Buổi tối tại thị trấn Malvern.

Ryouma đã hoàn thành chuyến săn và đến được địa điểm đầu tiên Melveren vào khoảng 7h tối.

Mất khoảng 3 giờ để đi bộ 11 km từ thủ đô tới Melveren.

Tuy nhiên, vì Ryouma phải săn thú nên cậu đến nơi khá muộn.

“Fuu, cuối cùng cũng tới.”

Như dự đoán, đi một mình cô đơn thật, chỉ có thể tự nói chuyện một mình..

Dù cho một ngày đã qua nhưng bị dịch chuyển từ thế giới mình sinh ra và lớn lên sang một thế giới khác thì người dù có lạc quan như Ryouma cũng cảm thấy cô đơn khi bị xa cách khỏi tất cả những thứ mình quen thuộc.

(Ở đây cách biên giới chắc khoảng 100km) Nếu cậu cưới ngựa thì sẽ mất từ 4 đến 8 giờ phi, tuy nhiên, đi bộ thì chỉ được 3-4 km một h, và đi 10h mỗi ngày thì sẽ mất 3 ngày, nhưng nếu cậu đi một cách thong thả thì sẽ mất khoảng 7 hoặc 8 ngày.

Ryouma cảm thấy đói, nhưng cậu đang bị chậm lại bởi cái túi quá nặng. Túi của Ryouma chứa đầy những thứ cậu thu thập được từ cuộc săn.

(Hm trước khi tìm đồ ăn mình nên tới Hội để báo cáo nhiệm vụ trước đã...)

Vì vậy Ryouma đi về phía Hội.

“Xin hãy cầm lấy”

“Vâng. Hãy đợi vài phút để chúng tôi xác nhận nó.”

Tiếp tân kiểm tra lá thư được Ryouma đưa để xem có thiệt hại hoặc dâu hiệu làm giả hay không.

“Hmm... Có vẻ như mọi thứ đều ổn. Niêm phong cũng không có dấu hiệu làm giả.”

“Tốt rồi. Vì không có vấn đề gi nên tôi sẽ cộng cho cậu 5 điểm thành tựu. Cậu có làm xong nhiệm vụ tiêu diệt luôn chưa?”

Ryouma gật đầu.

“Vâng. Xin hãy xem qua luôn đi.”

“Vâng. Err... số lượng chó hoang tiêu diệt là 54, số ong tiêu diệt là 94 và số thỏ hoang tiêu diệt là 22...” Tiếp tân viên suy nghĩ khi nhìn thấy con số trên thẻ. (Ôi trời, cậu ta đã làm gì thế này!). “Cảm ơn rất nhiều, cậu giết hơi nhiều một chút....”

“Vâng, nhờ đó mà thanh kiếm của tôi mới mua hôm qua bị mất độ bén vì máu và mỡ. Tôi muốn được mài bén nó ngay lập tức.”

Sự ngạc nhiên xuất hiện trên gương mặt của tiếp tân bởi vì sự lãnh đạm của Ryouma.

(Người này. Chả lẽ cậu ta săn hết đống này chỉ với thanh kiếm đó, và chỉ trong 1 ngày? Mình nghĩ cậu ta đã sử dụng ma pháp... đây không phải là sức mạnh thường có của một mạo hiểm giả level 1!)

Dựa trên tấm thẻ, cô có thể thấy được thông tin của nhiệm vụ, nó hiện rõ là tất cả nhiệm vụ đều được nhận vào ngày hôm qua.

Ryouma không để ý ánh mánh của cô ấy và nói tiếp.

“Có thợ rèn nào ở thị trấn này có thể mài kiếm không?”

“Emm... sau khi ra khỏi hội, đi thẳng trên đường chính và quẹo trái...”

“Vậy à. Vậy tôi sẽ tới đó sau, nhân tiện cô kiểm tra xong chưa?”

Bị hỏi bởi Ryouma, cô mới chợt nhớ lại công việc của mình.

“AhĂ T-tôi rất xin lỗi, xong rồi. Phần thưởng cho việc tiêu diệt loại quái vật này là 3 baht, vật thì chó hoang 3 baht mỗi con, tổng cộng 162 baht. Số tiền của ong cũng vậy, nên 91 con sẽ thưởng cậu 273 baht. Và cúi cùng thì phần thưởng của 22 con thỏ hoang sẽ là 66 baht, tất cả tổng lại là 501 baht. Và vì điểm thành tựu thưởng cho việc giết mỗi con là 1, nên cậu sẽ được thưởng 167 điểm.

Chúc mừng Mikoshiba-san. Cậu đã được thăng lên hạng II”

(Mình mới đăng ký hôm qua mà đã được lên hạng rồi à?)

Nói thật lòng thì Ryouma không vui lắm, bởi vì nó diễn ra quá nhanh, cậu còn không gặp khó khăn gì trong việc thăng hạng. Đáng lẽ cậu

nên cảm thấy vui.

“Cậu trông có vẻ không vui lắm nhỉ?”

Cảm xúc của cậu được phản chiều qua biểu hiện. Ryouma trả lời câu hỏi của tiếp tân một cách thẳng thắng.

“Không phải như cô nghĩ đâu, chỉ là... thật lòng mà nói thì tôi chẳng gặp chút rắc rối nào, vì thể nên tôi không thể biết được nó khó như thế nào.... vì thế nên....”

“Tôi cũng nghĩ vậy... Những việc như thế này cũng thỉnh thoảng xảy ra, thường thì con người có thể chia thành 2 nhóm. Một nhóm là những người đã được luyện tập trước khi đăng ký, nhưng người trong nhóm này thường được thăng lên hạng G chỉ trong 1 tuần.”

“Vậy à?”

“Vâng Mặt khác, lên hạng II là bước ngoặc cho một người hoàn toàn nghiệp dư.”

“Vui nhỉ. Tôi hiểu rồi...”

Việc mà Ryouma không biết là các tân binh thường thất bại khi cố gắng một mình đánh bại một nhóm.

Và hầu hết các quái vật trong rừng đều sống thành nhóm. Khi một người bắt đầu săn, họ thường tránh chiến đấu với nhiều quái vật cùng lúc.

Vì thế, Hội thường khuyên các mạo hiểm giả với lên lập nhóm, tuy nhiên không phải ai cũng có thể lập được một nhóm.

Vài người thì do khác biệt kỹ năng... những người khác thì đơn giản là do tính cách của họ không thích hợp hoạt động nhóm,.... hoặc hàng tá lý do làm cho một người không thể tham gia vào một nhóm, điều đó làm cho họ phải tự làm nhiệm vụ một mình.

Nhưng những người gặp nhiều khó khăn nhất trong việc tìm nhóm hầu hết là người mới.

Những tân binh không được luyện tập trước khi đăng ký đặt biệt bị ghét. Lý là vì những tân binh yếu có thể gây nguy hiểm cho cả những mạo hiểm giả có kinh nghiệm trong một cuộc chiến sinh tử.

Đó chính là lý do mà nhiều tân binh ngay sau khi đăng ký tại Hội, ngoài những người may mắn tìm lập được nhóm với các tân binh khác thì tất cả những người còn lại đều làm nhiệm vụ một mình.

Vì thế hầu hết các tân binh đều tìm những con quái vật đi riêng lẻ. Tuy nhiên, số lượng quái vật tách ra khỏi bầy là rất ít. Nếu may mắn thì một mạo hiểm giả có thể tìm được 2 đến 3 con trong một ngày dài lần mò tìm kiếm trong rừng.

Đó là lý do tại sao tiếp tân viên lại nói tân binh thường được chia làm hai nhóm.

Nhưng người chỉ có thể một đấu một phải tìm kiếm tuyệt vọng trong khu rừng, trong khi những người có thể chiến đấu với một nhóm như Ryouma có thể lên hạng trong 1 ngày.

“Nhân tiện Mikoshiba-san, cậu có giữ lại da và nanh của những con quái thú không?”

“Có. Phải mất một lúc tôi mới cắt nhỏ lũ thú ra được, tôi định đem tới của hàng ma pháp sau khi rời khỏi đây.”

“Nếu vậy thì tại sao cậu lại không nhận vài nhiệm vụ cung cấp?”

“Cung cấp à?”. Ryouma nhìn tiếp tân với vẻ mặt thắc mắc.

“Vâng. Mặc dù giá có thấp hơn so với việc mang tới cửa hàng ma pháp, nhưng tôi vẫn khuyên là vì cậu cũng có thể nhận thêm vài điểm thành tựu thông qua việc này.”

“Hee. là vậy à”

Ryouma thấy thú vị khi nghe cô nói. Cậu là một người thích tự lợi.

“Đúng/ Cậu có biết về luật liên quan tới việc nhận nhiệm vụ cùng hạng hoặc thấp hơn hạng của mình chưa?”

Cậu đã nghe chuyện đó trong lúc đăng ký rồi

“À rồi, có gì sao?”

“Sự thật là nếu cậu nhận một nhiệm vụ hạng thấp hơn thì cậu sẽ không được nhận bất kỳ điểm thành tựu nào, nhưng lượng tiền nhận được thì gấp đôi.”

Đây là một thông tin mới, nó không được đề cập trong [Sách hướng dẫn tân binh]

“Eh!?”

“Vì thế những người chuyên nghiệp có thể liên tục tăng hạng và còn có thể kiếm được khoản tiền lớn bằng việc nhận nhiệm vụ hạng thấp hơn.”

“Tôi hiểu rồi!”

(Nếu vậy thì, lên hạng cũng không tệ lắm. Mình có nên cố gắng hơn nữa không?)

“Tôi hiểu rồi. Bàn thông tin nằm ở trên tầng 1 phải không?

“Đúng/ Nó nằm ngay trước cầu thang sau khi cậu đi lên.”

Ryouma sau đó cúi đầu và ngay lập tức đi lên tầng trên.

“Xin chào. Cậu muốn nhận nhiệm vụ à?”

“Vâng. Tôi muốn nhận tất cả nhiệm vụ cung cấp cần nguyên liệu thu thập được từ chó hoang, thỏ hoang và ong.”

Tiếp tân viên hơi cúi đầu, và trước khi giải thích những nhiệm vụ Ryouma có thể nhận.

“Hmm. Răng nanh của chó hoang đáng giá 2 baht, lông thì đáng giá 5 baht. Kim độc của ong đáng giá 2 baht, cánh đáng giá 5 baht. Tai thỏ hoang 1 baht, lông 5 baht. Mỗi món được tăng một điểm thành tựu, và không có giới hạn thời gian, nhiệm vụ sẽ kết thúc nếu cậu giao những món hàng được yêu cầu...”

“Tôi sẽ nhận hết những nhiệm vụ đó.”

“Đã hiểu. Cảm ơn rất nhiều.”

Sau khi rời khỏi quầy tiếp tân, Ryouma quay lại quầy giao hàng ở tầng trệt.

“Cậu đã nhận nhiệm vụ chưa?”

“Đúng/ Tôi đã nhận hết.”

Khi nghe Ryouma nói thế, mặt của tiếp tân trông rất bất ngờ.

“Eh? Cậu nhận hết tất cả sao?”

“Vâng? Có gì xấu à?”

“Không, nhưng nếu Mikoshiba-san có thể mang đến tất cả nguyên liệu thì cậu sẽ được thăng lên hạng một H, điểm thành tựu cho những món hàng còn lại sẽ là không cậu biết chứ?”

Sau khi nghe câu nói đó, Ryouma nghĩ về tình thể của mình.

Nếu cậu lên hạng một H thì điểm thanh tựu của các món hàng sẽ trở thành 0.

Nếu một người không thể lấy được điểm thành tựu từ việc mang đến Hội, thì trực tiếp đến bán ở các cửa hàng ma pháp sẽ lời nhiều hơn.

Ryouma nhìn vào đồng hồ treo trường, nó đã điểm 20h.

(Kệ không quan tâm... mình đang đói lắm rồi, và chỉ còn chút ít thời gian nữa là tới đêm khuya...mình còn phải đi tới chỗ lò rèn để mài lại kiếm , và tìm một nhà nghỉ để ăn thì lúc đó chắc cũng đã 22h rồi.)

“Lần này thì không sao, tôi sẽ giao hết chúng tại đây.”

Mặc dù có thể hủy nhiệm vụ, nhưng nếu làm vậy thì điểm thành tựu của cậu sẽ bị trừ, sẽ làm cho tình hình phức tạp hơn. Nếu cậu làm vài điều chỉnh thì cậu có thể nhận được nhiều tất cả điểm thành tựu; tuy nhiên, cậu không thể cưỡng lại được cơn đói.

“Tôi hiểu rồi. Vậy hãy đặt các nguyên liệu lên đây.”

Ryouma mở túi mà đặt các món hàng lên quầy.

“Đừng đùa với tôi!”

Giọng nói giận dữ của một người đàn ông phát ra từ quầy ở lầu 1.

“Chúng tôi đã mạo hiểm mạng sống để làm nhiệm vụ! Và cô nói rằng không có tiên ư?!”

Ryouma đã hoàn thành nhiệm vụ và được thăng lên hạng đơn H.

Vào lúc mà Ryouma định rời đi tìm nơi để ăn thì cậu thấy người đang ông đã hét lúc nãy.

Ông ta mặc giáp sắt với mái tóc dài cột phía sau. Người đi cùng với ông ta là chàng trai trẻ đã giao nhiệm vụ cho Ryouma lúc này cùng với một ông già trung niên.

“Như tôi đã thông báo lúc nãy!. bởi vì ông đã tiêu diệt sai mục tiêu nên tôi không thể trả công cho cậu, và bởi vì thời hạn nhiệm vụ đã hết nên tôi muốn ông phải trả khoản đền bù!”

Cậu tiếp tân trẻ trông có vẻ yếu đuối đang nói chuyện với người đàn ông to lớn bằng thái độ kiên quyết.

“Cậu nói cái gì! Cậu có biết là tôi đã tìm kiếm lâu như thế nào mới thấy được mục tiêu không hả!?”

Người đàn ông trung niên nhanh chóng đáp lại . “Graez-san, tôi đã nói lúc trước! Đáng lẽ ra cậu nên kiểm tra lại rõ ràng trước!”

“Tên khốn! Ngươi chỉ là một tên bảo vệ!”

Ông mạo hiểm giả hét vào mặt người lơn tuổi hơn mình.

“Graez-san Là một lính đánh thuê, cậu rất có uy tín. Tuy nhiên, kỹ năng mạo hiểm giả của cậu có vẻ không được tốt lắm. Lần này cậu nhận nhiệm vụ tiêu diệt [Huyết Nguyệt Đoàn] Nhưng vì điều tra không đầy đủ, cậu chỉ tiêu diệt nhầm những tên cướp.”

Ông ta đưa mắt nhìn về phía ông già trung niên.

“Giltz-san cũng đã cảnh báo là ông nên tìm kiếm và điều tra cẩn thận hơn rồi mà. Không nghi ngờ gì khi Graez-san lại giết nhầm một tên cướp. Thông tin là có một ngôi làng bị [Huyết Nguyệt Đoàn] tấn công và chúng đã bắt nhiều cô gái trẻ trong làng theo.”

Người đàn ông được gọi là Graez đang nhìn thẳng vào cậu tiếp tân với ánh mắt hình viên đạn.

“Tất nhiên là tôi không nói chuyện này xảy ra hoàn toàn vì Graez-san. Tuy nhiên, nếu ông làm đàng hoàng, thì những thiệt hại này có đã không xảy ra! Vậy mà ông vẫn không hài lòng với phán xét của Hội về vấn đề này?”

Lời nói của cậu tiếp tân như một con dao đâm vào Graez.

Nghe câu nói đó , Graez thẩn thờ. Ông ta trông có vẻ không ngu tới mức tiếp tục nói tiếp vấn đề này. Ông ta có lẽ đã nhận ra được lỗi của mình.

“Khu... Xin lỗi... Tôi hiểu rồi... Tôi sẽ trả khoản tiền phạt.”

Lúc này thì thái độ của cậu tiếp tân có vẻ dịu lại.

“Tôi xin lỗi. Graez-san. Tôi đã nói hơi nhiều. Xin ông tha thứ.”

Chàng trai trẻ cuối đầu trước Graez.

“Tôi mới là người đã sai. Tôi xin lỗi.... Tôi đã nhận nhiệm vụ đó vì hạng thấp hơn, nhưng tôi nghĩ rằng một lính đánh thuê thì không thể nào bắt chước một mạo hiểm giả được huh, xin hãy trừ đi khoản tiền phạt từ tài khoản của tôi.”

Sau khi nói cậu có, Graez lững thững rời khỏi hội.

(Một nhiệm vụ yêu cầu giết người khác huh?)

Sự việc bất ngờ này đã gây ảnh hưởng mạnh tới Ryouma.

Ryouma nhận ra sự ngây thở của mình, cậu nghĩ rằng các nhiệm vụ là thứ gì đó đơn giản như một sự kiện trong game mà cậu từng chơi.

Đó chính là lý do tại sao cậu lại không lo nghĩ nhiều về việc hủy bỏ các nhiệm vụ cậu đã nhận lúc nãy.

Để ý thấy Ryouma đang nhìn, cậu tiếp viên tiến tới chỗ Ryouma.

“Mikoshiba-san Có chuyện gì sao ạ?”

“Ah,không, tôi chỉ vừa làm xong nhiệm vụ cung cấp của hôm nay, và tôi định đi tới nhà trọ để nghỉ thôi, tôi định là ngày mai mới lấy nhiệm vụ mới.”

Ryouma trả lời cậu tiếp tân, người mà vì lý do nào đó lại tỏa ra một cảm giác nặng nề.

Chàng trai trẻ nhanh chóng thay đổi thái độ bằng một nụ cười hoàn toàn trái ngược với biểu hiện lúc nãy.

“Tôi hiểu rồi Cậu đã thấy chuyện lúc nãy, cậu có bị bất ngờ gì không?”

“À có... lần đầu tôi thấy chuyện đó.”

“Những chuyện như vậy, cậu biết đấy, nó rất hay xảy ra...” Chàng trai trông có vẻ buồn bã.

“Một nhiệm vụ chưa hoàn thành?”

“Đúng/ Nếu một người không hiểu biết về khả năng và kinh nghiệm của mình, họ sẽ bị giống như Graez-san lúc nãy. Người lúc nãy là một lính đánh thuê rất giỏi, không có gì phải bàn cãi về khả năng chiến đấu của ông ấy. Tuy nhiên, ông ta không phải là một trinh sát tốt, và cũng không giỏi săn bắt và tìm kiếm. Mặc dù ông ấy có thể bù đắp những khuyết điểm đó nếu ông ấy lập nhóm với các mạo hiểm giả khác...”

“Tôi hiểu rồi. Nếu một người không thể làm một mình, thì họ chỉ việc mời thêm người khác thôi đúng chứ.?”

Thái độ của chàng trai dịu lại khi nghe câu trả lời của Ryouma.

“Fufufu Cậu đúng là một người thật thà và thông minh nhỉ. Xin hãy cố gắng hết mình trong tương lai nhé.”

“Chắc chắn rồi Cảm ơn rất nhiều.”

Chàng trai định rời đi với một nụ cười, nhưng có cậu ta chợt dừng lại như vừa nghĩ ra được việc gì đó và quay lại nói với Ryouma

“Aah! Đúng rồi... Về [huyết nguyện đoàn] thì sau khi cướp ở ngôi làng chúng đã lập căn cứ ở đâu đó gần đường chính và ngôi làng nằm giữa hai thị trấn Aru và Melvaren. Xin hãy cẩn thận nếu cậu đi vào khu vực đó.”

Ryouma nhìn vào lưng của cậu tiếp tân trong khi cúi đầu.

(Cậu ta nói những tên cướp đó ở hướng của Aru...)

Khu vực Aru... là một trong những thị trấn nằm trên con đường chính dẫn từ thủ đô ra tới biên giới phía đông, nó cũng là thị trấn mà Ryouma định tới tiếp theo.

Ryouma rời hội, và cậu phải kiếm nơi để mài kiếm trong khi cái bụng vẫn đang sôi.

“Không ổn rồi! Mua cái mới sẽ rẻ hơn đấy.”

Sau khi Ryouma đưa thanh kiếm cho thợ rèn để mài, ông ấy nhìn qua và đã đưa ra một ý kiến của thợ rèn chuyên nghiệp.

“Tôi đoán là bất khả thi huh?

“Đúng Cậu đã sử dụng nó như thế nào vậy? Cậu có biết là lưỡi đã hoàn toàn cùn rồi không? Bây giờ thì nó chẳng khác gì một cái gậy cả!”

(Tệ rồi.... không nghĩ là mình lại làm hư nó ngay ngày đầu tiên...)

Ryouma chắc chắn là một người quen với việc dùng kiếm hơn người bình thường.

Tuy nhiên, cậu không có kinh nghiệm cắt thịt với một cây kiếm.

“Err.... Tôi sử dụng để đi săn nhưng...”

“Thanh kiếm này đã bị bao phủ bởi mỡ và máu đến mức vô dụng rồi, lần cuối cậu mài nó là khi nào?”

“Emm, tôi chỉ mới xài nó hôm nay. Tôi mới mua cây này hôm qua...”

Thợ rèn trừng mắt với Ryouma.

“Đừng có đùa. Cắt 10 hay 20 lần không thể làm nó bị như thế này đâu. Ít nhất cũng phải hơn 100 lần...”

Tuy nhiên, thợ rèn đã nhận ra sau khi nhìn mặt Ryouma.

“Cái này... cậu thực sự nghiêm túc à?”

“Vâng.”

“Cây kiếm này không có vẫn đề gì, và nó có một độ bền cực tốt, nhưng cửa hàng này lại chuyên về đúc.”

Ryouma đã nhìn quanh và hiểu được ngay từ lúc bước chân vào đây

“Vậy nếu cây kiếm này tốt, thì tôi muốn có một cây tương tự vậy.

Và ông có thể mài luôn đống này được không?”

Ryouma đưa cho ông ấy 10 cái chakram bị bao phủ bởi mỡ và máu.

“Cái éo gì đây? Nó cũng là một loại dao à?”

“Rìa của cái vòng này là lưỡi dao.”

Cậu đoán là ông thợ rèn lần đầu tiên thấy cái này. Ông thợ rèn trông có vẻ thích thú và nhặt một cái chakram lên.

“Cái này cũng không tệ...cậu muốn khi nào hoàn thành?”

“Nếu có thể thì trước sáng mai.”

“Hmm,xem nào, tôi nghĩ sẽ mất 1h, nên có thể sẽ là 10h sáng mai, được chứ?”

(10h huh? Vậy thì mình sẽ nghỉ ngơi tại nhà trọ 1 chút và đi tới hội nhận nhiệm vụ mới trước, sau đó mới tới đây...)

“Tôi hiểu rồi. Vậy cứ thế mà làm. Giá cả bao nhiêu vậy?”

“Đống này...cộng với thanh kiếm mới, khoảng 400 baht?”

Số tiền đó không phải là vấn đề với Ryouma, vì hôm nay cậu vừa kiếm được hơn 2000 từ nhiệm vụ tiêu diệt và cung cấp.

(Mình đoán là vị thanh kiếm đúc này rẻ hơn so với thanh kiếm mình mua tại thủ đô huh?)

“Hiểu rồi. Vậy 10h sáng mai tôi quay lại sau.”

Cậu trả nửa số tiền và rời khỏi cửa hàng.

(Thứ mình cần hiện giờ là đồ ăn...)

Cảm thấy đói, Ryouma biến mất vào thị trấn Melveren.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện