Ryouma đã biết trước.

Rằng có điều gì đó khá bất thường với nhiệm vụ này.

Tuy nhiên, sự hỗ trợ duy nhất mà cậu có hiện giờ là Lione và nhóm lính đánh thuê của cô.

7 ngày đã trôi qua kể từ lúc mà cậu và nhóm lính đánh thuê họp mặt bên đống lửa trại.

Kể từ lúc đó, chẳng có vị khách không mời nào như quái vật hay cướp xuất hiện.

Không có chuyện gì xảy ra, như thế thì cũng tốt.

Mặc dù có sự bất đồng giữa Ryouma và những lính đánh thuê khác ngoại trừ Lione và nhóm của cô trong suốt cuộc nói chuyện, nhưng mối bất đồng đó không đáng kể.

Những cậu biết rằng.

Khi mọi thứ quá yên bình, thì “giông bão” sẽ ập đến ngay sau đó.

Và như vậy, 7 ngày đã trôi qua kể từ khi họ rời khỏi thị trấn cảng Fulzad.

Và sự phán đoán của Ryouma là chính xác.

*Hyu*

Một mũi tên bay xé gió.

Mọi chuyện diễn ra trong khu rừng gần biên giới vương quốc Rozaria.

Hàng loạt mũi tên đột nhiên được bắn ra từ 2 bên đường chính.

“””Chuyện gì đang xảy ra vậy!””””

“”Một cuộc tập kích!”””

Những lính đánh thuê hét lớn, tuy nhiên, một thương nhân lại quở trách họ.

“Mọi người bình tĩnh!. Đừng phá vỡ đội hình!”

Lời cảnh báo lan ra giữa các lính đánh thuê đang bảo vệ xe hàng.

Có tổng cộng khoảng 10 xe hàng.

Những thương nhân đang tự điều khiển xe hàng.

Trong khi đó những lính đánh thuê cưỡi ngựa vì mục đích tăng cường bảo vệ.

Cuộc tập kích diễn ra trong hình huống như thế.

Dù cho họ có là lính đánh thuê đi nữa, họ cảm thấy bị kích động là bình thường , vì tất cả đều bị bất ngờ.

Tuy nhiên, trong tình huống đó, Ryouma đã nhìn chằm chằm vào tên thương nhân đang ra lệnh những người xung quanh bình tĩnh.

“Bình tĩnh! Né khỏi những mũi tên! Các người có thể dùng ván hoặc áo choàng đều được. Các người cũng có thể đưa tay lên bảo vệ đầu dù chỉ bảo vệ một chút thôi cũng được!”

Đó là một lệnh mà có thể coi là thích hợp.

Nếu làm được, dù cho chỉ tránh được một chút thôi cũng làm.

“Ryouma-sama!”

“Ừm... Cuối cùng cũng xuất hiện.”

Trái với những lính đánh thuê xung quanh, giọng của Ryouma chẳng có vẻ gì là bị kích động.

Ryouma đã dự đoán là sẽ có người tấn công.

Nhưng vấn đề là.

Cậu không biết khi nào, ở đâu hoặc cách tấn công nào sẽ xuất hiện.

“Nghe kỹ nhé! Sara. Từ giờ chính là cuộc chiến sinh tồn hiểu chứ?”

“Vâng. Em hiểu. ...Onee-sama và những người khác...”

Ryouma gật đầu với câu nói của Sara.

“Đừng lo. Lione-san và những lính đánh thuê của cô ấy là người đánh tin cậy. ...Mặc khác, có bao nhiêu người giỏi bên phe này, mà thôi tôi nghĩ mình cũng đã đoán được huh!”

Ryouma quất bay mũi tên đang bay về phía đầu mình bằng cây giáo trong tay.

Đó chính là bằng chứng cho thấy chiếc xe ngựa của cậu chịu nhiều đợt tên hơn hẳn những xe xung quanh.

Trong một khoảng thời gian ngắn, xe ngựa của Ryouma đã trông giống một con nhiếm.

Có nghĩa là mục tiêu tấn công đã được sắp xếp trước đó.

Ở ghế lái, Ryouma và Sara gắng sức bảo vệ những con ngựa kéo xe khỏi những loạt tên bắn tới.

(Mình đã biết điều này đáng ngờ, tôi nghĩ là mình đã dự đoán được huh. Nhưng vấn đề hiện giờ ...phải tìm cho được người đứng sau tất cả chuyện này...)

Rất có thể kẻ nhúng tay vào vụ này là đế quốc Ortomea.

3 tháng đã trôi qua kể từ lúc chạm trán Sardina.

Vì thế, chẳng có gì lạ khi những hành động như thế này xuất hiện.

Tuy nhiên, Ryouma dừng luồn suy nghĩ của mình lại.

(Mình ngu thiệt... Hiện giờ ưu tiên hàng đầu là sống sót. Mình có thể cẩn thận và chậm rãi tìm kiếm kẻ chủ mưu sau.)

Cuối cùng thì trận mưa tên cũng dừng lại.

Chỉ mới 1 phút trôi qua.

Trong lúc đó, có 7 lính đánh thuê bị mũi tên xiên trúng và chết.

Có 30 lính đánh thuê, và gần 1/4 số lính đã chết vì bị tấn công bất ngờ.

Và hầu hết những con ngựa kéo xe đã bị chết vì trận mưa tên.

Chỉ có con ngựa kéo xe của Ryouma là còn sống.

Ryouma ngay lập tức đưa ánh nhìn về phía xung quanh.

Chiếc xe ngựa của Ryouma điều khiển nằm chính giữa.

Nói cách khác, đây là vị trí mà cậu chẳng thể trốn chạy nhanh về phía trước hay chậm lại về phía sau.

“Sara! Chúng ta có thể di chuyển không !?”

Trước câu hỏi của Ryouma, Sara cầm chặt dây cương và nhìn về phía trước.

“không thể! Những xe ngựa phía trước đã chắn đường!”

Người ta sẽ nghĩ rằng do cuộc tấn công bất ngờ nên những lính đánh thuê đã trở nên hỗn loạn.

Những xe ngựa phía trước chắn đường nên không còn chỗ cho họ đi qua.

Vị trị của Ryouma như thể đang đảm bảo Ryouma và những người khác không thể trốn được.

Ryouma nhìn về phía sau và tặc lưỡi.

Đoạn đường ở phía sau cũng bị chặn y như vậy.

“Cậu nhóc!”

Lione và nhóm của cô ấy đi về phía Ryouma.

Nhờ dự đoán của cậu, nên không có ai trong số thuộc cấp của cô ấy bị thương nặng.

Mọi người chỉ bị thương nhẹ.

Và người bị chết là người đã không quan tâm tới dự cảm của Ryouma.

Một tiếng thét từ phía sau vang lên tận đây.

“Chúng tới huh...”

Sau khi bị kìm hãm bởi trận mưa tên, một đám quân khác tấn công từ phía sau.

Đúng là một kế hoạch không tồi.

“Cậu nhóc!”

Sự khó chịu xuất hiện trên mặt của Lione.

“Lione-san. Cứ theo kế hoạch mà làm.”

Lione gật đầu nhẹ với lời nói của Ryouma và quay mặt về phía các thuộc cấp.

“Đã hiểu Cậu! Phá hủy những xe ngựa phía trước cậu ta để tạo đường rút lui!”

Trái ngược với những lính đánh thuê đang la hét, Lione vẫn bình tĩnh ra chỉ thị.

“Ane-san... Cậu nghiêm túc à? Chúng ta bỏ lại đám thương nhân à?”

Lione đưa đôi mắt sắc lạnh về phía người vừa phản đối cô.

“Im miệng và đừng phàn nàn! Nêu không muốn chết tại đây thì làm đi!”

“A-Ane-san...”

“Tôi không cố thuyết phục cậu! Nhưng nếu cậu muốn sống thì hãy nghe lời tôi!”

Trước thái độ giận giữ của Lione tất cả những lính đánh thuê còn lại im miệng.

Đây là trận chiến giữa đao đức nghề nghiệp và ý chí sinh tồn.

“Ane-san! Một vài thương nhân vẫn còn trên xe! Chúng ta làm gì đây?”

Một lính đánh thuê khác hỏi Lione.

Có vẻ như anh ta chần chừ việc phá hủy những chiếc xe là vì còn một vài thương nhân vẫn còn bên trong.

Theo như dự đoán của Ryouma, các thương nhân đáng lý ra đã trốn thoát trong suốt cuộc tấn công bất ngờ.

(Chuyện gì vậy trời?Chẳng phải là đồng lõa của kẻ thù sao?...không , đợi đã. Hay là chúng không bỏ chạy vì là đồng lõa...)

Lione đưa mắt nhìn Ryouma ra hiệu hỏi nên làm gì.

Với Ryouma, chỉ có một kêt luận duy nhất.

Ryouma gật đầu nhẹ.

“Đừng quan tâm tới họ, quất luôn đi!”

“R-rõ!”

Người lính đánh thuê quay lại hỏi ý kiến từ Lione đã quay lại vị trí cũ với vẻ mặt đầy sợ hãi.

Một lúc sau.

“BOOM!”

Một trong những chiếc xe ngáng đường đã bị nổ và bay xa sang bên.

“Ane-san, xong rồi!”

“Mọi người nghe đây! Nếu muốn sống thì hãy cắm mặt mà chạy!!!”

Sau khi đưa ra mệnh lệnh cho các kính đánh thuê khác, Lione nhìn về phía Ryouma.

“Cho tới giờ tất cả đều năm trong dự tính của cậu nhỉ, nhóc?”

“Tôi chỉ nghĩ tới những tình huống có thể xảy ra thôi. Nhân tiện, những thứ sau việc này, tôi có thể để cô lo đúng chứ?”

Mắt Ryouma tỏa sáng lạnh lùng.

“T-tất nhiên. Không sao đâu. Những cô gái bên phía cậu và Bolts bên phía tôi sẽ có thể chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa”

Lione nói những lời đó sau khi bị áp đảo bởi ánh nhìn sắc lạnh của Ryouma.

“Nếu vậy thì tốt. Tôi đã giải thích kỹ kế hoạch cho Laura. Vì cô ấy là một cô gái thông mình, nên cô ấy sẽ không mắc sai lầm đâu. Kế đến...vấn đề đang ở sau lưng chúng ta...”

“Tôi biết rồi. Cậu đã cảnh báo chúng tôi.

Được rồi. Lione-san hãy cẩn thận.”

Lione thúc vào con ngựa và chạy về phía trước.

“Ryouma-sama! Chúng em cũng thế!”

Âm thanh của trận đấu kiếm phía sau những chiếc xe ngựa bắt đầu biết mất.

Tất cả lính đánh thuê ở phía sau đã bị đám cướp dọn dẹp.

“Chúng ta đi nào!”

Sara gật đầu trước lời nói của Ryouma và quất roi vào con ngựa làm cho nó di chuyển.

Một con đường trống đang ở trước mắt.

Lione và những người khác đã di trước, họ cưỡi ngựa và chạy hết tốc lực tới điểm hẹn, tuy nhiên, Ryouma thì khác.

Mặc dù được 2 con ngựa kéo những tốc độ của chiếc xe ngựa chắc chắn sẽ chậm hơn bởi sức nặng khoang hành khách

Mặc dù có thể bỏ khoang hành khách lại phía sau nhưng Ryouma không làm vậy.

Lý lo là vì khả năng phản công.

Để làm điều đó Ryouma cần phải duy trì khoảng cách vừa phải với những kẻ tấn công để dụ chúng tới vị đính đã định sẵn.

=====================================================

Gương mặt Ryouma cảm thấy một cơn gió mạnh.

Rất có để cậu có thể bảo vệ Sara khỏi trận mưa tên.

Một vài mũi tên đã xuyên qua hàng phòng thủ của Ryouma và đâm vào ghế lái xe, vài mảnh quần áo của Sara bắt đầu bị nhuộm đỏ bởi máu rỉ ra từ cơ thể cô.

Máu cũng bắt đầu nhuộm đỏ quần áo của Ryouma vì tai cậu đã bị một mũi tên sượt qua lúc nãy.

“Chưa tới huh!?”

Một giọng nói nôn nóng phát ra từ Ryouma who's, người đang chống đỡ các mũi tên.

“Cũng sắp đên lúc rồi... AH! Tới rồi! Em thấy rồi.”

Có thứ gì đó phấp phới ở ngay giữa đường chính.

Trong tầm mắt của Sara, một ngọn cờ có hình còn Sư tử đỏ trên nền đen đang bay phấp phới.

Khoảng cách ước chừng 500m.

“Được rồi! Chúng ta có thể thực hiện theo cách này hoặc cách khác Em hiểu chứ;đây là thời điểm quang trọng.”

“Em hiểu.”

Sau khi nói những lời đó, Sara thả lỏng dây cương và giảm tốc độ từ từ.

Từ phía sau vài tên cưỡi ngựa lọt vào tầm mắt của Ryouma.

“Được rồi... Tốt rồi Giảm tốc thêm tí nữa. ...Phía bên kia có lẽ cũng đã giảm tốc độ huh...tuyệt...”

Hình ảnh tên cưỡi ngựa kéo cung hiện rõ trong tầm mắt của Ryouma.

“Bắt lấy chúng!!”

Khi xe của Ryouma tránh qua ngọn giáo được ghim ngay giữa đường, cậu chộp lấy và giơ cao nó lên.

*Gushaa!*

Âm thanh của thứ gì đó bị bắt có thể nghe thấy từ phía sau.

Cùng lúc đó, âm thanh của tiến ngựa chạy phía sau cũng biến mất.

Sau đó Ryouma xuống xe và đi về phía cột đá đột nhiện xuất hiện.

Như mọi khi, Sara đi theo sau lưng cậu.

“Có vẻ như mọi thứ đã theo đúng kế hoạch...”

Trước nhừng lời nói của Sara, Ryouma gật đầu nhẹ.

Ryouma vẫn chưa tin rằng mọi thứ đã thành công.

Bởi vì cậu tin rằng nêu cậu lơ là thì vận xui sẽ xảy đến với mình.

Lính đánh thuê như Lione, Bolts và những người khác túa ra từ khu rừng và đi về phía Ryouma.

Con số của họ là 10 người.

Họ đi về phía cột đá xuất hiện ở giữa đường.

“Xác nhận xem có ai thoát khỏi được ma pháp hay không!”

Dưới sự chỉ huy của Lione, những lính đánh thuê khác chia thành 2 nhóm.

“Ah... Có vẻ như người nào đó đang trốn thì phải? Nếu vậy thì cậu có thể đi theo vết máu vào trong khu rừng.”

Những kẻ truy đuổi bị đâm vào cột đá rên ri sau khi nghe thấy những lính đánh thuê nói.

Sau khi Bolts xác nhận với Ryouma, ông ấy giơ tay phải lên, và rồi những lính đánh thuê thấy được tín hiệu ngay lập tức đi vào trong rừng.

“Chỉ huy trẻ. Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Ryouma hơi bất ngờ khi nghe Bolts gọi cậu như vậy.

“Ông có ý gì khi gọi tôi là chỉ huy trẻ.

“À thì... À!!! Cậu có thể cho rằng đó là cách mà tôi kính trọng một người.”

Rõ ràng là kết quả của chiến thuật mà cậu đề ra đã nâng cao hình ảnh của cậu trong mắt Bolts.

Ryouma cười gượng trong khi nói không có chi.

“Vậy thì nhóc, chúng ta làm gi bây giờ đây?”

Lione sau khi ra lệnh cho những người khác đã quay lại hỏi Ryouma.

Mặt khác, có vẻ như cô chẳng hề thay đổi cách gọi cậu.

Mặc dù đối với Ryouma thì, cả 2 cách, đều ổn...

“À thì hiện giờ chúng ta nên thu thập thông tin. Chúng nên thu thập một ít vì có rất nhiều kẻ sống sót.”

Biểu cảm lạnh lùng xuất hiện trên mặt Ryouma.

Một nụ cười buốt giá đủ làm cho những chiên binh lão luyện như Bolts và Lione cảm thấy lạnh sống lưng.

Sara và Laura sau khi thấy biểu cảm của Ryouma đã bắt đầu cầu nguyện.

Bởi vì 2 cô biêt được, kết cục khổ sở của những kẻ tấn công sắp phải chịu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện