Ryouma quay lại nhà hàng oceanic noise như đã hứa.
Mình cần báo lại cho bà chủ biết việc đăng ký của mình đã hoàn thành.
“Oh, là cậu Đăng ký xong rồi à?” Bà chủ hỏi bằng giọng vui vẻ trong khi bà ấy đặt một ly nước trước mặt Ryouma đang ngồi ở quầy.
Hiện giờ là khoảng hơn 5h chiều.
Vẫn còn hơi sớm để ăn tôi, nên không có nhiều khách lắm.
“Vâng. Tôi mừng vì mình đã hỏi bà trước.”
Khi nghe Ryouma nói thế, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt bà ấy.
“Thật vậy à! Tôi cũng mừng cho cậu Những điều tôi nói cho cậu đã giúp được nhiều hen.”
Bà chủ đưa mắt nhìn đồng hồ trước khi nói tiếp.” Nhân tiện, cậu đang tính làm gì? Có vẻ cậu chỉ mất chút ít thời gian kể từ bữa trưa?”
Không tốn nhiều thời gian lắm để làm thẻ ngân hàng với cả đang ký tại Hội.
Chỉ mới hơn một giờ trôi qua kể từ lúc đo, và hiện giờ dù cho Ryouma có tự nhận mình là người ăn nhiều thì cậu cũng không thể nào ăn tiếp được khi chỉ mới ăn trưa 1 tiếng trước.
“Unn...như dự đoán, tôi không...” Ryouma nói những lời mơ hồ và xoa xoa cái bụng vẫn còn no sau khi ăn cá lúc nãy...
“Ừ~, tôi cũng đoán thế ne~”
Khi gật đầu, bà chủ đã chú ý tới trang phục của Ryouma, điều làm cho bà nghi ngại.... “Nhân tiện cậu... Cậu để hành lý của mình ở nhà trọ à?”
“Eh? Không...”
“Eh?Vậy cậu tính làm công việc mạo hiểm giả với tình trạng hiện giờ à? Hành lý của cậu thì sao? Và vũ khí của cậu đâu?”
Thường có những mạo hiểm giả chỉ mặc mỗi quần áo.
Mặc giáp tốt thì an toàn hơn, và để đảm bảo thì không nên để trang sức đắt tiền ở nhà nghỉ, để tránh những việc bất trắc xảy ra.
Vì vậy bả chủ nghi ngại Ryouma cũng là điều bình thường.
Ryouma sau đó chú ý tới trang phục của mình.
Cậu mặc một cái áo choàng bên ngoài quần và áo thun. Có thể nói đó là một bộ trang phục rất bình thường. Tuy nhiên, đó là vì cậu định sống và làm việc tại đây.
(Mình hiểu rồi... Mình đã định sẽ làm bằng tay không, nhưng mình đoán là sẽ không được huh... và về phần trang bị, vì chỉ mất nửa ngày để đi tới thị trấn bên cạnh, mình nghĩ là mình không cần phải chuẩn bị gì cho buổi tối...nhưng có lẽ chuẩn bị vẫn tốt hơn huh?) “Ah... về vũ khí thì tôi định mua một cái sau. Thật tình thì tôi không có nhiều hành lý, những nhiệm vụ mà tôi có thể nhận là nhiệm vụ của tân binh nên chỉ là đi sang thị trấn bên cạnh thôi, vì thế tôi nghĩ vậy là cũng được rồi...”
Bà chủ nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc, mặc dù bà ấy cũng nghĩ rằng điều cậu vừa nói là hợp lý.
“À vì cậu vẫn là người mới nên cậu cho rằng điều đó là hợp lý huh~...” “Như vậy không được à?”
Bà chủ thở dài khi nghe câu nói của Ryouma.
“Mạo hiểm giả là một công việc rất nguy hiểm. Cậu nghĩ điều gì thường gây ra cái chết cho mạo hiểm giả và lính đánh thuê nhất?”
Ryouma nhìn bà ấy và suy nghĩ.
“Thứ thường giết chết những người mới chính là thiếu chuẩn bị... chắc chắn là những nhiệm vụ của cấp I không khó. Cậu có thể nghĩ là cả phụ nữ hay trẻ em cũng có thể làm được. Nhưng cậu biết đấy, có rất nhiều điều không lường trước được có thể xảy ra ngoài kia. Cậu cần phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất... nếu cậu không muốn chết.”
Ryouma khi nghe bà chủ nói vậy, cậu đăm chiêu suy nghĩ.
(Mình nghĩ đầu óc mình vẫn đang tưởng là mình vẫn còn ở Nhật Bản huh. Như những gì bà ấy vừa nói, mình không biết điều gì về thế giới này. Mình cần phải giải quyết đám truy đuổi, nhưng mình vẫn không biết bất cứ gì ngoài kia... bà ấy nói như thế cũng là hợp lý.) “Tôi xin lỗi. Tôi suy nghĩ mọi việc hơi đơn giản quá.” Ryouma cúi đầu trước bà chủ.
“Không sao!.... nhà hàng chúng tôi làm bữa ăn cho cư dân khu phố ban ngày, nhưng cũng có các mạo hiểm giả và lính đánh thuê tới vào ban đêm. Đó chính là lý do mà tôi đã nhìn thấy các mạo hiểm giả mới vào nghề...tự tin nói rằng họ sẽ trở thành mạo hiểm giả nổi tiếng và rời đi, nhưng họ không bao giờ trở lại. Hầu hết đều là vì họ không mang theo thuốc giả độc hay thuốc ma thuật, họ cũng không phải đi xa... cũng là nhiệm vụ gần đây... việc đó làm tôi rất khó chịu~~~...”
Bà chủ lau lướt mắt bằng tạp dề của mình.
Cho đến bây giờ, bà đã nhìn thấy rất nhiều mạo hiểm giả, và vì thế bà đã trải qua tình cảnh bị mất người mà mình đã quen biết lâu dài nhiều lần, Ryouma có thể thấy rõ điều đó từ thái độ của bà.
Ryouma quyết định nghe theo lời khuyên của bà ấy, chuẩn bị vài thứ.
(Mình vẫn không biết gì. Chính vì vậy mình nên nghe theo lời khuyên này.... dù sao thì nơi này cũng khác với trái đất.)
“Vậy thì tôi sẽ chuẩn bị vài thứ trước, vì thời gian vẫn còn trước khi đến bữa tối.”
Bà chủ vui hẳn lên khi nghe Ryouma nói thế.
“Thật vậy à? ...Un! Thật tuyệt! ....Cậu có biết các cửa hàng nằm ở đâu không? Nếu là một cửa hàng đồ ma pháp đã qua sử dụng thì nó nằm ở trên đường chính gần Hội. Cậu nên mua thuốc ma thuật ở đấy... nếu là tiệm vũ khí thì từ nhà hàng này quẹo phải và đi thẳng là thấy. Cậu có thể nói với ông chủ ở đó là bà chủ của Oceanic Nois kêu cậu tới đó thì ông ấy sẽ đón tiếp cậu nhiệt tình lắm.”
Ryouma rời nhà hàng trong khi nghe những lời hướng dẫn của bà chủ, cứ như là một bà mẹ đang khuyên bảo con mình vậy.
Đi theo chỉ dẫn của bà chủ nhà hàng Oceanic Nois, cậu đã tìm thấy tiệm vũ khí ngay lập tức. Dù trông tồi tàn, nhưng mặt trước cửa hàng khá rộng.
Có một ống khói ở phía sau và khói đen đang bốc lên từ đấy.
Khi Ryouma vào của hàng và đang xem giáo và kiếm được trưng bày thì một ông già nhiều râu đang ngồi ở quầy gọi cậu.
“Oi, cậu muốn mua gì?”
“Emm. Tôi muốn mua một vũ khí tầm trung.”
Lời nói của Ryouma không có ác ý .
Cậu nói vậy bởi vì cậu muốn mua một vũ khi mà cậu có thể sử dụng được dễ dàng.
Tuy nhiên, sau khi nghe Ryouma nói , thái độ của ông già thay đổi hẳn.
“Tất cả vũ khí mà ta làm ra không có thứ gì gọi là trung bình cả, không có thứ gì có thể vượt qua được sự đánh giá của ta~~! Biến đi!” Giọng nói giận dữ của ông ta vang khắp cửa tiệm.
Ryouma nhanh chóng đáp lại trong khi bị sự giận dữ của ông già áp đảo.
“T-tôi xin lỗi. Bà chủ của Oceanic Nois đã nói là...”
Sau khi nói câu đó, thái độ của ông của ông ta dịu đi phần nào.
“Oh... Vậy là cậu đến đây sau khi được hướng dẫn bởi bà chủ của Oceanic Nois huh?"
“V-vâng!”
“Nghĩ là cậu là tân binh? Thật sao...với gương mặt đó mà là tân binh à?”
Ông già hỏi trong khi nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi.
Ừ thì vì cơ thể của Ryouma khá phát triển, và mặt của cậu nhìn hơi già.
Vì thế ông ấy không tin ngay cũng là bình thường, kể cả khi cậu đã nói cậu là tân binh.
Tuy nhiên, Ryouma đáp lại lời nói của ông già mà không có chút bối rối.
Cậu đã quen với việc người khác nghi ngờ tuổi của mình rồi.
“Vâng Tôi chỉ vừa mới đăng ký ở hội lúc nãy.”
Bởi vì Ryouma trả lời quá rõ ràng, ông già tin cậu, ông ấy gật đầu và
choàng tay cậu.
Có rất nhiều vết phỏng trên cánh tay của ông ấy, có lẽ là do những tia lửa nhỏ bắn ra khi chế tạo vũ khí.
Vì thế ta có thể biết được ông ấy là một thợ rèn chuyên nghiệp.
“Thật vậy à! Nếu thế thì tôi không còn lựa chọn nào khác rồi, Mà này, cậu tân binh, tôi không biết cửa hàng khác ra sao nhưng, không bao giờ được dùng từ trung bình để
đánh giá mấy thanh kiếm trong cửa hàng của tôi!”
Ryouma cầm lấy thanh kiếm ngắn đang được bày bán gần đó.
“Có thật là chỉ có số ít người có thể làm vũ khí bằng kĩ thuật rèn hay không?”
Thái độ của ông ta thay đổi
“Cậu! Cậu có thể chỉ ra sự khác biệt không!?”
“Vâng... Ở một mức độ nào đó thì ....
Bởi vì kĩ thuật rèn yêu cầu đập thanh thép nhiều lần để loại bỏ tạp chất khỏi thép. Đó chính là lý do tại sao phần lưỡi lại rực rỡ như thế này”
“Thật vậy à! Oh, cậu làm ta vui quá ~ Ngày nay các thợ rèn đền chọn kỹ thuật đúc để có thể sản xuất hàng loạt vũ khí. Tôi ghét các mạo hiểm giả mua những vũ khí đó vì nghĩ là cứ mua đại vũ khí là được!. Một món vũ khí được làm chỉ bằng cách rót sắt vào khuôn thì không phải là vũ khí tốt!”
Ryouma nhìn thấy sự tự hào trong lời nói của ông ta.
Đó chính là lý do tại sao ông ấy lại nổi giận với Ryouma khi cậu nói muốn vua một món vũ khí vừa tay.
(Mình hiểu rồi. Đó là tại sao bà chủ lại khuyên chọn nơi này. Hiển nhiên là vì vũ khí ở đây tốt rồi.) Ryouma hiểu biết được kỹ năng của ông già này; tuy nhiên, hiện giờ cậu đang đối mặt với vấn đề mới.
“Vậy thì, cậu muốn mua gì? Kiếm?hay giáo?”
Đúng rồi, ở đây cậu có thể tìm thấy giáo, kiếm, kể cả rìu, nhưng không có Katana.
(Chết tiệt. Đúng là không có Katana, ờ đúng rồi tại mình không để ý nơi đây có phong cách của Châu Âu mà...) Tuy nhiên, Ryouma vẫn hỏi ông già.
“Có thanh kiếm nào cong 1 lưỡi không?”
Ông già đăm chiêu suy nghĩ một lát.
“Một thanh kiếm lưỡi cong à... hình như là cậu đang nói về Katana đúng không?
(Nó tồn tại à?!) Ryouma hơi bất ngờ.
Bởi vì thị chất mang phong cách châu âu và kiếm thì có 2 lưỡi và họ sử dụng câu liêm thương giống với trong lịch sử Châu Âu.
“Không,xin lỗi cửa hàng của tôi không có nó.”
Ông ta nói tiếp.
“Mặc dù tôi biết chút ít về nó. Nó là một loại vũ khí được sử dụng ở lục địa phương đông. Bởi vì phương pháp tập luyện để có thể sử dụng được hơi khác, nên nó không được nhập khẩu nhiều.”
“Tôi hiểu rồi....” “Nếu cậu muốn có một cái, cậu có thể tìm kiếm tại thưởng cảng phía đông ở thị trấn Furuzado.”
“Thị trấn cảng Furuzado à?”
“Đó là thành phố giao buôn bán lớn nhất ở lục địa phía tây. Nếu tới đó thì cậu cũng có thể tìm thấy hàng hóa của lục đị phía đông thông qua lục địa trung tâm.
Thật tình thì Ryouma thấy hơi rắc rối.
(VÌ không có Katana, nên mình phải dùng kiếm huh? Nhưng dùng kiếm thì khá khó. Mình có nên dùng giáo không? Không... nếu dùng ở khu ngoại thành thì được, nhưng nếu dùng ở trong thị trấn thì sẽ khá khó. Hay là rìu đây ta?... Búa thì không có vấn đề nhưng mà dùng một vũ khí không quen tay thì giống như tự đẩy mình vào nguy hiểm vậy)...
“ Này cậu, cậu có vẻ như không thích những vũ khí bình thường huh... được rồi! Nếu vậy thì, tôi sẽ cho cậu xem bộ sưu tập cá nhân của mình. Nếu cậu dùng được thứ gì trong đó, cậu có thể lấy nó!”
“Eh?”
“À thì... Đó là những thứ đã vượt qua được sự đánh giá của ta, có vài thứ được các mạo hiểm giả mang tới, đó là một trong những đặc quyền của nghề này, nhưng tôi phải cảnh báo trước, vũ khí đó thường khó dùng nên chúng không phổ biết trong số những khách hàng đến đây. Có những thứ mà tôi còn không dùng thành thạo được. Những vũ khí đó , tôi đã gom chúng vào bộ sưu tập của mình! Tôi biết vài loại Katana Trong bộ sưu tập của tôi, có lẽ có một hoặc 2 thứ phù hợp với cậu. Nếu chỉ có một thì tôi sẽ tặng nó cho cậu!”
Sau khi nói, ông già dẫn Ryouma ra sau quầy và đi xuống cầu thang dẫn đến tầng hầm.
Có một cách cửa sắt và ông ta lấy một cái chìa khóa từ túi quần và mở cửa.
“Xin mời vào, xem xem có thứ nào làm cậu hài lòng hay không”
Khi gặp lầu đầu ông ấy gọi cậu là tân binh, nhưng chỉ là trước khi ông ấy biết điều đó, bây giờ thì ông ấy đã nói chuyện như thể hai người quen biết lâu năm.
(Mình đoán là ông ấy đã hiểu được mình ở một mức độ nào đó huh...) Thời điểm mà ông ấy thay đổi cách nói chuyện với Ryouma là lúc mà cậu có thể chỉ ra được sự khác biệt trong cách những món vũ khí được tạo ra.
Có vẻ như các nghệ nhân thân thiện với người có thể hiểu được công việc của họ.
Căn phòng này khá rộng.
Bên trong căn phòng rộng khoảng 50m vuông, có nhiều hàng kệ tủ.
“Cái kệ ở bên phải chứa kiếm, kế bên là rìu, cung và hơn nữa. Tất cả chúng đều là những kiệt tác; chúng là những món vũ khí tự quyết định chủ nhân của mình.”
Sau khi nói vậy, ông già dẫn Ryouma tới chỗ cái kệ ngoài cùng bên trái.
“Thứ mà tôi muốn cho cậu xem là. cái này...” Khi nghe ông già nói, Ryouma quay mặt về phía những món đồ trên kệ.
Thứ đầu tiên mà cậu thấy là tonfa (quải) gỗ, kế tiếp là côn nhị khúc; hơn nữa còn có gabishi, cuối cùng là chakrams (viên nguyệt luân) và baton (dùi cui)
(Cái gì đây... tại sao những thứ đặc biết này...)
“Thế nào?”
Tôi lắc đầu khi nghe câu hỏi của ông già.
“Quá hiếm thấy huh...”
“Đúng là...cậu không thể sử dụng được chúng đúng không?”
Ryouma lắc đầu.
“Nếu là dùng thì tôi làm được...nhưng tôi chưa bao giờ luyện tập chúng trước đây.”
Sau đó Ryouma cầm Tonfa trên tay.
*Fon* cặp tonfa quay ngoắt và tạo ra tiếng xé gió.
“Này này. Thế này vẫn không được à?”
Ông già hỏi Ryouma khi nhìn cậu với ánh mắt thích thú.
Ryouma trả lại cặp tonfa và nói.
“Không ổn. Tôi biết cách sử dụng cơ bản, nhưng nó không hiệu quả bởi vì nó không thích hợp khi một mình đối đầu với nhiều người. Tôi không thể sử dụng nó trong một trận đấu thực sự.”
Nghe được câu trả lời của Ryouma, ông già hỏi tiếp.
“Cậu...cậu không phải là tân binh bình thường huh? Đây là lần đầu tiên ta gặp một người giống như cậu. Tôi đã nghị cậu chỉ là một tên nghiệp dư. Tuy nhiên, cách nói chuyện của cậu thì không được bình thường...”
“Oh thôi đi ông già.... Tôi thật sự là một tân binh mà. Đó là bởi vì cha tôi đã đưa tôi tới nhiều nơi thôi; vì thế tôi đã tích lũy được nhiều kiến thức.”
Ryouma trả lời trong khi cười nhăn nhó.
“Vậy à...thế thì không sao thế nào rồi?”
Ông ấy có vẻ như không bị thuyết phục, tuy nhiên, ông ấy vẫn có thúc giục Ryouma chọn vũ khí.
“U~n...”
Ryouma vừa đi vào trong vừa đáp lại một cách mơ hồ.
(Mình không nói nó không phù hợp với mình. Nhưng mình nghĩ là sử dụng một thứ đặc biệt thì sẽ nổi bật...) Mỗi vũ khí đều có cái lợi riêng.
Tuy nhiên, tập luyện là điều cần thiết để có thể tận dụng những lợi ích đó.
Và hơn nữa, những thứ độc lạ như thế này sẽ thu hút ánh nhìn của công chúng.
Và Ryouma nghĩ rằng cậu không nên tạo sự chú ý khi mà cậu đang bị truy đuổi.
“Oh!”
Và Ryouma khi đi tơi rìa cậu đã nhìn thấy một món vũ khí.
Nó là một sợi xích với 2 quả tạ ở 2 đầu.
Độ dài thì chắc vào khoảng 80 cm. Dây xích khá mỏng; vì thế có thể dấu được trong quần áo.
“Cái đó có được không? Nó được mang tới bởi người thế giới khác, cậu nghĩ sao về sợi xích đó?”
Ryouma trả lời ông già trong khi cậu đang nhìn vào sợi xích trên tay mình.
“Người thế giới khá?!”
“Đúng vậy. Những thứ trên cái kệ đó được mang tới bởi những người ở thế giới khác.”
Cậu đang thắc mắc vì sao văn hóa của phía đông và phía tay lại bị lẫn lộn nhiều vậy, Ryouma đã hiểu được vấn đề sau khi nghe câu chuyện của ông già.
Bởi vì họ đã triệu hồi những chủng tộc ngẫu nhiên từ lâu rồi.
(Mình hiểu rồi! Đó chính là tại sao văn hóa có vẻ phát triển ở một số khu vực nhưng lại thấp bất ngờ ở những khu vực khác!) Ở thế giới khác, họ chỉ có thể sử dụng những kiến thức của những người bị triệu hồi, những cái mà có thể dùng được ở thế giới này. Thẻ ngân hàng là một ví dụ tốt.
Có lẽ là vi một người bị triệu hồi từ thế giới hiện đại đã xây dụng hệ thống ngân hàng ở thế giới này.
Vì không có PC nên Ryouma không thể nào hiểu được cách họ phát minh ra nó.
Trái lại thì người ta lại sử dụng giấy da, chắc bởi vì chỉ có vài cá nhân có kỹ thuật làm giấy thôi. Hoặc là giấy mắc tiền.
Nói cách khác thì vài bộ phận văn hóa ở thế giới này phát triển cao nhưng vì họ không có kiến thức để thực hiện mọi thứ nên xã hội vẫn là thời trung cổ.
Ông già nói với Ryouma, người đang đăm chiêu suy nghĩ.
“Có chuyện gì vậy?”
Ông nhà nhìn mặt Ryouma với vẻ đầy hoài nghi.
“Ah! Không... Chỉ là tôi hơi thắc mắc chút thôi...”
Ryouma cầm lấy sợi xích để che giấu suy nghĩ của mình.
(Cũng không tệ lắm... dù sao thì mình cũng đã học cách sử dụng manrikigusari từ ông rồi. Cái này cũng không tệ vì nó có thể giấu được. Tuy nhiên...) Việc giấu vũ khí là vô nghĩa ở thế giới này.
Bởi vì một người có thể mang kiếm hoặc giáo và đi trên đường lớn bình thường.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Ryouma đã chọn chakram làm ám khí.
Nó có đường kính khoảng 5cm và cạnh thì được làm bén.
Có thể dễ dàng liên tưởng tới một cái đĩa CD có cạnh bén.
Có bốn lý do mà mình chọn cái này.
1 Nó dễ ném vì nó có hình tròn.
2. Mình có thể sử dụng thế iai để ném.
3. Bởi vì toàn bộ bề mặt đều sắc, nên nó có khả năng giết người cao hơn so với ném dao.
4. Mình có thể sử dụng nó giống như phi tiêu.
Ryouma lấy 20 chiếc “Ông già Tôi sẽ lấy cái này và một thanh kiếm.”
Ông già nhìn cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Tôi nghĩ cậu không thích kiếm chứ?”
“À thì Bởi vì ngày mai tôi phải làm nhiệm vụ vì thế tôi nghĩ mình cần 1 cái.”
“Vậy à.... Tôi không thể giúp được gì nếu cậu đang vội huh. Tôi sẽ chọn cho cậu cái nào cậu có thể sử dụng bằng 1 tay.”
“Cảm ơn rất nhiều.” Ryouma cúi đầu chậm rãi.
Mình cần báo lại cho bà chủ biết việc đăng ký của mình đã hoàn thành.
“Oh, là cậu Đăng ký xong rồi à?” Bà chủ hỏi bằng giọng vui vẻ trong khi bà ấy đặt một ly nước trước mặt Ryouma đang ngồi ở quầy.
Hiện giờ là khoảng hơn 5h chiều.
Vẫn còn hơi sớm để ăn tôi, nên không có nhiều khách lắm.
“Vâng. Tôi mừng vì mình đã hỏi bà trước.”
Khi nghe Ryouma nói thế, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt bà ấy.
“Thật vậy à! Tôi cũng mừng cho cậu Những điều tôi nói cho cậu đã giúp được nhiều hen.”
Bà chủ đưa mắt nhìn đồng hồ trước khi nói tiếp.” Nhân tiện, cậu đang tính làm gì? Có vẻ cậu chỉ mất chút ít thời gian kể từ bữa trưa?”
Không tốn nhiều thời gian lắm để làm thẻ ngân hàng với cả đang ký tại Hội.
Chỉ mới hơn một giờ trôi qua kể từ lúc đo, và hiện giờ dù cho Ryouma có tự nhận mình là người ăn nhiều thì cậu cũng không thể nào ăn tiếp được khi chỉ mới ăn trưa 1 tiếng trước.
“Unn...như dự đoán, tôi không...” Ryouma nói những lời mơ hồ và xoa xoa cái bụng vẫn còn no sau khi ăn cá lúc nãy...
“Ừ~, tôi cũng đoán thế ne~”
Khi gật đầu, bà chủ đã chú ý tới trang phục của Ryouma, điều làm cho bà nghi ngại.... “Nhân tiện cậu... Cậu để hành lý của mình ở nhà trọ à?”
“Eh? Không...”
“Eh?Vậy cậu tính làm công việc mạo hiểm giả với tình trạng hiện giờ à? Hành lý của cậu thì sao? Và vũ khí của cậu đâu?”
Thường có những mạo hiểm giả chỉ mặc mỗi quần áo.
Mặc giáp tốt thì an toàn hơn, và để đảm bảo thì không nên để trang sức đắt tiền ở nhà nghỉ, để tránh những việc bất trắc xảy ra.
Vì vậy bả chủ nghi ngại Ryouma cũng là điều bình thường.
Ryouma sau đó chú ý tới trang phục của mình.
Cậu mặc một cái áo choàng bên ngoài quần và áo thun. Có thể nói đó là một bộ trang phục rất bình thường. Tuy nhiên, đó là vì cậu định sống và làm việc tại đây.
(Mình hiểu rồi... Mình đã định sẽ làm bằng tay không, nhưng mình đoán là sẽ không được huh... và về phần trang bị, vì chỉ mất nửa ngày để đi tới thị trấn bên cạnh, mình nghĩ là mình không cần phải chuẩn bị gì cho buổi tối...nhưng có lẽ chuẩn bị vẫn tốt hơn huh?) “Ah... về vũ khí thì tôi định mua một cái sau. Thật tình thì tôi không có nhiều hành lý, những nhiệm vụ mà tôi có thể nhận là nhiệm vụ của tân binh nên chỉ là đi sang thị trấn bên cạnh thôi, vì thế tôi nghĩ vậy là cũng được rồi...”
Bà chủ nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc, mặc dù bà ấy cũng nghĩ rằng điều cậu vừa nói là hợp lý.
“À vì cậu vẫn là người mới nên cậu cho rằng điều đó là hợp lý huh~...” “Như vậy không được à?”
Bà chủ thở dài khi nghe câu nói của Ryouma.
“Mạo hiểm giả là một công việc rất nguy hiểm. Cậu nghĩ điều gì thường gây ra cái chết cho mạo hiểm giả và lính đánh thuê nhất?”
Ryouma nhìn bà ấy và suy nghĩ.
“Thứ thường giết chết những người mới chính là thiếu chuẩn bị... chắc chắn là những nhiệm vụ của cấp I không khó. Cậu có thể nghĩ là cả phụ nữ hay trẻ em cũng có thể làm được. Nhưng cậu biết đấy, có rất nhiều điều không lường trước được có thể xảy ra ngoài kia. Cậu cần phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất... nếu cậu không muốn chết.”
Ryouma khi nghe bà chủ nói vậy, cậu đăm chiêu suy nghĩ.
(Mình nghĩ đầu óc mình vẫn đang tưởng là mình vẫn còn ở Nhật Bản huh. Như những gì bà ấy vừa nói, mình không biết điều gì về thế giới này. Mình cần phải giải quyết đám truy đuổi, nhưng mình vẫn không biết bất cứ gì ngoài kia... bà ấy nói như thế cũng là hợp lý.) “Tôi xin lỗi. Tôi suy nghĩ mọi việc hơi đơn giản quá.” Ryouma cúi đầu trước bà chủ.
“Không sao!.... nhà hàng chúng tôi làm bữa ăn cho cư dân khu phố ban ngày, nhưng cũng có các mạo hiểm giả và lính đánh thuê tới vào ban đêm. Đó chính là lý do mà tôi đã nhìn thấy các mạo hiểm giả mới vào nghề...tự tin nói rằng họ sẽ trở thành mạo hiểm giả nổi tiếng và rời đi, nhưng họ không bao giờ trở lại. Hầu hết đều là vì họ không mang theo thuốc giả độc hay thuốc ma thuật, họ cũng không phải đi xa... cũng là nhiệm vụ gần đây... việc đó làm tôi rất khó chịu~~~...”
Bà chủ lau lướt mắt bằng tạp dề của mình.
Cho đến bây giờ, bà đã nhìn thấy rất nhiều mạo hiểm giả, và vì thế bà đã trải qua tình cảnh bị mất người mà mình đã quen biết lâu dài nhiều lần, Ryouma có thể thấy rõ điều đó từ thái độ của bà.
Ryouma quyết định nghe theo lời khuyên của bà ấy, chuẩn bị vài thứ.
(Mình vẫn không biết gì. Chính vì vậy mình nên nghe theo lời khuyên này.... dù sao thì nơi này cũng khác với trái đất.)
“Vậy thì tôi sẽ chuẩn bị vài thứ trước, vì thời gian vẫn còn trước khi đến bữa tối.”
Bà chủ vui hẳn lên khi nghe Ryouma nói thế.
“Thật vậy à? ...Un! Thật tuyệt! ....Cậu có biết các cửa hàng nằm ở đâu không? Nếu là một cửa hàng đồ ma pháp đã qua sử dụng thì nó nằm ở trên đường chính gần Hội. Cậu nên mua thuốc ma thuật ở đấy... nếu là tiệm vũ khí thì từ nhà hàng này quẹo phải và đi thẳng là thấy. Cậu có thể nói với ông chủ ở đó là bà chủ của Oceanic Nois kêu cậu tới đó thì ông ấy sẽ đón tiếp cậu nhiệt tình lắm.”
Ryouma rời nhà hàng trong khi nghe những lời hướng dẫn của bà chủ, cứ như là một bà mẹ đang khuyên bảo con mình vậy.
Đi theo chỉ dẫn của bà chủ nhà hàng Oceanic Nois, cậu đã tìm thấy tiệm vũ khí ngay lập tức. Dù trông tồi tàn, nhưng mặt trước cửa hàng khá rộng.
Có một ống khói ở phía sau và khói đen đang bốc lên từ đấy.
Khi Ryouma vào của hàng và đang xem giáo và kiếm được trưng bày thì một ông già nhiều râu đang ngồi ở quầy gọi cậu.
“Oi, cậu muốn mua gì?”
“Emm. Tôi muốn mua một vũ khí tầm trung.”
Lời nói của Ryouma không có ác ý .
Cậu nói vậy bởi vì cậu muốn mua một vũ khi mà cậu có thể sử dụng được dễ dàng.
Tuy nhiên, sau khi nghe Ryouma nói , thái độ của ông già thay đổi hẳn.
“Tất cả vũ khí mà ta làm ra không có thứ gì gọi là trung bình cả, không có thứ gì có thể vượt qua được sự đánh giá của ta~~! Biến đi!” Giọng nói giận dữ của ông ta vang khắp cửa tiệm.
Ryouma nhanh chóng đáp lại trong khi bị sự giận dữ của ông già áp đảo.
“T-tôi xin lỗi. Bà chủ của Oceanic Nois đã nói là...”
Sau khi nói câu đó, thái độ của ông của ông ta dịu đi phần nào.
“Oh... Vậy là cậu đến đây sau khi được hướng dẫn bởi bà chủ của Oceanic Nois huh?"
“V-vâng!”
“Nghĩ là cậu là tân binh? Thật sao...với gương mặt đó mà là tân binh à?”
Ông già hỏi trong khi nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi.
Ừ thì vì cơ thể của Ryouma khá phát triển, và mặt của cậu nhìn hơi già.
Vì thế ông ấy không tin ngay cũng là bình thường, kể cả khi cậu đã nói cậu là tân binh.
Tuy nhiên, Ryouma đáp lại lời nói của ông già mà không có chút bối rối.
Cậu đã quen với việc người khác nghi ngờ tuổi của mình rồi.
“Vâng Tôi chỉ vừa mới đăng ký ở hội lúc nãy.”
Bởi vì Ryouma trả lời quá rõ ràng, ông già tin cậu, ông ấy gật đầu và
choàng tay cậu.
Có rất nhiều vết phỏng trên cánh tay của ông ấy, có lẽ là do những tia lửa nhỏ bắn ra khi chế tạo vũ khí.
Vì thế ta có thể biết được ông ấy là một thợ rèn chuyên nghiệp.
“Thật vậy à! Nếu thế thì tôi không còn lựa chọn nào khác rồi, Mà này, cậu tân binh, tôi không biết cửa hàng khác ra sao nhưng, không bao giờ được dùng từ trung bình để
đánh giá mấy thanh kiếm trong cửa hàng của tôi!”
Ryouma cầm lấy thanh kiếm ngắn đang được bày bán gần đó.
“Có thật là chỉ có số ít người có thể làm vũ khí bằng kĩ thuật rèn hay không?”
Thái độ của ông ta thay đổi
“Cậu! Cậu có thể chỉ ra sự khác biệt không!?”
“Vâng... Ở một mức độ nào đó thì ....
Bởi vì kĩ thuật rèn yêu cầu đập thanh thép nhiều lần để loại bỏ tạp chất khỏi thép. Đó chính là lý do tại sao phần lưỡi lại rực rỡ như thế này”
“Thật vậy à! Oh, cậu làm ta vui quá ~ Ngày nay các thợ rèn đền chọn kỹ thuật đúc để có thể sản xuất hàng loạt vũ khí. Tôi ghét các mạo hiểm giả mua những vũ khí đó vì nghĩ là cứ mua đại vũ khí là được!. Một món vũ khí được làm chỉ bằng cách rót sắt vào khuôn thì không phải là vũ khí tốt!”
Ryouma nhìn thấy sự tự hào trong lời nói của ông ta.
Đó chính là lý do tại sao ông ấy lại nổi giận với Ryouma khi cậu nói muốn vua một món vũ khí vừa tay.
(Mình hiểu rồi. Đó là tại sao bà chủ lại khuyên chọn nơi này. Hiển nhiên là vì vũ khí ở đây tốt rồi.) Ryouma hiểu biết được kỹ năng của ông già này; tuy nhiên, hiện giờ cậu đang đối mặt với vấn đề mới.
“Vậy thì, cậu muốn mua gì? Kiếm?hay giáo?”
Đúng rồi, ở đây cậu có thể tìm thấy giáo, kiếm, kể cả rìu, nhưng không có Katana.
(Chết tiệt. Đúng là không có Katana, ờ đúng rồi tại mình không để ý nơi đây có phong cách của Châu Âu mà...) Tuy nhiên, Ryouma vẫn hỏi ông già.
“Có thanh kiếm nào cong 1 lưỡi không?”
Ông già đăm chiêu suy nghĩ một lát.
“Một thanh kiếm lưỡi cong à... hình như là cậu đang nói về Katana đúng không?
(Nó tồn tại à?!) Ryouma hơi bất ngờ.
Bởi vì thị chất mang phong cách châu âu và kiếm thì có 2 lưỡi và họ sử dụng câu liêm thương giống với trong lịch sử Châu Âu.
“Không,xin lỗi cửa hàng của tôi không có nó.”
Ông ta nói tiếp.
“Mặc dù tôi biết chút ít về nó. Nó là một loại vũ khí được sử dụng ở lục địa phương đông. Bởi vì phương pháp tập luyện để có thể sử dụng được hơi khác, nên nó không được nhập khẩu nhiều.”
“Tôi hiểu rồi....” “Nếu cậu muốn có một cái, cậu có thể tìm kiếm tại thưởng cảng phía đông ở thị trấn Furuzado.”
“Thị trấn cảng Furuzado à?”
“Đó là thành phố giao buôn bán lớn nhất ở lục địa phía tây. Nếu tới đó thì cậu cũng có thể tìm thấy hàng hóa của lục đị phía đông thông qua lục địa trung tâm.
Thật tình thì Ryouma thấy hơi rắc rối.
(VÌ không có Katana, nên mình phải dùng kiếm huh? Nhưng dùng kiếm thì khá khó. Mình có nên dùng giáo không? Không... nếu dùng ở khu ngoại thành thì được, nhưng nếu dùng ở trong thị trấn thì sẽ khá khó. Hay là rìu đây ta?... Búa thì không có vấn đề nhưng mà dùng một vũ khí không quen tay thì giống như tự đẩy mình vào nguy hiểm vậy)...
“ Này cậu, cậu có vẻ như không thích những vũ khí bình thường huh... được rồi! Nếu vậy thì, tôi sẽ cho cậu xem bộ sưu tập cá nhân của mình. Nếu cậu dùng được thứ gì trong đó, cậu có thể lấy nó!”
“Eh?”
“À thì... Đó là những thứ đã vượt qua được sự đánh giá của ta, có vài thứ được các mạo hiểm giả mang tới, đó là một trong những đặc quyền của nghề này, nhưng tôi phải cảnh báo trước, vũ khí đó thường khó dùng nên chúng không phổ biết trong số những khách hàng đến đây. Có những thứ mà tôi còn không dùng thành thạo được. Những vũ khí đó , tôi đã gom chúng vào bộ sưu tập của mình! Tôi biết vài loại Katana Trong bộ sưu tập của tôi, có lẽ có một hoặc 2 thứ phù hợp với cậu. Nếu chỉ có một thì tôi sẽ tặng nó cho cậu!”
Sau khi nói, ông già dẫn Ryouma ra sau quầy và đi xuống cầu thang dẫn đến tầng hầm.
Có một cách cửa sắt và ông ta lấy một cái chìa khóa từ túi quần và mở cửa.
“Xin mời vào, xem xem có thứ nào làm cậu hài lòng hay không”
Khi gặp lầu đầu ông ấy gọi cậu là tân binh, nhưng chỉ là trước khi ông ấy biết điều đó, bây giờ thì ông ấy đã nói chuyện như thể hai người quen biết lâu năm.
(Mình đoán là ông ấy đã hiểu được mình ở một mức độ nào đó huh...) Thời điểm mà ông ấy thay đổi cách nói chuyện với Ryouma là lúc mà cậu có thể chỉ ra được sự khác biệt trong cách những món vũ khí được tạo ra.
Có vẻ như các nghệ nhân thân thiện với người có thể hiểu được công việc của họ.
Căn phòng này khá rộng.
Bên trong căn phòng rộng khoảng 50m vuông, có nhiều hàng kệ tủ.
“Cái kệ ở bên phải chứa kiếm, kế bên là rìu, cung và hơn nữa. Tất cả chúng đều là những kiệt tác; chúng là những món vũ khí tự quyết định chủ nhân của mình.”
Sau khi nói vậy, ông già dẫn Ryouma tới chỗ cái kệ ngoài cùng bên trái.
“Thứ mà tôi muốn cho cậu xem là. cái này...” Khi nghe ông già nói, Ryouma quay mặt về phía những món đồ trên kệ.
Thứ đầu tiên mà cậu thấy là tonfa (quải) gỗ, kế tiếp là côn nhị khúc; hơn nữa còn có gabishi, cuối cùng là chakrams (viên nguyệt luân) và baton (dùi cui)
(Cái gì đây... tại sao những thứ đặc biết này...)
“Thế nào?”
Tôi lắc đầu khi nghe câu hỏi của ông già.
“Quá hiếm thấy huh...”
“Đúng là...cậu không thể sử dụng được chúng đúng không?”
Ryouma lắc đầu.
“Nếu là dùng thì tôi làm được...nhưng tôi chưa bao giờ luyện tập chúng trước đây.”
Sau đó Ryouma cầm Tonfa trên tay.
*Fon* cặp tonfa quay ngoắt và tạo ra tiếng xé gió.
“Này này. Thế này vẫn không được à?”
Ông già hỏi Ryouma khi nhìn cậu với ánh mắt thích thú.
Ryouma trả lại cặp tonfa và nói.
“Không ổn. Tôi biết cách sử dụng cơ bản, nhưng nó không hiệu quả bởi vì nó không thích hợp khi một mình đối đầu với nhiều người. Tôi không thể sử dụng nó trong một trận đấu thực sự.”
Nghe được câu trả lời của Ryouma, ông già hỏi tiếp.
“Cậu...cậu không phải là tân binh bình thường huh? Đây là lần đầu tiên ta gặp một người giống như cậu. Tôi đã nghị cậu chỉ là một tên nghiệp dư. Tuy nhiên, cách nói chuyện của cậu thì không được bình thường...”
“Oh thôi đi ông già.... Tôi thật sự là một tân binh mà. Đó là bởi vì cha tôi đã đưa tôi tới nhiều nơi thôi; vì thế tôi đã tích lũy được nhiều kiến thức.”
Ryouma trả lời trong khi cười nhăn nhó.
“Vậy à...thế thì không sao thế nào rồi?”
Ông ấy có vẻ như không bị thuyết phục, tuy nhiên, ông ấy vẫn có thúc giục Ryouma chọn vũ khí.
“U~n...”
Ryouma vừa đi vào trong vừa đáp lại một cách mơ hồ.
(Mình không nói nó không phù hợp với mình. Nhưng mình nghĩ là sử dụng một thứ đặc biệt thì sẽ nổi bật...) Mỗi vũ khí đều có cái lợi riêng.
Tuy nhiên, tập luyện là điều cần thiết để có thể tận dụng những lợi ích đó.
Và hơn nữa, những thứ độc lạ như thế này sẽ thu hút ánh nhìn của công chúng.
Và Ryouma nghĩ rằng cậu không nên tạo sự chú ý khi mà cậu đang bị truy đuổi.
“Oh!”
Và Ryouma khi đi tơi rìa cậu đã nhìn thấy một món vũ khí.
Nó là một sợi xích với 2 quả tạ ở 2 đầu.
Độ dài thì chắc vào khoảng 80 cm. Dây xích khá mỏng; vì thế có thể dấu được trong quần áo.
“Cái đó có được không? Nó được mang tới bởi người thế giới khác, cậu nghĩ sao về sợi xích đó?”
Ryouma trả lời ông già trong khi cậu đang nhìn vào sợi xích trên tay mình.
“Người thế giới khá?!”
“Đúng vậy. Những thứ trên cái kệ đó được mang tới bởi những người ở thế giới khác.”
Cậu đang thắc mắc vì sao văn hóa của phía đông và phía tay lại bị lẫn lộn nhiều vậy, Ryouma đã hiểu được vấn đề sau khi nghe câu chuyện của ông già.
Bởi vì họ đã triệu hồi những chủng tộc ngẫu nhiên từ lâu rồi.
(Mình hiểu rồi! Đó chính là tại sao văn hóa có vẻ phát triển ở một số khu vực nhưng lại thấp bất ngờ ở những khu vực khác!) Ở thế giới khác, họ chỉ có thể sử dụng những kiến thức của những người bị triệu hồi, những cái mà có thể dùng được ở thế giới này. Thẻ ngân hàng là một ví dụ tốt.
Có lẽ là vi một người bị triệu hồi từ thế giới hiện đại đã xây dụng hệ thống ngân hàng ở thế giới này.
Vì không có PC nên Ryouma không thể nào hiểu được cách họ phát minh ra nó.
Trái lại thì người ta lại sử dụng giấy da, chắc bởi vì chỉ có vài cá nhân có kỹ thuật làm giấy thôi. Hoặc là giấy mắc tiền.
Nói cách khác thì vài bộ phận văn hóa ở thế giới này phát triển cao nhưng vì họ không có kiến thức để thực hiện mọi thứ nên xã hội vẫn là thời trung cổ.
Ông già nói với Ryouma, người đang đăm chiêu suy nghĩ.
“Có chuyện gì vậy?”
Ông nhà nhìn mặt Ryouma với vẻ đầy hoài nghi.
“Ah! Không... Chỉ là tôi hơi thắc mắc chút thôi...”
Ryouma cầm lấy sợi xích để che giấu suy nghĩ của mình.
(Cũng không tệ lắm... dù sao thì mình cũng đã học cách sử dụng manrikigusari từ ông rồi. Cái này cũng không tệ vì nó có thể giấu được. Tuy nhiên...) Việc giấu vũ khí là vô nghĩa ở thế giới này.
Bởi vì một người có thể mang kiếm hoặc giáo và đi trên đường lớn bình thường.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Ryouma đã chọn chakram làm ám khí.
Nó có đường kính khoảng 5cm và cạnh thì được làm bén.
Có thể dễ dàng liên tưởng tới một cái đĩa CD có cạnh bén.
Có bốn lý do mà mình chọn cái này.
1 Nó dễ ném vì nó có hình tròn.
2. Mình có thể sử dụng thế iai để ném.
3. Bởi vì toàn bộ bề mặt đều sắc, nên nó có khả năng giết người cao hơn so với ném dao.
4. Mình có thể sử dụng nó giống như phi tiêu.
Ryouma lấy 20 chiếc “Ông già Tôi sẽ lấy cái này và một thanh kiếm.”
Ông già nhìn cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Tôi nghĩ cậu không thích kiếm chứ?”
“À thì Bởi vì ngày mai tôi phải làm nhiệm vụ vì thế tôi nghĩ mình cần 1 cái.”
“Vậy à.... Tôi không thể giúp được gì nếu cậu đang vội huh. Tôi sẽ chọn cho cậu cái nào cậu có thể sử dụng bằng 1 tay.”
“Cảm ơn rất nhiều.” Ryouma cúi đầu chậm rãi.
Danh sách chương