Ngày 182 sau khi bị triệu hồi tới thế giới khác.

Một nụ cười xuất hiện trên mặt Ryouma khi cậu phát hiện ra Kyle đang tập hợp các hiệp sĩ còn lại.

“Ho ho~... Cũng không tệ, có thể thiết lập đội hình phòng thủ nhanh như vậy dù bị tấn công bất ngờ?”

“Chúng ta nên làm gì đây, nhóc? Chúng ta có nên ép chúng không? Nếu chúng ta không sẵn sàng hi sinh tại đây chúng ta sẽ không thể vượt qua được.”

Đội hình của Kyle khá đơn giản.

Dù cho hiệp sĩ đã học pháp thuật, họ vẫn là nhưng người tập trung vào khả năng cá nhân, vì vậy họ chưa từng học cách để phối hợp với nhau và thiết lập một đội hình chiến đấu linh hoạt.

Đó chính là lý do mà Kyle chỉ ra lệnh cho họ đứng thành một hàng ngang..

Tuy nhiên, dù cho như vậy, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà có thể thiết lập một đội hình như vậy thì cũng khá ghê gớm.

Kyle ra lệnh với suy nghĩ như thế trong đầu.

Họ xếp khiên ở hàng trước và giáo ở các khe hở.

Đội hình thể này có thể tận dụng khiên để phòng thủ trong khi giáo có thể tấn công những kẻ định phá vỡ đội hình.

Nó là một đội hình phòng thủ tốt.

Còn chưa kể, đội hình đó khá khó bị vỡ.

Giống như những gì Lione nói, nếu Ryouma định hi sinh thứ gì đó ở đây thì cậu có thể thắng trận chiến này bằng vũ lực.

“không... Chúng ta có thể thắng chỉ trong một nốt nhạc! Liên lạc với Laura đang đợi ở phía sau, rồi đợi lệnh! Nói cô ấy sử dụng thế gọng kìm, nếu cô ấy tấn công phía sau trong khi chúng ta tấn công chính diện thì đội hình sẽ dễ dàng bị phá vỡ. Thu hút sự chú ý của kẻ thù để Laura có thể vòng ra sau chúng.”

Ryouma đề xuất kế hoạch giải quyết kẻ thù bằng việc để Laura và đơn vị của cô ấy vòng ra phía sau Kyle.

Ryouma dự định tiêu diệt Kyle. Cậu không hề có ý thương xót Hodram và người của ông ta bởi vì đối với vương quốc Rozeria họ là nhưng thứ không đáng được sống. Hơn nữa họ còn có thể là một mối đe dọa trong tương lai.

“Đã rõ! Thu hút sự chú ý của kẻ thù từ đây huh... Vậy thì chúng ta nên tấn công bằng cung không?”

Bolts gật đầu đồng ý với những gì Lione vừa nói.

“Để bắt đầu chúng ta sẽ sử dụng ma pháp hệ sét để tấn công! Nghe rõ đây: chúng ta sẽ tấn công bằng ma pháp đẹp mắt để thu hút sự chú ý của chúng, không được làm gì hơn thế!”

Nghe theo lệnh của Lione, các lính đánh thuê giơ bàn tay về phía kẻ thù.

“”Hỡi những linh hồn chi phối sấm sét. Hãy sử dụng máu của ta làm vật hiên tế và ban cho ta sức mạnh! Hãy tuân theo hiệp ước, tiêu diệt kẻ thù trước mặt ta!”””

Sau khi cùng nhau niệm phép, một quả cầu nhỏ bao bọc bởi sấm sét xuất hiện trong tay họ. Nó dần dần to hơn.

“Làm đi!”

“””Lôi đạn!””””

Những quả cầu sét được thả ra cùng một lúc và bay về phía các hiệp sĩ.

Các quả cầu dần gộp lại thành một quả cầu sét khổng lồ.

“Tất cả mọi người chuẩn bị phòng thủ!”

Khe theo giọng nói của Kyle, các hiệp sĩ cắm khiên xuống đất và dồn lực vào tay.

*crack crack!*

Âm thanh của luồn điện vang liên hồi.

Quả cầu sét khổng lồ phát nổ sau khi chạm vào khiên tạo ra những tia sét xung quanh.

“Nghe đây! Khiên của đã được buff chống phép! không được buông tay, dù cho bất cứ gì xảy ra!”

Trong tầm nhìn của Kyle chỉ ngập tràn ánh sáng trắng bởi luồng điện phát ra.

Nếu hiệp sĩ buông tay khỏi khiên dù chỉ trong một khắc thì quả cầu sét sẽ tấn công trực diện họ.

Tất cả mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi cho tới khi quả cầu hoàn toàn biến mất.

Tuy nhiên, bởi vì họ tập trung phòng thủ quả cầu sét từ phía trước nên bỏ qua việc phòng thủ ở phía sau, và Ryouma đã tính trước được điều đó.

“Đội 2! Bắt đầu niệm phép!”

Theo lệnh của Lione, các lính đánh thuê ở đội 2 tiến lên trước mà bắt đầu niệm phép.

“””Hỡi thần gió, hãy nghe thỉnh cầu của ta, hãy như một cơn bão, thổi bay kẻ thù!”””

“Quất!”

“””Cuồng phong!”””

Một luồng gió xuất hiện.

Từ bàn tay của họ. Cơn gió mạnh tới mức có thể thổi bay cả một người trưởng thành như Kyle.

“Chi! Chết tiệt! Giữ vững đội hình! Ma pháp của kẻ thù sẽ không tới được đây! Nếu chúng tiếp tục sử dụng ma pháp như thế, chúng sẽ kiệt sức!”

Kyle tin rằng hắn ta sẽ vượt qua được thử thách.

(Humph! Mình nghỉ bọn chúng chỉ là cướp thôi...Nếu là quân truy đuổi thì bọn chúng đã không tấn công thế này...Nếu đã vậy thì, cứ để những tên ngốc này tiếp tục tấn công và kiệt sức...Bởi vì chúng ta có khiên chống phép, chúng ta có thể phòng thủ tốt.Chúng ta chỉ cần đợi cho những tên khốn đó kiệt sức thôi!)

Thông thường nếu là một cuộc chiên dài hơi bằng ma pháp thì bên có thể phòng thủ là bên có lợi thế hơn.

Những người có thể sử dụng ma pháp thì thường vô thức bao phủ cơ thể mình bằng prana để tránh nhưng pha tấn công chí mạng bởi ma pháp của kẻ thù.

Hơn nữa, nếu người phòng thủ biết kẻ thù sẽ tấn công như lúc nãy, người đó sẽ gia tăng lượng prana xung quanh cơ thể để tạm thời bảo vệ cơ thể.

Thêm vào đó,

giáp mà hiệp sĩ mặc thường được buff phép. Với những thứ đó, hầu hết ma pháp đều vô hại, hoặc ít nhất là người đó không bị sát thương lớn.

Tất nhiên là kể cả phòng thủ cũng có giới hạn, bởi vì người phòng thủ cũng tiêu thụ prana dể bao quanh cơ thể. Nhưng trong trường hợp này, thì kẻ tấn công cũng trong tình trạng tương tự.

Tuy nhiên, khi cạn kiệt prana thì phe tấn công sẽ nghiêm trọng hơn.

Đó chính là lý do mà khi chiến tranh thì tất cả mọi người thường sử dụng ma pháp để cường hóa cơ thể và đánh cận chiến.

“””UOoooo!!!”””

Đột nhiên có tiếng hét vang lên từ các hiệp sĩ ở trong rừng phía sau hàng phòng thủ.

Cùng lúc với tiếng hét, nhiều cái bóng nhảy ra từ khu rừng.

“Giết!!”

“không được để ai thoát!”

Người đàng ông vừa bước ra từ khu rừng tấn công các hiệp sĩ không được bảo vệ ở phía sau.

“Cái gì! Kẻ thù tấn công! Kẻ thù tấn công từ phía sau!”

“không thể nào!”

“Ngu ngốc! Đừng mất tập trung! Chúng ta có thể gia cố phòng thủ ở phía sau!”

“Đừng nói điều vô lý! Chúng ta không thể thay đổi đội hình ngay bây giờ!”

“Im đi! Muốn chết à?!”

Họ bị tấn công bất ngờ từ phía sau khi đang phòng thủ trước những ma pháp được tung ra từ đơn vị của Lione.

Các hiệp sĩ bắt đầu nghĩ nên làm gì tiếp theo.

Một vài người quyết định đứng yên và tiếp tục phong thù ma pháp trong khi đó một sốt khác muốn tấn công để giải quyết mối nguy hiểm từ phía sau.

Cũng có những người dù đang trong tình hình này vẫn muốn đợi lệnh mới từ Kyle, nhưng cuối cùng với những chiến thuật mà họ đề ra, chẳng có gì thay đổi. Bởi vì họ đã phạm sai lầm lớn nhất, đợi Ryouma kết thúc đợt tấn công.

“Ngay bây giờ! Tiến tới!”

Theo lệnh của Lione, các lính đánh thuê rút kiếm và tiến về phía Kyle.

“Khu! Hàng trước! Giữ vững!”

Kyle ra lệnh trong tuyệt vọng.

Kẻ thắng và người bại vẫn chưa được quyết định.

Nếu các hiệp sĩ nghe theo lệnh của hắn thì khả năng chiến thắng vẫn còn.

Tuy nhiên, lời nói của hắn không còn chạm tới tai của ai nữa.

Nên kết thúc thế này cũng là bình thường.

Bởi vì khi phía sau bị tấn công bất ngờ thì họ phải được luyện tập khá đáng kể và phải tin tưởng vào chỉ huy thì mới giữ cho đội hình không bị vỡ được.

Trong tình thế này Kyle và các hiệp sĩ đều thiếu khả năng đó.

Một đòn tấn công mạnh vào phía sau bởi Laura và Lione tấn công ở phía trước đã dần dần phá vỡ đội hình.

Đội hình bị phá vỡ như thể một lâu đài cát bị sóng biển quét đi vậy.

“Kyle-dono! Điều này thật khó tin. Rút lui thôi!”

Một hiệp sĩ hét về phía Kyle.

“Điều đó là không thể. Trong tình thế này , chúng ta không có cách nào để trốn thoát!”

Kyle lắc đầu như thể đã đầu hàng.

Chỉ còn lại 20 người xung quanh hắn.

Kyle bị tấn công từ phía trước và sau nên đã hoàn toàn bị cô lập.

Có những người muốn trốn vào rừng.

Có những người muốn ở lại và tiếp tục chiến.

Bất kể họ chọn cách nào.

Kết quả vẫn giống nhau.

Cái chết.

(Chết tiệt!Tại sao?!Tại sao mọi thứ lại kết thúc như thế này!Chúng tấn công bằng thế gọng kìm sao! Chúng không phải cướp sao? Đừng nói là. Chúng là người của Lupis?! Chết tiệt!)

Kyle thầm chửi rủa.

Dù cho hắn có than thở cũng sẽ chẳng có gì thay đổi.

Nếu hiện giờ Kyle mất kiên nhẫn, thì mọi chuyện sẽ thật sự kết thúc.

(Khu! Còn lại 20 người...Liệu chúng ta có nên chạy tới khu rừng không? Hay là chúng ta tiêu diệt kẻ thù và đột phá...Mình nên chọn cái nào đây? Nếu mình chết ở đây, mọi chuyện sẽ kết thúc! Mặc dù mình đã tình nguyện bởi vì mình nghĩ rằng mình có thể chống lại chúng với khả năng của mình!)

Không phải vì tốt lành gì mà Kyle để cho Hodram đi trước.

Hắn để Hodram đi trước hoàn toàn vì bản thân hắn.

(Nếu mình chặn được kẻ thù ở đây, mình sẽ gây ấn tượng với Hodram. Bởi vì Hodram là người đang cần một thuộc hạ đáng tin tưởng!)

Đó chính là những gì Kyle đã nghĩ.

Hắn ta nghĩ đến việc gây ấn tượng với Hodram để hắn có thể được đối đãi tốt hơn khi họ đến được vương quốc Thalluja, đó chính là lý do duy nhất mà Kingdom để cho Hodram trốn cùng gia đình trước.

Nói cách khác, hắn đã chọn lấy nguy hiểm để có thể lấy được lợi ích từ Hodram, bởi vì nếu chúng chỉ là bọn cướp thì chúng sẽ không thể đấu lại Kyle.

Dù cho hắn có bị tấn công bất ngờ, hắn đã dự đoán rằng hắn có thể sống sót bằng việc sử dụng sức mạnh áp đảo và trang bị.

Tất nhiên, nếu người tấn công là thuộc hạ của công chúa Lupis thì dự đoán của hắn sai hoàn toàn.

(Mình nên làm gì đây? Mình nên làm gì để sống sót đây?)

Kyle suy nghĩ trong tuyệt vọng.

Bao quanh họ, tiếng kiếm va chạm nhau dần trở nên ít hơn.

Bởi vì các lính đánh thuê có thể 1vs1 với các hiệp sĩ.

(Tệ rồi đây! Nếu cứ thể này...thì sẽ chẳng còn cách nào khác...Nếu trốn vào rừng là không thể thì...)

Kyle nhìn về phía trước.

Dù cho hắn có trốn, hắn cũng sẽ bị truy đuổi.

Hắn cần phải làm kẻ thù hoang mang để có thể trốn thoát.

(Đúng rồi! Kia là đầu não của kẻ thù! không còn cách nào khác ngoài việc đột phá và tấn công nơi đó ngay lập tức!)

Kyle phát hiện một nhóm nhỏ không di chuyển gì kể từ lúc bắt đầu cuộc chiến.

Hắn cho rằng đó ắt hẳn là chỉ huy của kẻ thù.

“Nghe đây! Cứ tiếp tục tiến tới! Chúng ta sẽ tấn công chỉ huy của kẻ thù!”

“Chúng ta sẽ đột phá kẻ thù ư?!”

Các hiệp sĩ trở nên ồn ào.

Tuy nhiên, họ ngay lập tức im lặng.

Bởi vì không một ai nghĩ ra được cách gì để sống sót.

“Nghe đây! Chỉ tập trung vào kẻ thù trước mặt! Giết tất cả nhưng người phía trước!”

Kyle chỉ mong muốn 1 điều từ các hiệp sĩ.

Và đó chính là giết kẻ thù trước mặt khi họ tiến tới phía trước.

Mệnh lệnh thẳng thừng và rõ ràng đã khôi phục sĩ khí của các hiệp sĩ.

(Đúng rồi! Tiến tới và giết)

(Nếu mình muốn sống thì, giết)

(Giết, giết và giết!)

Với một trái tim của hiệp sĩ, họ chỉ muốn giết Ryouma.



Ý chí chiến đấu của họ lại bừng lên một lần nữa.

“Xông lên!”

Theo lệnh của Kyle, các hiệp sĩ đẩy lùi các lính đánh thuê.

Giống như một con chuột bị dồn vào bước đường cùng sẽ cắn trả lại con mèo

Kyle bị ép vào đường cùng bởi kế hoạch của Ryouma cũng giống như con chuột đó..

Và hiện giờ, Kyle đang đánh cược sinh mạng của mình bằng việc đối đầu trực diện với Ryouma.

“Khuuu!Chuyện gì xảy ra vậy! Làm cách nào chúng lại có thể chống trả được rồi!”

“Bình tĩnh! Chỉ là chút sức kháng cự cuối cùng thôi!”

Các hiệp sĩ đột nhiên lấy lại được khí thế và đẩy lùi bước tiến của các lính đánh thuê.

“Ngu ngốc!Cậu đang làm gì thế?!”

“Tệ rồi nee-san! Nếu cứ như thế này thì chúng sẽ phá vỡ tuyến trước!”

Lione tặc lưỡi khi nghe Bolts báo cáo.

“Đủ rồi! Ta sẽ tự mình lo liệu phía trước!”

Cô ấy xuất thân là một chiến binh.

Mặc dù cô ấy có thể chỉ huy, nhưng giá trị thật sự của cô ấy nằm ở khả năng chiến đấu, tuy nhiên, Bolt cũng không thể để cô ấy tiến vào một nơi quá nguy hiểm được.

“Không được đâu nee-san! Cô quên những gì chỉ huy trẻ đã nói sao?!”

"Ngu ngốc! Đây không phải là lúc lo chuyện đó! Nếu chúng ta cứ để thế này thì…”

Vị thần chiến tranh đang mỉm cười với Kyle

Trong khi Lione và Bolts đang cãi nhau thì Kyle đã đột phá qua được.

“Nee-san, nguy hiểm!!!”

Bolt che cho Lione

Hai thanh kiếm va chạm nhau ở vận tốc cao.

“Khuu! Các người là ai sao lại cản trở ta!”

Người đàn ông lên tiếng và giơ kiếm về phía Lione.

“Ngươi!”

"Ngươi là chỉ huy ở đây sao? Tại sao lại tấn công bọn ta? Mà thôi kệ, không cần biết ngươi là cướp hay là thuộc hạ của Lupis, chuẩn bị chết đi!”

Kiếm của Kyle nhắm vào đầu Lione, người đang không phòng thủ.

Hắn rõ ràng muốn giết cô.

"CHẾT ĐI!”

“Chết tiệt! Nee-san!"

"Né đi! Bolts!"

Bolts và Lione đã sẵn sàng chết

*Hiyu*

Đột nhiên có tiếng xé gió vang lên.

*Clank*

"Ai?! Ai đó?"

Kyle vừa hét lớn vừa chỉnh lại tư thế sau khi đỡ một lưỡi đao bay về phía mình.

*Hiyu, Hiyu*

*Clank, clank*

Kyle đang chống đỡ lại những lưỡi đao nhắm vào mình được ném từ đâu đó.

"Chết tiệt! Lộ mặt đi!"

Các hiệp sĩ đột phá qua được đang đứng xung quanh Kyle.

Chỉ còn lại 5 người.

"Nhóc..."

Thứ phản chiếu trong mắt Lione là Ryouma..

"Cô không sao chứ? Lione-san."

"Ừ! Cậu nữa, cậu chui từ đâu ra vậy?!"

"Không sao đâu, nói chuyện sau đi….Lione-san và Bolts-san nên rút lui và chỉ huy các đơn vị còn lại đi."

"Nhưng!"

"Không sao đâu... Tên này là của tôi."

Mắt Ryouma phát ra ánh sáng lạnh lẽo..

Ánh mắt của cậu làm cho Kyle và các hiệp sĩ bất động trong giây lát.

"Là ngươi huh?! Ngươi là người đã can thiệp!"

Không quan tâm tới những gì Kyle nói, Ryouma lặng lẽ rút kiếm.

"Tôi sẽ tự mình xử lý anh, Kyle Irunia-san."

Sau đó cậu vào thế‘Kage no Kamae’, dấu mũi kiếm phía sau lưng mình.

"Tên khốn! Bọn ta sẽ không để ngươi đụng vào Kyle-dono!"

Các hiệp sĩ xung quanh Kyle tiến lên phía trước cố bảo vệ hắn..

Tuy nhiên, trong một khắc kế tiếp, máu vang tung tóe từ cổ.

"Đừng làm phiền lãnh chúa của ta, mấy tên nhóc."

Từ trong bóng tối, Genou vừa vẫy máu khỏi kiếm vừa xuất hiện.

Không ai nhận ra được chuyển động của ông ấy nhanh thế nào.

Mặc dù chiến trường cực kỳ hỗn loạn nhưng vẫn có 5 hiệp sĩ sống sót.

Tuy nhiên, ông ấy có thể giết cả 5 chỉ trong một nốt nhạc. Đối với kẻ thù, tốc độ đó sánh ngang với cả thần chết.

"ngư-ngươ-ngươi là cái gì vậy!"

Kyle mở to mắt trong bất ngờ và sợ hãi.

"Cậu không cần phải quan tâm tới ta, ta chỉ loại bỏ vật cản thôi. Đối thủ của cậu là lãnh chúa của ta đang đứng ở kia kìa..."

Nhưng lời lạnh lùng đó phát ra từ một người mà Kyle nghĩ là thần chết..

Ryouma và Kyle.

Số phận của hai người sẽ được quyết định ngay bây giờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện