Ngày 169 sau khi bị triệu hồi tới thế giới khác. (Chiến đấu phòng thủ 2)

“Nghe rõ đây! Không được khoan nhượng với bọn chúng! Phải đập nát chúng! Ta sẽ cho chúng thấy sức mạnh của hiệp sĩ vương quốc Rozeria!”

Sau mệnh lệnh của Mikhail, 500 hiệp sĩ xếp hàng trên đồi.

Gương mặt họ đầy căng thẳng.

Bởi vì số lượng quân thù chỉ là 100, nên Mikhail đã quyết định bỏ qua mệnh lệnh của Ryouma.

Nhưng khi một người làm ngơ mệnh lệnh của cấp trên nhưng vẫn xoay sở để dành chiến thắng được, thì họ sẽ được tha thứ.

Tuy nhiên, điều đó cũng có nghĩ là Mikhail không được phép thua.

Hoàn toàn không thể tha thứ cho một người làm ngơ mệnh lệnh lại không thể đạt được bất cứ kết quả nào, chỉ có mỗi thất bại.

Kể cả công chúa Lupis cũng không tha cho người như vậy.

(Mình sẽ không thua!)

Trong đầu Mikhail, ông chỉ có thể nghĩ tới chiến thắng.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng, suy nghĩ đó có thể làm cho người đó không nhìn thấy được sự thật.

“RushBBBBBBBBBBBB!!!”

“””Uooooooooooh!!!”””

Mikhail ra lệnh và giơ kiếm về phía trước, 500 hiệp sĩ lao xuống đồi, bụi bay mù mịt phía sau họ.

----------------------------------------------------------------

“Cái gì! Nói lần nữa xem!!”

Một giọng nói giận dữ phát ra từ trong lều.

Ryouma không thể tin được rằng báo cáo lại được mang đến bởi một hiệp sĩ vô danh trong đơn vị của Mikhail.

Hơn nữa, cậu không thể hiểu được anh ta đang nói gì.

“V-vâng..., đơ...đơn vị...t-trinh sát của ...Mi..Mikhail-sama đã bị ti...tiêu diệt hoàn toàn....”

Máu rỉ ra từ cơ thể của anh ta, đọng thành một vũng nhỏ dưới chân Ryouma.

Vài từ anh ta nói ra không rõ ràng vì anh ta đang phải chịu đựng cơn đau, và máu trong cổ họng.

Hai chị em Marfisto vẫn đang sử dụng phép trị liệu lên anh ta. Với những người nhìn thấy tình trạng của anh ta thì họ biết rằng nếu 2 chị em tới trễ vài phút, thì anh ta có thể đã chết.

Anh ta có thể sống sót được và tới được đây bằng sức mạnh ý chí của mình. Một người bình thường có lẽ đã chết bởi những vết thương đó trước khi tới được đây...

Nhìn vào mắt của anh ta, có thể thấy được quyết tâm sống sót của anh ta.

“Mikhail...tại sao lại....ông ta chết rồi à?!”

Mặc dù đã cố gắng bình tĩnh hết sức, nhưng Ryouma vẫn bị mất bình tĩnh và hét lớn với anh ta, người đang ở giữa ranh giới sống và chết.

Người này rõ ràng đã chết.

Chỉ còn là vấn đề thời gian cho đến khi hồn lìa khỏi xác.

Nhưng bất kể như vậy, anh ta vẫn cố gắng hết sức chuyền tải thông tin quan trong cho Ryouma trước khi ngọn lửa sự sống tắt mất.

Trong tình thế như thế này, người hiệp sĩ nên được tôn trong hết mức vì anh ta đã thực hiện được nghĩa vụ cuối cùng.

Đối với một hiệp sĩ đã chết, điều này được cho là vinh dự lớn nhất.

“Mikhail-sama..., đuổi theo ...., Kyle..., và đã lao sâu vào...., đội hình địch.

“Kyle?”

Ryouma lần đầu tiên nghe thấy cái tên đó.

Ryouma thắc mắc lập lại cái tên.

“V-vâng..., Mikhail-sama đang bình tĩnh...chỉ huy đơn vị...., cho đến khi ngài ấy thấy chỉ huy ....của đối phương là tên phản bội Kyle Iruna."

Khi Ryouma nhìn xung quanh, gương mặt của nhưng hiệp sĩ xung quanh tái nhợt.

Ryouma tự hỏi liệu có gì đó liên quan tới tên Kyle Iruna này.

Tuy nhiên, giờ không phải là lúc hỏi về chuyện đó.

“Tôi hiểu rồi...., vậy là Mikhail đã lao theo kẻ thù để tiêu diệt tên đó?”

Trước những lời nói của Ryouma, hiệp sĩ bị thương cố gắng gật đầu.

Ryouma bắt đầu tưởng tượng ra khung cảnh chiến trường.

(Mikhail vẫn đang bình tình cho tới khi ông ấy biêt được tên phản bội Kyle là chỉ huy của đơn vị địch... Nếu xét theo tính cách của Mikhail, mình đoán là ông ta đã không bỏ qua chuyện đó...)

Ryouma hiểu tại sao Mikhail lại mất kiên nhẫn.

Đó chính là lý do Ryouma đã chần chừ khi giao phó nhiệm vụ trinh sát cho ông ấy.

Dù như vậy nhưng Ryouma đã tin tưởng khả năng của Mikhail.

Mặc dù biết rằng Mikhail đã mất bình tĩnh, nhưng cậu là người biết rõ cuộc chơi của mình.

Đó chính là lý do Ryouma cảm thấy rất khó tin khi Mikhail không ra lệnh rút lui cho đên khi họ hoàn toàn bị tiêu diệt.

Ryouma có thể hiểu rằng là một hiệp sĩ thường sẽ không thể giữ được bình tĩnh nếu một kẻ phản bội đứng trước mặt họ vì hiệp sĩ ghét nhất là nhưng kẻ phản bội, tuy nhiên....

..........................................

“Sao? Kẻ thù còn cách bao nhiêu? Và chúng có khoảng bao nhiêu người?”

Ryouma để lại suy nghĩ sang bên và hỏi câu hỏi ảnh hưởng nhiều nhất.

Điều quan trọng hiện giờ là khi nào quân địch sẽ xuất hiện.

Và đồng thời chúng có bao nhiêu quân.

Ryouma đã bị bất lợi giờ lại càng bất lợi hơn nữa khi đơn vị trinh sát đã bị tiêu diệt.

Kể cả khi đã chuẩn bị hào và rào, họ vẫn có thể bị tiêu diệt nếu hiện giờ họ bị tấn công bất ngờ.

“Số lượng quân địch không rõ, nhưng ít nhất... chúng có hơn 5000..., về thời gian...., chúng có lẽ sẽ xuất hiện trong vòng 15’ nữa....”

Mặt Ryouma tái nhợt.

“Lione! Bolts! Hai người phòng thủ vị trí phía bắc và nam. Và dẫn mỗi người 400 quân. Tôi sẽ lo khu vực trung tâm cùng với Laura và 600 quân. Sara! Cô sẽ ở phía sau và lo phần còn lại! Còn nữa, nhờ ai đó thành lập một đơn vị trinh sát khác để xác định vị trí kẻ thù!”

Sau khi Ryouma đứng dậy, cậu chỉ định vị trí phòng thủ cho Lione và nhóm của cô ấy.

Lione và những người khác đã quen với việc phòng thủ khu vực ở một mức nào đó rồi; vì vậy không có vấn đề gì.

Họ gật đàu ngay lập tức và rời lều.

“ M-Mikoshiba-sama...”

“Có chuyện gì? Có gì nữa sao?”

“T-tôi xin lỗi...,c-chúng tôi đã ...không thể hoàn thành được nhiệm vụ...”

Sau khi nghe câu đó, Ryouma gật đầu với Laura và nhưng người khác, và sau đó bảo họ rời lều. Sau đó cậu quỳ xuống bên cạnh hiệp sĩ bị thương.

Hiện giờ, thời gian rất quý giá.

Tuy nhiên, đây là những lời trăn trối của một hiệp sĩ đã sống sót tới tận bây giờ chỉ với sức mạnh ý chí.

Ryouma không còn cách nào khác ngoài phải nghe lời trăn trối đó.

“Không sao đâu..., tôi hiểu mà...”

Ryouma chỉ gật đầu với hiệp sĩ bị thương.

Hiệp sĩ này chỉ chấp hành mệnh lệnh của Mikhail.

Vì thế Ryouma không thể nào chửi mắng hiệp sĩ này được.

Ryouma giữ hiệp sĩ bị thương trong vòng tay.

Rồi sau đó nghe những lời trăn trối cuối cùng của anh ta.

“ M-Mikoshiba-sama..., điện hạ..., công chúa Lupis....xin..., hãy làm ngài ấy...., trở....hoàng hậu...., của ....Rozeria...”

Sau khi nói ra ước nguyện cuối cùng, tất cả sức lực rời khỏi cơ thể anh ta.

Có lẽ anh ta muốn nói nhiều thứ với Ryouma hơn, nhưng trước khi nói được, mạng sống của anh ta đã chấm dứt.

Ryouma cảm thấy trách nhiệm đè lên đôi vai của mình.

Đó chính là điều ước và hi vọng của hiệp sĩ đó.

“Ngu ngốc...”

Ryouma, người vừa chứng kiến giây phút cuối đời đó, vô cảm thốt ra những từ có thể coi là vô nhân tính và đầy giễu cợt.

“Mikoshiba-sama! Chúng tôi đã thấy bóng dáng của kẻ thù cách đây 1 km, và số lượng khoảng 7000!”

Nhiều hơn con số hiệp sĩ kia báo cáo khoảng 2000.

(Tsk...chúng có tiếp viện à?!)

Ryouma cố gắng không tặc lưỡi trước mặt binh lính.

Hiện giờ, nêu chỉ huy thiêu tự tin và để lộ sợ hãi, những cảm xúc đó sẽ lan tới những binh lính khác.

Điều này có thể khiến họ bị thất bại.

“Đã rõ! Nói Lione-san và Bolts-san phòng thủ tại vị trí như chỉ định! Tôi sẽ chỉ huy khu trung tâm!”

Nghe theo những lời chỉ dẫn của Ryouma, người đưa tin chạy ngay lập tức tới vị trí của Lione.

Trong đầu của Ryouma, cậu nhớ lại những lời của hiệp sĩ bị thương kia.

(Biến công chúa Lupis thành hoàng hậu huh?)

Sau đó cậu lắc đầu. Hiện giờ, cậu không thể để mất tập trung khỏi những việc trước mắt.

Những việc như có quyết tâm tiêu diệt kẻ thù mạnh mẽ và khao khát được sống là rất quan trọng khi lao vào chiến trường.

Chỉ những thứ đó...

(Đầu tiên, ưu tiên hàng đầu của mình là sống sót..., mọi thứ khác lo sau!)

Ryouma nắm lấy cây giáo và chạy tới vị trí của mình.

Vì tương lai của mình.

-----------------------------------

“Chuyện gì thế này! Làm sau chúng có thể xây dựng hàng phòng thủ kiên cô thế này chỉ trong khoảng thời gian ngắn!”

Mặt trời đã chuẩn bị biến mất.

Cuộc chiên sẽ khó khăn hơn khi trời tối, vì vậy đây là thời điểm hoàn hào để tấn công.

Bình thường, ý tưởng sử dụng bàn đạp từ việc tiêu diệt 500 binh trinh sát để tiêp tục tấn cônng là tốt.

Tuy nhiên, tình hình hiện giờ rất khác.

Hiện tại, Kyle người vừa nhìn thất doanh trại của kẻ thù trước mắt đang chần chừ việc tấn công.

(Chuyện gì thế này?...Tới mức này, mình sẽ không thể đáp ứng được mệnh lệnh của Gerhardt-sama mất!)

“Tuy nhiên Kyle-sama Chúng ta cũng không thể bỏ ngơ lệnh tấn công của Gerhardt-sama được...”

Một thuộc cấp khuyên Kyle.

Đôi lúc, con người tức giận khi một người nào đó chỉ ra một điều đã quá rõ ràng.

“Ta đã biết điều đó rồi!”

Thuộc cấp cúi đầu sau khi nghe phản hồi từ Kyle.

(Ngươi bị ngu à! Ngươi không thấy một đội hình phòng thủ ở trên đình của bức tưởng phòng thủ đó à!)

Trước mặt họ, là một cái hào khô rộng 20 mét.

Theo như quân trinh sát, cái hào đó có hình bán nguyệt và dài khoảng 1km.

Nó cũng có độ sâu khá đáng kể.

Xuyên thủng hàng phòng ngự này không hề đơn giản.

(Tuy nhiên..., chỉ mới khoảng 3-4 giờ kể từ khi chúng tới đây! Chúng đã sử dụng loại ma pháp gì vậy?!)

Kyle bị bất ngờ cũng là bình thường.

Ở thế giới này, nêu không có những thiết bị kỹ thuật dân dụng, thì công trình như thế thường không thể hoàn thành được.

Hơn nữa, chúng còn thường cần những người như nông dân để làm. Cần rất nhiều người.

(Mình chẳng nghe báo cáo về việc công nhân bị lấy đi từ khu làng lân cận! Chúng mang theo từ thủ đo à!?... Không, điều đó là không thể. nếu chúng làm vậy thì tốc độ chuyển quân sẽ chậm hơn...Vậy thì làm sao chúng có thể hoàn thành được việc này? Chúng đáng lẽ chỉ có 2000 quân. Kể cả tất cả mọi người cùng làm việc, cũng chẳng thể hoàn thành được lượng công việc như thế này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn vậy...)

Tại rìa của con hào, một vài hàng rào gỗ được dựng lên.

Làm những thứ đó còn mất nhiều thời gian hơn nữa.

Rất khó để tin rằng kẻ thù của họ lại có thể làm được bức tưởng phòng thủ như thế này chỉ trong thời gian chúng xuất hiện từ trưa đến giờ.

(Khuu! Đáng lý ra mình nên bỏ qua Mikhail và tấn công chỗ này trước!)

Gương mặt của Mikhail đột nhiên hiện ra trong tâm trí Kyle.

(Tên chết tiệt đó! Lúc nào cũng ngáng đường mình!)

Kyle không kiểm soát được cơn giận.

Đó là sự tức giận sai chỗ vì hiểu lầm, tuy nhiên, hắn ta chẳng làm được gì ngoài nổi giận.

“Kyle-sama..., chúng ta nên làm gì?”

Thuộc cấp của hắn rụt rè hỏi hắn lần nữa.

Kyle đáp lại bằng sự giận dữ.

“Chúng ta không còn cách nào khác ngoài tiến lên!”

“Đã rõ!”

Đúng là không còn cách nào khác cho Kyle.

Biết được rằng số lượng kẻ thù rất ít ngờ quân tình báo, hắn đã xin công tước Gerhardt quyền chỉ huy.

Đổi lại quyền chỉ huy, công tước Gerhardt đã ra lệnh cho hắn ta tiêu diệt hoàn toàn kẻ thù.

Tuy nhiên, vào lúc đó, báo cáo không đề cập gì đến bức tưởng phòng thủ kiên cố này.

(Đơn vị trinh sát của Mikhail có khoảng 500. Hiện giờ, kẻ thù chỉ còn khoảng 1,400-1,500 người. Mặt khác, chúng ta có 7000 quân. Chỉ với những con số đó, chúng ta hoàn toàn áp đảo... Và mình sẽ chứng minh cho chúng thấy, những con hào đó chẳng làm được gì!)

Kyle dần dần bình tĩnh.

Không nói chính xác hơn là hắn ta cố ép bản thân bình tĩnh.

Mặc dù sự thật là kẻ thù có một hàng phòng thủ ấn tưởng, hắn ta vẫn có lợi thế về quân số.

(Mình chắc chắn sẽ đánh bại chúng!)

Không còn đường lui cho Kyle, người đã phản bội công chúa Lupis.

Thành tựu là những gi hắn cần để có thể tồn tại trong phe quý tộc.

Nhưng hắn ta không biết rằng.

Ý nghĩ hiện tại có trong đầu hắn giống với Mikhail trước khi bị nghiền nát.

“Kyle-sama! Khâu chuẩn bị đã xong!”

Sau khi nghe những lời của cấp dưới, Kyle gật đầu.

Sau đó Kyle rút kiếm từ hông và ra lệnh quân lính tiến lên.

“RushAAAAAAAAA!”

Theo lệnh Kyle, tất cả binh lính đều giương cờ lên.

“””Uoooooooh!!!”””

7,000 quân rần rần lao tới ngọn đồi.

Nhưng chúng không nhận ra rằng.

Một cái bẫy chết người đang nằm trước mặt chúng.

Từ giờ, cuộc chiến quyết định tương lai của vương quốc Rozeria đã bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện