Ngày 8 tháng 5

"Nhào vô đi!"

Giọng nói giận dữ vang lên vào sáng sớm, từ khu dân cư xung quanh. Chủ nhân của giọng nói đó chính là một ông lão với mái tóc trắng tung bay sau lưng. Ông ta cao khoảng 170cm. Trên ngực ông, ta có thể nhìn thấy cơ bắp chắc khỏe tuyệt vời của ông cùng với bộ đồng phục kendo. Cánh tay của ông rất rắn chắc. và tay phải của ông đang cầm 1 thanh katana 84cm.

Không có nếp nhăn trên mặt ông, nếu không vì mái tóc bạc trắng thì không ai dám tin rằng ông đã già vì sở hữu một cơ thể tuyệt vời như vậy.

Đứng trước ông già là một chàng trai cũng đang cầm một cây kiếm giống như ông.

"Nè ông già. Nếu tôi lao vào với thanh kiếm này ông sẽ chết đó. Tôi không quan tâm nếu ông chết, nhưng tôi không muốn gặp rắc rối với cảnh sát..."

Chiều cao của chàng trai đang hét ra những ngôn từ tàn bạo chắc chắn vượt quá 180cm. Có khi cao tới 190cm.

Với chiều cao và cơ bắp đó, cân nặng của cậu ta có thể dễ dàng vượt qua 100kg.Những người tiếp cận cậu đề nhìn cậu bằng ánh mắt như thể nhìn thấy quỷ.

Nhưng may mắn thay, cậu có một gương mặt diệu dàng làm cho người xung quanh cảm thấy an tâm khi nhìn vào.

"Gì thằng nhóc như ngưoi? Giết ta?"

Ông già vừa cười vừa thở mạnh.

Dù chàng trai nói những lời tàn bạo, nhưng những gì phản chiếu trong mắt ông già chỉ là sự phấn khích.

"Hiện giờ, tôi tự hỏi? Tôi đã tập kiếm khá lâu rồi, ông có nghĩ là sẽ có thời điểm ông sẽ thất bại dưới thanh kiếm của tôi và chết?"

"Ồ? Ý cậu là kiếm của cậu sẽ vượt qua kiếm của ta à? Tốt lắm! Nếu điều đó thành hiện thực, ta sẽ miễn bài tập buổi sáng cho cậu, và ta để cậu kế thừa ta!"

Ông già cười lớn, trong khi chàng trai trẻ đang đăm chiu nhìn vào thanh kiếm của cậu

"Không tập luyện buổi sáng và tất cả những thứ vớ vẩn khác nếu ông chết, được chứ?"

Trong khi mỉm cười, chàng trai trẻ thủ thế Seigan với thanh katana dài 90cm trong tay.

"Nhưng, nếu thêm cả quyền kế thừa thì cũng không tệ!"

Hai cặp mắt liếc nhìn nhau. Họ bước vào tầm nhìn của đối phương trong khi đang thả lỏng tiêu điểm của mình.

Trong một trận đấu kiếm, thắng hoặc bại không phụ thuộc vào phòng thủ. Phòng thủ chỉ tồn tại trong một trận đấu tập. Trong một trận đấu thực, chiến thằng được quyết định bằng việc ai chém dính đối phương trước. Có thể ra đòn một số đòn hiểm trước chính là cái mà ta gọi là kỹ thuật tối thượng trong kiếm đạo.

Không để đối phương tìm ra đường kiếm sẽ nhắm vào đâu đó chính là lý do mà việc để lộ mắt đang tập trung là việc không cần thiết

"Fuooo!"

"Kaaaa!"

Cả 2 thở nhẹ.

*keng*

Âm thanh của sắt đập vào nhau vang lên, vào thời khắc hai thanh kiếm chạm nhau chúng lóe lên những tia lửa.

Sau khi cả 2 vượt qua nhau, di chuyển 2m và thay thế vị trí ban đầu của nhau, họ đều vào thế Seigan no Kame lần nữa.

"Thằng nhóc này! Ngươi tính cắt cổ họng ta thật à!?"

Ông già tiến tới gần chàng trai

Đột nhiên, họ có vẻ như đã quên mất việc chém giết để thừa kế.

Trong mắt của ông già, ông có thể thấy được sự khát máu đang bao phủ thanh katana của chàng trai.

"Thật không ổn chút nào khi một giáo viên dạy cho học trò của mình giết gia đình... mà hơn hết chả phải lúc nãy ông cũng nhắm vào cổ họng tôi hay sao!"

Lý do ông già nổi giận chắc chắn không phải vì giọng điệu sắc sảo của chàng trai.

Sau cùng, ông già là người đã truyền dạy tất cả kỹ thuật cho chàng trai ngay từ lúc còn bé.

Khoảnh khắc mà kiếm chạm nhau chính là khoảnh khắc ta giết chết đối thủ, người đã rèn luyện cái thái độ tâm thần đó cho cậu chính là ông.

Tất nhiên, chàng trai cảm thấy tức giận vì ông già quá phi lý, vì cậu chỉ thực hiện những gì ông dạy một cách chân thành thôi mà.

Mặc dù nghe được lý lẽ đó , nhưng vì máu đang dồn lên não nên ông chỉ coi điều đó thật nhảm nhí.

"Tất nhiên rồi! Kỹ thuật của ta là nhất kích tất sát mà! Ta chỉ chạm kiếm khi có ý định giết!"

"Như ông đã nói... cái thứ nguy hiểm đó, tôi sẽ không được sử dụng nó đúng chứ? Vậy thì tôi sẽ dùng nó ở đâu mới được? Loại kỹ thuật đó... Ngay từ đầu tại sao ông lại dạy cho học sinh kỹ thuật đó"

Những lằng vân xanh xuất hiện trên trán của ông già sau khi ông nghe lý lẽ của chàng trai.

"Argh câm đi! Cậu không thể im miệng và tập luyện à!"

Ông già vừa hét vừa chém xuống.

Nếu xui xui không đỡ được cú đó thì lực chém sẽ đủ để tách đầu cậu ra làm đôi.

"Mà này! Mặc dù chỉ là luyện tập, nhưng tại sao chúng ta lại đặt cược mạng sống như thế!"

*keng*

Âm thanh nặng nề của

2 thanh kiếm chạm nhau phát ra từ bên trong khu dân cư. Nó đến từ một khoảng đất rộng 16,530 mét vuông được bao phủ bởi rừng tre dày đặc, điều rất hiếm thấy ở Nhận Bản hiện tại. Dù họ không làm phiền cư dân xung quanh, nhưng họ thực sự là những con người tràn đầy sức sống.

*king king king*

Âm thanh của 2 đấu thủ vang lên liên tục.

Một ông già và một chàng trai. Kết quả của cuộc chiến đang dần nghiêng về phía chàng trai.

Nếu chỉ so về sức mạnh đơn thuần, thì ông già chắc chắn không có cửa. Nhưng không, thật ngạc nhiên là ông già có đủ sức để chiến đấu với chàng trai đến thời điểm này.

Chàng trai càng chém mạnh bao nhiêu thì lưỡi kiếm càng gần cổ bấy nhiêu..

Ông già đã biết rằng nếu chỉ sử dụng sức mạnh trong trận này chỉ làm ông bất lợi.

Khi ông chuyển sang cầm kiếm bằng 2 tay và buông tay trái ra khỏi kiếm, ông đã nhắm vào mắt của chàng trai. Và đúng như dự đoán, cơ thể chàng trai dừng lại bất ngờ.

“Lão già bẩn thỉu! Chỉ là tập luyện mà cũng chơi xấu vậy! Lớn già đầu còn chơi xấu!”

Chàng trai nhanh chóng mất kiêng nhẫn. Miệng ông già thốt lên những từ ngữ “hôi hám”.

“Vui. Tập luyện mà không đánh thực sự thì chả có ý nghĩa gì! Ta không quan tâm tới việc có chơi xấu hay không!”

Trong mắt của ông già, một trận đấu thực có lẻ là một thứ gì đó khá dơ bẩn.

Ông ta không ngại sử dụng tay trong một trận đấu kiếm. Chàng trai có thể tránh được cú đánh bất ngờ đó có lẻ là do việc đó quá thường xuyên xảy ra.

Từ lâu, ông đã coi việc luyện tập cũng giống như một trận đấu thực sự vậy.

Ông già lùi lại lấy thanh katana của mình để dựa vào bụi tre gần đó.

Sau đó ông thả lỏng cơ thể.

“Nhào vô đi, ta sẽ chơi tay không. Ta sẽ dạy cậu biết cái sức mạnh đó vô dụng như thế nào!”

“Ổn thôi! Nhưng lúc dùng katana còn không thắng được mà giờ định chơi tay không sao?”

Những lời chế nhạo phát ra từ miệng của chàng trai. Tuy nhiên ông già chỉ đáp lại bằng việc cất thanh katana đi.

Sau khi chàng trai cất thanh katana của cậu tại một cái cây gần đó, cậu quay mặt về phía ông già. Cậu đưa tay trái lên gần cằm, đưa tay phải xuống để bảo vệ động mạch giữa. Dồn trọng tâm lên chân trái, và kéo các ngón chân phải vào trong. Anh ấy đang thủ thế để có thể vừa tấn công vừa bảo vệ được cái điểm yếu, và cho phép đấm đá liên tục

*rọt rẹt*

Bụng chàng trai đột ngột kêu lên.

Câu thức dậy lúc 5h sang, và đã luyện tập được 1 tiếng. Bụng đói cồn cào cũng là điều tự nhiên. Tuy nhiên, ông của cậu không dừng lại chỉ vì thằng cháu đang đói.

(Chết tiệt! Đói quá …. Ông già chết tiệt này, sao không kết thúc luôn đi?)

Tuy nhiên, mong ước của cậu tan thành mây khói, không hề có một kẻ hở nào trong tư thế của ông già. Ông trông có vẻ như đang tràn đầy sinh lực. Ngay khi chàng trai vừa thả lỏng tư thế, ông già lao ngay đến.

“Kết thúc luôn đi ~~! Tôi đã tốn công làm buổi sáng, nó sẽ nguội bây giờ!”

Vào lúc đó, cứ như có thiên thần giáng trần cứu lấy chàng trai

“Geez~. Hai người làm gì mà đùa giỡn vào sáng sớm vậy?”

Trước mắt chàng trai là một cô gái với mái tóc đuôi ngựa đen.

Cô cao khoảng 175cm? Một cô gái quyến rũ với đôi mắt nâu chứa đầy ý chí.

Cô gái ấy tên là Kiryuu Asuka…

“Đùa giỡn? với ông già này? Đừng đùa như vậy….”

“Vậy thì hai người đang làm gì thế?”

“Cố gắng giết nhau ??”

*bụp*

“Ow,ow… đau quá.”

*cóc*

“Hai người đang nói điều ngu ngốc gì thế!”

Thứ mà cô ấy đang dùng để đe dọa là một cái mui.

Cô ta lấy nó ở đâu vậy cà?

Có thể nói cô ta rút nó ra nhanh như điện.

Mặc dù chàng trai có sức mạnh vật lý lớn, nhưng bị đập nhanh như vậy thì cậu không tránh được…

Vào lúc chàng trai đang ôm đầu của mình, ông già đi tới gần và ông có thể chụp được cú đó bằng tay.

(Ông già này, chết tiệt… mình không thể lơ là được.)

Dù sao thì cũng chỉ là một cú đánh. Còn đỡ hơn…

Ngày xưa cũng có những chuyện giống vậy. Bộ manga mà nam chính bị đập búa vào đầu mỗi khi tia gái.

Khá lạ khi mà nam chính có thể né cả đạn nhưng không né được búa của nữ chính. Dù sao thì tình hình của cậu còn đỡ hơn nhiều. Mặc dù cơ thể của cậu có được rèn luyện như thế nào đi chăng nửa nến ăn một búa vào đầu là chết chắc.

“Fuofuofuo. Yo Asuka-chan. Cháu có vẻ thích nói những câu nói đùa như các cặp vợ chồng thường nói à?”

Một cảm giác chiến thắng bao trùm lấy cô gái được gọi là Asuka

Khí thế mạnh mẽ và không khí căng thẳng từ buổi luyện tập đã hoàn toàn biến mất. Chỉ còn lại một ông già bình thường.

(Đó là tại sao tôi ghét ông già này…)

Nếu nói thật lòng thì đó là chỗ thiếu sót mà cậu không thể so bì

“Này ông đang nói gì đó! Con đã có bạn trai rồi nha, chắc chắn không phải là Ryouma!”

Asuka nhìn về phía ông.

Chàng trai thở dài nặng nề

(Đừng đùa nữa… dù sao thì tôi cũng không muốn dính với cô.)

Tất nhiên là cậu không dám nói ra suy nghĩ của mình. Dù sao thì cậu cũng hiểu rõ tính cách của đứa em họ này hơn ai hết.

“Dù cháu nói thế nhưng cháu lúc nào cũng nấu bữa sáng hết. Đây chắc không phải tại vì là “bạn thời thơ ấu” nhỉ?”

Ông già liên tục chọc ghẹo Asuka.

“Điều đó là vì khoản tiền 20000 của cháu!”

Không thể nào mà cô ấy có thể chịu đựng việc làm bữa sáng mỗi ngày… có vẻ là cô đã thương lượng với dì tôi về chuyện đó.

(Đúng như dự đoán Asuka…em họ tôi, đúng là người phụ nữ thông minh.)

“Umu… có lẽ đứa cháu này của ta chỉ muốn có tiền thôi ~~…”

Lắng nghe ông già nói như thể cảm thấy kinh ngạc, chàng trai có vài suy nghĩ

(Nghĩ kỹ thì, dì cũng là người kiếm tiền từ việc buôn bán mà …)

Chàng trai tỏ vẻ đồng tình với lời nói của ông già.

Kiryuu Asuka là người có đầu óc thông mình và ngoại hình thu hút. Cô ấy khá dễ gần và không tỏ vẻ hống hách giống như những cô gái đẹp khác. Cô ấy nấu ăn ngon, khả năng làm việc nhà tuyệt vời, mặc dù khả năng quản lý tiền bạc khá tệ, nhưng cô ấy khá nhạy bén. Nghĩ kỹ thì cô ấy không có điểm trừ nào.

Nhiều người gọi cô ấy là cô gái lý tưởng, nhưng đối với cậu nó chẳng khác gì chuyện cười. Mặc dù không có mối quan hệ ruột thịt, nhưng chàng trai nghĩ việc đó khá vô vọng, dù ở bên cạnh nhau từ lúc còn bé, nhưng anh thể có sự quan tâm đặc biệt với cô.

“Aaaaah~!”

Đột nhiên Asuka hét lớn sau khi nhìn đồng hồ.

“Em có một buổi luyện cung sáng nay, em đi đây. Nghe này, Ryouma! Nhớ rửa sạch chén dĩa sau khi ăn đấy!”

Cô vừa nói vừa cởi tạp dề và chạy về phía tòa nhà chính.

“Fuofuofuo… đúng là một đứa trẻ bận rộn haha~…”

Ông già nói những lời đó với gương mặt vui vẻ

“Không phải là nó đã mất đi bữa ăn sáng bởi vì lời chế nhạo của ông hay sao?”

“Đó là tại vì cậu không tôn trọng người già …”

Có vẻ như là trong từ điển của ông già này không có từ “suy nghĩ”.

À thì, tôi không có gì để cãi lại lời của ông già.

(Thiệt tình! Ngày nào đó, tôi sẽ bóp cổ ông đến chết…)

Quả là một vấn đề khó khan…

“Haaa~~~~….”

Chàng trai thở dài.

“Gì thế?”

Cậu bước tới tòa nhà chính bỏ ngoài tai câu hỏi đó.

Dù không phải Asuka, nhưng cậu có cảm giác thời gian trôi nhanh hơn khi đi chung với ông già đó.

Dù sao thì cậu cũng không thể đến trường nếu không thay quần áo.

Lúc cậu ngồi vào bàn ăn thì bữa sáng của cậu đã lạnh ngắt.

Tên của chàng trai là Mikoshiba Ryouma.

Và như bạn thấy, cậu ấy là một chàng trai 16 với một chút may mắn

Mỗi sáng cậu đều trở thành nạn nhân của bài tập buổi sáng được đặt ra bởi ông cậu.

Sau một thời gian cậu quen dần và nó đã trở thành thói quen thường ngày.

Có vẻ như là bố mẹ cậu đã mất từ khi cậu còn bé. Nguyên nhân cái chết thì ông cậu không muốn nói đến.

Cũng không có mồ mả, nên cậu không biết được họ chết vì bệnh hay bị tai nạn.

Sự thật là có một cái ở đâu đó, nhưng vì cậu chưa bao giờ được đưa đến đó, nên cậu chưa bao giờ thấy cái mộ nào.

Họ có thể sống ở đâu đó, nhưng cậu quan tâm việc bố mẹ mình có tồn tại hay không.

Không quan tâm họ sống hay chết, không quan tâm họ có chăm sóc cậu hay không. Đó chính là lý do tại sao cậu không muôn quan tâm tới.

Đó là lý do tại sao cậu sống chung với ông bà, ở trong một khu dân cư yên tĩnh thuộc quận Suginami

Cậu có một khuôn mặt bình thường.

Nhưng còn phụ thuộc vào người đánh giá.

Có thể nói cậu có một khuôn mặt điển trai, nhưng, khi nói về thế mạnh của cậu thì không thành vấn đề. Ừ thì… có thể nói cậu có khuôn mặt điển hình của người Nhật.

Cơ thể cậu chắc chắn thuộc loại lớn. Nhưng không phải do mập, mà vì cơ bắp rắn chắc củacậu

Cánh tay và đùi của cậu chắc như một khúc gỗ, trái ngược với kiểu người 6 múi hiện nay.

Ở trường biệt danh của cậu là “Gấu ngủ” (Sleeping Bear). Biệt danh đó vì cậu có cơ thể to như gấu trong khi tỏa ra ánh hào quang nhẹ.

Gương mặt cau có chính là vấn đề lớn nhất. Mặc dù cậu mới 16 nhưng người xung quanh có thể nghĩ cậu đã 30. Một đánh giá gây sốc.

Có một gương mặt già dặn cũng là một lợi thế, như

là có thể mua eroge ở Akihabara hoặc uống rượu mà không gặp trở ngại.

Và ông cậu cũng không phàn nàn gì về chuyện này, thậm chí ông còn vui vẻ uống cùng.

Vì như vậy nên cậu không thể có bạn gái.

Ở nhà chỉ có cắm đầu luyện tập, ở trường thì cũng chẳng ai thích cậu

Mọi người có thể nghĩ là “cứ nói chuyện với bạn cùng lớp đi”, nhưng cậu cũng chẳng có đứa bạn nào thân thiết.

Chắn chắc là học sinh cao trung may mắn rồi.

Và đó chính là cách mọi người gọi Mikoshiba Ryouma.

Nhưng, cậu vẫn là một con người bình thường, có một ước mơ bình thường là gặp và cưới một cô gái dễ thường … loại người này,ngày nay, vào giờ nghỉ trưa, sẽ bị ném vào địa ngục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện