Chương 57
Ông cụ Trịnh lạnh lùng nhìn bà ta, cũng lười mở miệng giải thích, Trịnh Tuyết Dương này, sinh ra đã là một đứa con gái, vốn dĩ không được yêu chiều, lúc này lại làm ra chuyện lớn như thế nữa, chỉ xóa bỏ tên của bọn họ ra khỏi gia phả đã là từ ái lắm rồi.
Vào lúc Thanh Linh và Trịnh Tuyết Dương đang hoàn toàn không biết phải làm sao, tâm trạng còn đang rối như tơ vò thì Bùi Nguyên Minh vốn đang ngồi xem kịch hay đột nhiên từ tốn đứng lên, nheo mắt cười nói: “Ông nội, con cảm thấy ông làm như thế là không công bằng đâu.”
Cái gì?
Công bằng?
Ha ha ha ha!
Bầu không khí trong phòng vốn dĩ còn đang căng thẳng, lúc này có mấy người còn nhịn không được mà bật cười ra thành tiếng.
Cái tên Bùi Nguyên Minh này đúng là thật biết chọc cười người khác mà, đây là đâu? Có chỗ cho một tên đến ở rễ như cậu lên tiếng sao? Còn nói gì đến có công bằng hay không? Có phải cậu ngốc rồi không hả? Tưởng rằng mình đang quay phim truyền hình dài tập sao?
Trước giờ lời nói của ông cụ Trịnh đã nói ra rồi là chắc như định đóng cột, chuyện đã quyết định rồi thì là như thế nào chính là như thế đó, từ khi nào có cửa cho tên vô dụng đến ở rể này lên tiếng phản bác chứ?
Lúc này, ánh mắt mà mọi người nhìn Bùi Nguyên Minh đều như đang nhìn một tên bị mắc bệnh thần kinh.
“Cậu nói cái gì?” Ông cụ Trịnh khẽ cau mày, ánh mắt đăm đăm nhìn Bùi Nguyên Minh, tỏ vẻ vô cùng không vui.
Khuôn mặt của Bùi Nguyên Minh cũng lạnh lùng, lúc này nhấn mạnh từng câu từng chữ nói: “Chuyện hợp đồng còn chưa được điều tra ra cho rõ ràng đã nói hợp đồng kia là giả, hơn nữa, còn quy trách nhiệm lên người của vợ cháu. Thậm chí bởi vì cái tội danh đột nhiên ập đến này mà còn lấy lại công ty đứng dưới tên của cô ấy, xóa bỏ tên của gia đình cháu ra khỏi gia phả, điều này khó tránh có chút hơi bồng bột, ông không cảm thấy vậy sao?”
ông cụ Trịnh cười lạnh một tiếng, nhìn Bùi Nguyên Minh chằm chằm nói: “Nghe ý của cậu thì ta đây già đầu rồi tai mắt mù mờ nên mới vu oan cho Tuyết Dương, mà một đứa đến ở rể như cậu hôm nay có thể lên lớp dạy cho ông già này một bài học sao?”
Khuôn mặt Bùi Nguyên Minh vẫn trưng ra vẻ đó là chuyện hiển nhiên có thể lý giải được, ông cụ Trịnh nhìn mà tức đến mức run cầm cập.
Lúc này, Trịnh Chí Dụng đứng bên cạnh cũng không nhịn nổi nữa mà hung hăng đập một cái lên trên bàn, to giọng mắng: “Mày nghĩ rằng bản thân là cái thá gì? Nhà họ Trịnh của bọn tao họp, lúc nào thì đến phiên một thằng vô dụng phế vật đến ở rể như mày khua môi múa mép?”
Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Trịnh Chí Dụng một cái nói: “Chằng qua là tôi chỉ muốn ông nội điều tra rõ ràng một chút rồi hằng đưa ra kết luận thôi, anh chột dạ cái gì? Anh sợ sẽ làm đổ vỡ kế hoạch của anh nên anh mới sồn sồn lên như vậy đúng không?”
“Mẹ nó!” Trịnh Chí Dụng lập tức bộc phát lửa giận, muốn tiến lên cho Bùi Nguyên Minh một bạt tai nhưng đột nhiên nhớ lại chuyện lần trước anh ta vẫn còn cảm thấy có chút sợ hãi, lúc này sợ bóng sợ gió, không dám tiến lên thêm bước nữa, mà chỉ trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, sắc mặt trở nên khó coi.
Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng nhìn Trương Chí Dụng như cũ, nói: “Nếu như anh không phải như thế thì anh kích động cái gì?”
Trịnh Chí Dụng tức đến độ không thể khống chế được: “Bùi Nguyên Minh, mày đừng có ngậm máu phun người, mày có tin tao sẽ tìm người làm thịt mày không!”
Ông cụ Trịnh lạnh lùng nhìn bà ta, cũng lười mở miệng giải thích, Trịnh Tuyết Dương này, sinh ra đã là một đứa con gái, vốn dĩ không được yêu chiều, lúc này lại làm ra chuyện lớn như thế nữa, chỉ xóa bỏ tên của bọn họ ra khỏi gia phả đã là từ ái lắm rồi.
Vào lúc Thanh Linh và Trịnh Tuyết Dương đang hoàn toàn không biết phải làm sao, tâm trạng còn đang rối như tơ vò thì Bùi Nguyên Minh vốn đang ngồi xem kịch hay đột nhiên từ tốn đứng lên, nheo mắt cười nói: “Ông nội, con cảm thấy ông làm như thế là không công bằng đâu.”
Cái gì?
Công bằng?
Ha ha ha ha!
Bầu không khí trong phòng vốn dĩ còn đang căng thẳng, lúc này có mấy người còn nhịn không được mà bật cười ra thành tiếng.
Cái tên Bùi Nguyên Minh này đúng là thật biết chọc cười người khác mà, đây là đâu? Có chỗ cho một tên đến ở rễ như cậu lên tiếng sao? Còn nói gì đến có công bằng hay không? Có phải cậu ngốc rồi không hả? Tưởng rằng mình đang quay phim truyền hình dài tập sao?
Trước giờ lời nói của ông cụ Trịnh đã nói ra rồi là chắc như định đóng cột, chuyện đã quyết định rồi thì là như thế nào chính là như thế đó, từ khi nào có cửa cho tên vô dụng đến ở rể này lên tiếng phản bác chứ?
Lúc này, ánh mắt mà mọi người nhìn Bùi Nguyên Minh đều như đang nhìn một tên bị mắc bệnh thần kinh.
“Cậu nói cái gì?” Ông cụ Trịnh khẽ cau mày, ánh mắt đăm đăm nhìn Bùi Nguyên Minh, tỏ vẻ vô cùng không vui.
Khuôn mặt của Bùi Nguyên Minh cũng lạnh lùng, lúc này nhấn mạnh từng câu từng chữ nói: “Chuyện hợp đồng còn chưa được điều tra ra cho rõ ràng đã nói hợp đồng kia là giả, hơn nữa, còn quy trách nhiệm lên người của vợ cháu. Thậm chí bởi vì cái tội danh đột nhiên ập đến này mà còn lấy lại công ty đứng dưới tên của cô ấy, xóa bỏ tên của gia đình cháu ra khỏi gia phả, điều này khó tránh có chút hơi bồng bột, ông không cảm thấy vậy sao?”
ông cụ Trịnh cười lạnh một tiếng, nhìn Bùi Nguyên Minh chằm chằm nói: “Nghe ý của cậu thì ta đây già đầu rồi tai mắt mù mờ nên mới vu oan cho Tuyết Dương, mà một đứa đến ở rể như cậu hôm nay có thể lên lớp dạy cho ông già này một bài học sao?”
Khuôn mặt Bùi Nguyên Minh vẫn trưng ra vẻ đó là chuyện hiển nhiên có thể lý giải được, ông cụ Trịnh nhìn mà tức đến mức run cầm cập.
Lúc này, Trịnh Chí Dụng đứng bên cạnh cũng không nhịn nổi nữa mà hung hăng đập một cái lên trên bàn, to giọng mắng: “Mày nghĩ rằng bản thân là cái thá gì? Nhà họ Trịnh của bọn tao họp, lúc nào thì đến phiên một thằng vô dụng phế vật đến ở rể như mày khua môi múa mép?”
Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Trịnh Chí Dụng một cái nói: “Chằng qua là tôi chỉ muốn ông nội điều tra rõ ràng một chút rồi hằng đưa ra kết luận thôi, anh chột dạ cái gì? Anh sợ sẽ làm đổ vỡ kế hoạch của anh nên anh mới sồn sồn lên như vậy đúng không?”
“Mẹ nó!” Trịnh Chí Dụng lập tức bộc phát lửa giận, muốn tiến lên cho Bùi Nguyên Minh một bạt tai nhưng đột nhiên nhớ lại chuyện lần trước anh ta vẫn còn cảm thấy có chút sợ hãi, lúc này sợ bóng sợ gió, không dám tiến lên thêm bước nữa, mà chỉ trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, sắc mặt trở nên khó coi.
Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng nhìn Trương Chí Dụng như cũ, nói: “Nếu như anh không phải như thế thì anh kích động cái gì?”
Trịnh Chí Dụng tức đến độ không thể khống chế được: “Bùi Nguyên Minh, mày đừng có ngậm máu phun người, mày có tin tao sẽ tìm người làm thịt mày không!”
Danh sách chương