Chương 36

Đáng lẽ Hạ Vân lái Bentley đưa anh đi, nhưng đi được nửa đường lại bị tắc đường. Bùi Nguyên Minh lấy một chiếc bật lửa điện nhỏ từ cốp xe, kết quả chiếc bật lửa điện đã hỏng, anh bị ngã xuống vũng nước nên bây giờ mới có bộ dạng nhếch nhác thảm hại như vậy.

Bùi Nguyên Minh đang muốn đi tắm rửa thay quần áo trước, nhưng lại bị Triệu Lan Hương nhìn thấy. Cô ta lạnh lùng cười rồi nói: “Người ta vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện, chúng ta thì vừa nhắc đến kẻ phế vật thì phế vật đến ngay. Bùi Nguyên Minh, cái bộ dạng này của anh chắc chắn là ngã xuống hố xí đúng không? Hôi chết đi được.”

Bùi Nguyên Minh mặc kệ cô ta, anh đặt cái túi nilon lớn trong tay xuống một góc trong phòng khách rồi chuẩn bị đi tắm.

“Bùi Nguyên Minh, cậu còn có mặt mũi trở về sao? Cậu nghĩ nơi này là khách sạn mà cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?” Lúc này Thanh Linh nghe thấy tiếng động thì cũng đi ra, vẻ mặt của bà ta rất khó chịu.

Nếu như không phải vì cái tên vô dụng này thì sao công lao to lớn của Trịnh Tuyết Dương có thể bị Trịnh Chí Dụng cướp đi được? Tất cả đều do cái tên sao chổi này!

Trịnh Khánh Vân cũng đi từ phòng ngủ ra, nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh rồi nói: “Bùi Nguyên Minh, sao anh lại bấn như vậy? Vào cửa cũng không biết thay giày ra, khiến không khí của chúng tôi bị ô uế cả rồi. Chẳng phải anh không muốn ở nhà sao? Không muốn ở thì cút đi!”

Bùi Nguyên Minh hờ hững nhìn mẹ vợ và em vợ của mình, chẳng muốn mở miệng nói chuyện. Nếu như anh so đo tính toán với họ thì ba năm nay họ đã bị tức chết rồi. Lúc này anh cũng không muốn nói những lời vô ích nữa mà đi đến trước

mặt Trịnh Tuyết Dương. Anh muốn làm vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Trịnh Tuyết Dương thì trong lòng anh lại mềm nhũn. Anh hất mặt nói: “Vợ à, lúc trước em nói công ty cần hơn mười bảy tỷ đúng không? Anh…”

“Ha ha ha, ông chồng phế vật còn biết quan tâm vợ sao?” Triệu Lan Hương cắt ngang lời nói của Bùi Nguyên Minh: “Người như anh không chỉ là tên vô dụng mà còn mặt dày ghê. Anh không tự lượng sức mình lại còn tự vạch áo cho người khác xem lưng. Chồng nhà người ta biết vợ mình thiếu tiền thì dù có phải đập nồi bán sắt cũng góp tiền đưa cho vợ mình, anh thì tốt rồi, trên người không móc ra nổi năm xu mà còn không biết xấu hổ nhắc đến chuyện đó sao? Tôi nghĩ anh nên nhảy từ tầng ba xuống đi, anh làm người có ý nghĩa gì không? Đúng là tên phế vật!”

Nghe thấy lời mắng nhiếc khó nghe của Triệu Lan Hương, Trịnh Tuyết Dương khẽ nói: “Hươn ơi, thôi đi…”

Cho dù nói như thế nào, hôm qua Bùi Nguyên Minh đã giải vây giúp cô khi cô bị Anh Tùng cưỡng ép. Vì vậy cô cũng ít nhiều có tình cảm với anh.

“Tuyết Dương, con người như chị lương thiện quá rồi. Nếu như là em thì em đã ly hôn với anh ta từ đời nào rồi.”

“Chị kết hôn với anh ta bao lâu thì anh ta ngủ ở phòng sách bấy lâu, hai người còn chưa có chuyện vợ chồng gì. Em không thể hiểu được sao chị có thể chạm mặt tên phế vật này cả ngày được. Nếu là em á, em chỉ cần nhìn anh ta một cái thôi cũng đã mắc ói rồi, chị biết không? Sao chị lại chịu được chứ?”

“Đúng đấy.” An Diệu Linh ở bên cạnh phụ họa theo: “Tuyết Dương à, đừng nói chị thấy cảm động vì ngày hôm qua anh ta thay chị làm con tin nhé? Em nói cho chị biết nè, những tên đàn ông xấu xa này rất ti tiện. Nói không chừng anh ta sớm đã thông đồng với Anh Tùng mà lừa gạt tình cảm của chị, nếu không tại sao Anh Tùng lại thả anh ta ra dễ dàng như vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện