông ta giống với một con heo hơn con người.

Các võ sĩ su mô có mỡ che đậy cơ bắp tuyệt với chứ không giống như ông ta. Không, ông ta rõ ràng là một tên béo vì ăn uống quá đáng mà không tập luyện.

Ông ta mặc một cái áo vest không có tay không che được bụng, và một cái quần kiểu ả rập thường xuất hiện trong các câu truyện cổ tích ả rập.

(Tên này là chuyên buôn nô lệ à? Mình nghĩ hắn cũng khá giống mình tưởng tưởng về người đã bỏ rơi Laura và em cô như thế kia...)

Ryouma không thể ngừng phát xét con heo lai người đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu

(Hmm ông ta có thể đã trốn ngay lập tức khi bị tấn công bất ngờ mà không hề phải kháng với đám vệ sĩ của mình.... Nếu không thì hắn ta có lẽ sẽ không thể trốn thoát khỏi lưỡi dao của bọn cướp với cơ thể béo phì đó)

“Ooh! Cả 2 em đều ổn. Ta đang lo lắng rằng 2 em liệu có bị bọn cướp hiếp và giết hay không!”

Ông ta vừa nói những lời đó vừa tiến lại gần 2 chị em.

“Đừng lại gần!”

Sara chĩa kiếm về phía ông ta.

“Tôi sẽ đâm nếu ông dám bước tới bước nữa!”

Tuy nhiên, tên buôn nô lệ và đám hộ vệ của hắn chỉ cười nhạo báng.

“Chủ nhân. Có vẻ cô gái trẻ này trở nên xấc xược huh?”

“Ôi trời. Hình như chúng đã quên chúng là nô lệ thì phải. Chắc huấn luyện chưa đủ đô nhỉ?”

“Cô thấy đây cô gái trẻ. Có thể cô đã quên, nhưng ông đây chính là người sở hữu cô đấy. Cô thuộc về người này. Hơn nữa, cô chĩa kiếm về phía chủ nhân của mình là có ý gì?”

“Im miệng! Chúng tôi không còn là vật sở hữu của ông nữa!”

“Gahahaha. 2 cô bị điên à? Cả 2 đều thuộc về tôi. Cả 2 cô đều là những món hàng giá trị mà tôi đã mài dũa suốt hơn 5 năm.”

“Chẳng phải ông đã bỏ rơi chúng tôi rồi bỏ trốn một mình sao!?”

“Điều đó không phải là hiển nhiên sao? Nếu ta chết vì dinh với hàng hóa, thì có nhiều hàng đâu còn ý nghĩa gì nữa.... Nhưng nếu hàng hóa mà ta vứt đi vẫn ở nguyên chỗ cũ, vậy thì có gì sai khi ta quay lại và nhặt nó lên chứ?”

Mặc dù ngoại hình chúng không tôi, nhưng Ryouma lại cảm thấy ghê tởm thay khi chạm mặt tên buôn nô lệ và đám hộ vệ của hắn.

“Vậy thì~ Chủ nhân. Cứ để vậy trước đi.”

“Tôi cũng đoán vậy.... Không cần biết chúng mạnh như thế nào, nhưng chúng không thể làm gì khi không có lệnh chủ nhân.”

Có lẽ là họ không nghĩ tới chuyện Laura và em gái đã có thể sử dụng kỹ năng của họ.

Nếu Ryouma và 2 cô có thể giết tên buôn nô lệ thì mọi chuyện sẽ ổn thõa.

“Chàng trai trẻ kia có vẻ đã can thiệp vào chuyện đã xảy ra.”

Vừa nói, những người đó vừa đưa mắt nhìn về phía Ryouma.

“Ta hiểu rồi, cậu đã làm thứ không cần thiêt đó à? Nghĩa là cậu là bạch mã hoàng tử của chúng huh? À thôi, mặc kệ. Ta đã bị thương đáng kể vì cuộc tấn công của bọn cướp rồi. Dù có được 1 nô lệ cũng đủ để bù lỗ...Này! Các gương, bắt sống tên đó đi! Bởi vì hắn có thể hình tốt. Hắn sẽ lao động thể chất tốt đấy. Ghua!”

Một vòng tròn bạc sáng loáng cắt qua cổ tên buôn nô lệ

Cái chakram từ tay của Ryouma lặng lẽ bay tới, chém vào cổ họng của tên buôn nô lệ và làm hắn im mồm.

Sự lo sợ xuất hiện trên gương mặt đám hộ vệ.

(Đồ ngu. Ngươi đã nói quá nhiều.) Hắn ta phỉ báng đối phương không ngừng nghỉ, với Ryouma hành vi đó chẳng khác nào thằng ngu cả.

(Nhờ điểm đó mà mình cảm thấy hắn làm việc có mục địch...)

Ryouma nhìn xuống tên mập đã chết, nhưng hiện giờ, cậu đang ở giữa một cuộc chiến.

Ryouma ngay lập tức loại bỏ những suy nghĩ không cần thiết khỏi tâm trí.

“Ngay bây giờ!”

2 chỉ em lập tức đáp lại giọng nói của Ryouma.

Laura và Sara ngay lập tức trượt xuyên qua hai bên của Ryouma và tấn công những tên cận vệ vẫn đang không phòng bị.

(Đúng như mình nghĩ...)

Những gì mà Ryouma đã tưởng tượng trước đang hiện ra trước mặt cậu.

Kiếm kỹ của mỗi cô gái đều có đặc trung riêng.

Kiếm kỹ của Laura lập trung nhiều vào sức mạnh, cô ấy đã sử dụng những đòn đầy sức mạnh. Mỗi lần kiếm của cô đập vào kiếm của kẻ thù, kiếm của tên đó đều bị bay đi, nhưng kiếm của cô vẫn giữ nguyên tốc độ và chém thẳng xuống đầu đối thủ.

Trong khi kiếm kỹ của Sara lại tập trung nhiều vào kỹ thuật.

Cô ấy chuyển hướng đòn tấn công của đối thủ một cách nhẹ nhàng và rồi đâm vào cổ họng hắn.

“C-cái gì, con điếm này.... tại sao mày có thể sử dụng sức mạnh?!”

Trong tích tắc, những tên cận vệ đang không phòng bị đều nằm dưới lưỡi kiếm của 2 cô gái.

Trước mặt Ryouma chỉ còn lại một người, hắn là người đã xuất hiện đầu tiên.

“WTF!”

Tên cận vệ vẫn đang kiên trì chống lại sự khát máu tỏa ra tư 2 chị em.

“X-xin đợi một chút... Này”

Có lẽ là cuối cùng hắn cũng nhận ra tình hình của mình.

Sự sợ hãi hiện diện trên gương mặt hắn.

“Xin đợi một chút, tại sao các cô lại có thể sử dụng sức mạnh? Nếu không có chủ nhân ở đây thì đáng lẽ các cô không thể sử dụng được kỹ năng chứ!?”

Một nụ cười nhạo báng xuất hiện trên gương mặt hai cô gái. Họ không có vẻ gì là quan tâm.

Cơ thể họ đã luôn luôn chuẩn bị phản ứng ngay lập tức nếu bọn cận vệ tấn công.

“Người đang đứng ở đằng kia chính là chủ nhân của bọn tôi!”

Đôi mắt của 2 chị em nhìn Ryouma.

“Không thể nào! Một nô lệ không thể thay đổi chủ nhân tùy ý... họ phải thực hiện huyết thệ...”

“chúng tôi đã biết về huyết thệ từ lúc còn nhỏ rồi. Cha chúng tôi đã dạy chúng tôi cách thực hiện nó.”

Gương mặt của tên cận vệ tái nhợt khi nghe Sara nói.

“Cô nói cái gì ?! Vậy tại sao lại đợi đến bây giờ?!”

“Tôi không cần phải giải thích với ông.”

Trong khi đang nghe Laura nói, Ryouma tiến lại gần ông.

“Khu... Chết tiệt! Các người nhớ đấy!”

Sau đó hắn ta đánh cược lần cuối cùng.

Hắn ta chọn cách chạy trốn bởi vì tình thế hiện tại quá bất lợi cho hắn.

(Mặc dù phán đoán của hắn ta không tệ... nhưng mình là không nên để hắn làm vậy huh?)

Ryouma suy nghĩ như thế trong khi đang nhìn người đàn ông đang bỏ chạy.

Hắn ta quyến định chạy ra đường chính thay vì chạy vào rừng, có lẽ là vì có quái vật trong rừng.

Dù cho chúng có hù dọa thì hắn cũng nên đi vào trong đó thay vì mắc một lỗi làm mất mạng như thế này.

Ryouma lấy một cái chakram từ túi và ném vào đầu hắn.

*Zwuz*

*Gusha*

Theo sau tiếng xé gió của chakram là tiếng nó chém vào đầu tên cận vệ.

“Được rồi. Có vài thứ tôi muốn được nghe, nhưng hiện giờ chúng ta sẽ tới Aru trước. Các cô có thể kể tôi nghe mọi thứ tại đó.”

Ryouma nói với 2 cô gái như vậy trong khi đang nhặt lại mấy cái chakram.

“Vâng “”

Sau khi đáp lại Ryouma, cả 2 cô tản ra và thu thấp tất cả những thứ có giá trị mà họ đã chuẩn bị lúc nãy.

(Có vẻ như là dù cho dự định của mình là đúng, nhưng vẫn gặp phải một vài rắc rối huh? ) Ryouma thở dài trong khi đang nhìn 2 cô gái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện