Chương 49

“Không cần đâu, không cần đâu.” An Minh Khải gian nan nói: “Nếu báo cảnh sát thì nói không chừng sẽ bị người ngoài biết đó, bọn họ sẽ nghĩ ở công ty chúng ta xảy ra chuyện gì, đến lúc đó thì giải thích cũng không tiện, ngược lại còn làm ảnh hưởng tới việc làm ăn của chúng ta… lát nữa anh sẽ xem sao rồi đưa anh ta vài triệu tổng cố anh ta ra ngoài là được rồi, vì loại người này mà làm ồn ào thì không đáng…”

Khi nói chuyện An Minh Khải cảm thấy mồ hôi lạnh trên người anh ta đã sắp thấm ướt cả áo sơ mi luôn rồi.

Cái con nhóc chết tiệt này, thân là bạn nối khố của Trịnh Tuyết Dương mà chẳng những không biết thân phận của chồng bạn thân mình, còn giật dây kêu anh ta theo đuổi Trịnh Tuyết Dương, sợ cỏ trên phần mộ của anh ta mọc chưa đủ cao sao?

“Anh họ, sao trên người anh lại toàn là mồ hôi thế, anh nóng lắm sao?” An Diệu Linh không cảm nhận được điều gì mà còn đầy hiếu kỳ hỏi An Minh Khải.

“Thời tiết hơi nóng chút, hơi nóng chút.” An Minh Khải gượng gạo nói.

“À, vậy thì tốt rồi. Đúng rồi, lát nữa anh không cần cho anh ta nhiều quá, sáu bảy triệu gì đó là được rồi…còn về chuyện của Tuyết Dương thì anh cứ yên tâm đi, có em ở đây em nhất định sẽ giúp anh theo đuổi được chị ấy!” An Diệu Linh làm một động tác tay cố lên, sau đó liền cười chào tạm biệt, cô ta cũng không muốn quay lại phòng làm việc làm gì, thấy Bùi Nguyên Minh chỉ làm cô ta cảm thấy ghê tởm thôi.

Giờ khắc này cô ta không hề phát hiện biểu tình trên mặt anh họ của mình dường như muốn bóp chết cô ta ngay lập tức.

Đợi sau khi An Diệu Linh đã đi rồi thì An Minh Khải mới quay lại phòng làm việc, anh ta khom người, kính cần nói: “Tổng giám đốc Minh, việc đó tôi đã giải quyết xong rồi, anh cứ yên tâm đi, An Diệu Linh không hề hoài nghi thân phận của anh đâu.

“À.” Bùi Nguyên Minh đứng dậy nói: “Vậy thì tôi đi trước đây, tôi còn phải đi chỗ khác mua xe nữa.”

“Này… tổng giám đốc Minh, anh đừng nói như vậy, chỗ của tôi đây chính là Thành phố ô tô không phải lúc nãy anh vừa ý một chiếc Porsche Panamera sao? Với thân phận của anh thì cũng chỉ có nói mới xứng với anh thôi…”

Bùi Nguyên Minh nhún vai nói: “Xe rất tốt, nhưng mà nơi bán xe lại không muốn hợp tác với tôi, tôi cũng đâu còn cách nào khác.”

“Anh đừng nói như thế” An Minh Khải chảy mồ hôi lạnh ròng ròng nói: “Để thể hiện thành ý muốn xin lỗi của tôi, chỉ cần tổng giám đốc Minh anh vừa ý thì xe trong tiệm chúng tôi anh có thể tùy ý chọn chiếc nào cũng được, không cần phải trả tiền, không cần tiền…”

“Hå? Anh nói đùa hay nói thật thế? Nếu nói thật thì tôi đây cũng không khách khí đâu.”

Bùi Nguyên Minh sao có thể không nhận ra tên An Minh Khải này chỉ muốn nói lời sáo rỗng lấy ý thôi chứ, căn bản là anh ta không có ý muốn tặng xe cho anh nên lúc này anh mới cố ý cười nói thế với anh ta.

Trên mặt An Minh Khải toàn vẻ nịnh hót nói: “Bao gồm cả chiếc Porsche đó, nếu như tổng giám đốc Minh anh thích thì tôi sẽ cho người đi làm thủ tục xe cho anh ngay.”

Bùi Nguyên Minh gật đầu, anh nói: “Được thôi, vậy thì lấy nó đi, tiền thuế xe anh cũng nhớ trả giúp tôi luôn né, lát nữa tôi sẽ lái xe đi luôn.”

“Hả?”

An Minh Khải ngây người trong nháy mắt.

Mấy người có tiền không phải đều rất khách sáo sao? Anh ta chỉ đang khách sáo mà thôi, sao anh ta lại có thể thật sự muốn lấy chiếc xe đó…

“Thế nào? Không phải anh hối hận rồi đấy chứ?” nhìn sắc mặt như bị táo bón của An Minh Khải, Bùi Nguyên Minh như cười như không hỏi anh ta.

Toàn thân An Minh Khải run rẩy, anh ta vội nói: “Không có, không có, tôi đang nghĩ chiếc xe đó quả nhiên là được tạo ra chỉ để dành riêng cho anh, nó rất hợp với khí chất của anh, tôi sẽ lập tức sắp xếp để anh lấy xe ngay…”

Khi đang nói chuyện thì đồng thời anh ta cũng vội vàng gọi điện thoại cho cô quản lý ban nãy, dặn cô ta lấy tốc độ nhanh nhất làm xong thủ tục cho Bùi Nguyên Minh, nhưng mà trong quá trình này, mặc dù anh ta cười tươi rói nhưng trong lòng lại đổ máu không ngừng.

Cô quản lý đó thấy tổng giám đốc nhà mình muốn tặng xe cho tên ở rể vô dụng kia, mặc dù cô ta rất kinh ngạc nhưng cũng không dám hỏi nhiều mà mang vẻ mặt đưa đám đi làm thủ tục.

Đợi sau khi cô ta đi rồi thì An Minh Khải mới lau mồ hôi lạnh, anh ta nói: “Tổng giám đốc Minh, anh muốn mua xe thì cũng đã mua được rồi, không biết việc đầu tư của chúng tôi.”

Bùi Nguyên Minh cười cười nói: “Anh quên rồi sao, chuyện này tôi đã từ chối lúc nãy rồi!”

Vẻ mặt An Minh Khải hoảng loạn, lần đầu tiên anh gặp phải một kẻ có tiền dị dạng không giống ai như thế này, anh ta đã tặng một chiếc Porsche hơn bảy tỷ nhưng kết quả là Bùi Nguyên Minh căn bản không có ý muốn tiếp tục đầu tư vào ‘Thành phố ô tô’ của anh ta, điều này đồng nghĩa với việc bảy tỷ của anh ta vô duyên vô cớ cứ như vậy bị nước cuốn trôi.

An Minh Khải có một loại xúc động muốn gọi bảo vệ tới đánh cho Bùi

Nguyên Minh một trận, nhưng giờ khắc này anh ta thật sự không dám, bởi vì anh ta biết chỗ dựa của Công ty Đầu tư Bùi thị chính là gia tộc họ Bùi, nếu như anh ta dám động tới một cọng tóc của Bùi Nguyên Minh thì chỉ sợ anh ta không thấy được mặt trời ngày mai ngay mất. Đến nói nhiều thêm một câu anh ta cũng không dám, anh ta chỉ có thể

cần thận từng ly từng tý mà hùa theo Bùi Nguyên Minh, đợi đến khi thủ tục đã được làm xong, chìa khóa xe cũng đã đưa tới tay Bùi Nguyên Minh thì Bùi

Nguyên Minh mới đứng dậy, giống như anh đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, anh nói: “Đúng rồi, nghe nói gần đây anh muốn theo đuổi vợ tôi, theo đuổi vợ tôi vui lắm đúng không?”

Trong lòng An Minh Khải nổ đùng đùng, rốt cuộc anh ta cũng nhớ ra anh ta đã quên mất chuyện gì rồi, giờ khắc này anh ta cũng không thèm quan tâm tới mặt mũi gì nữa mà trực tiếp quỳ xuống.

“Tổng giám đốc Minh, tổng giám đốc Minh anh bỏ qua cho tôi đi, tôi đảm bảo sau này tôi và Tuyết Dương… không không không, tôi và vợ anh, tôi sẽ giữ khoảng cách với vợ anh! Hơn nữa vốn dĩ tôi cũng không có ý đó, là do dì Thanh Linh và An Diệu Linh không ngừng ám chỉ muốn tác hợp cho chúng tôi, tôi cũng chị bị ma xui quỷ khiến trong lúc nhất thời mà thôi, anh đại nhân đại lượng đừng so đo cùng tôi…” giờ phút này An Minh Khải chỉ thiếu điều muốn dập đầu, đùa sao, anh ta có ý đồ với con dâu của gia tộc họ Bùi, ngại mạng mình dài sao? Anh ta thật sự muốn bóp An Diệu Linh một phát cho chết tươi ngay lập tức.

Bùi Nguyên Minh gật đầu, anh nói: “Ừ, tôi cũng không quan tâm, anh muốn thế cũng được, mà không muốn như thế cũng được, nhưng nếu như còn có lần sau thì…tôi muốn anh phải chết!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện