Chương 30

Lý Đông Lưu sắp phát điên, cuộc điện thoại hôm nay đúng là vô cùng kỳ lạ. Anh ta phá sản thì cũng muốn biết vì sao mình phải chịu kết cục đó.

Bùi Nguyên Minh cười, anh lấy điện thoại ra gọi đến một số khác, vừa nãy Hạ Vân đã chủ động gửi cho anh số điện thoại.

Rất nhanh sau đã có người nghe điện thoại, ở đầu bên kia, Hạ Vân nói chuyện rất lễ phép: “Tổng giám đốc, tôi đã làm theo dặn dò của anh, cách chức Lý Đông Lưu rồi. Chuyện anh ta sử dụng tiền dự án của công ty, các luật sư cũng bắt đầu xử lý rồi.”

“Thư… Thư ký Vân…” Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cả người Lý Đông Lưu run rẩy, trước mắt anh ta là một lớp màn đen đặc.

Con dao ăn trong tay anh ta rơi cốp xuống đất, anh ta tự lẩm bẩm với mình: “Sao có chuyện đó được? Cái hạng vô dụng như anh làm sao có thể trở thành tổng giám đốc mới được? Làm sao có chuyện đó được! Không thể như thế được!”

“Không thể nào được! Lớp con cháu của nhà họ Bùi không phải là cái người uy danh hiển hách kia sao, anh làm sao có thể là…” Lý Đông Lưu không ngừng lắc đầu, bây giờ anh ta thật sự sắp phát điên rồi. Anh ta đã đoán ra chân tướng sự việc, nhưng bây giờ anh ta không thể tin được, người mà anh ta coi thường là kẻ vô dụng bây giờ lại đang bóp chết anh ta không khác gì như một con kiến.

“Cầu xin anh, anh nói cho tôi biết, anh là ai đi? Tôi chết thì cũng coi như biết được đầu đuôi mọi chuyện.” Lý Đông Lưu vô cùng tuyệt vọng, anh ra thật sự sắp khóc đến nơi rồi.

Anh không biết chuyện nhà họ Bùi trước đây còn có một người thừa kế hay sao?” Bùi Nguyên Minh bình tĩnh trả lời.

“Vậy anh là… cậu cả.” Lý Đông Lưu hoàn toàn tuyệt vọng, anh ta quỳ rạp xuống, rồi lạy Bùi Nguyên Minh như tế sao: “Cậu cả, cầu xin cậu, là tôi không có mắt, là tôi có mắt như mù, cậu tha cho tôi được không? Anh cứ coi tôi như thứ bỏ đi mà tha cho tôi được không? Tôi không dám nữa, tôi hứa không dám làm phiền tới vợ cậu nữa. Tôi bảo đảm tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa. Tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu tha cho tôi một con đường sống”

Bùi Nguyên Minh nheo mắt cười: “Không phải anh còn định không cho tôi nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai sao?”

“Cậu cả à, là tôi có mắt không tròng, cầu xin cậu tha cho tôi một con đường sống đi. Cứ tiếp tục như thế này thì tôi không sống nổi nữa. Anh nể tình tôi cống hiến bao nhiêu năm ở công ty Bùi thị mà giơ cao đánh khẽ tha cho tôi.” Lý Đông Lưu nước mắt nước mũi tèm lem, anh ta không ngừng dập đầu lạy lục.

“Cút đi, về sau đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa, cậu muốn làm gì thì làm” Bùi Nguyên Minh cũng không muốn phí công phí sức với hạng vô dụng như Lý Đông Lưu, chỉ cần anh ta cút đi cho đỡ chướng mắt là được.

“Cảm ơn cậu chủ, cảm ơn cậu chủ.” Lý Đông Lưu dập đầu như gà mổ thóc, anh ta không hề để ý tới ánh mắt khác thường mà người khác đang nhìn, chỉ cần Bùi Nguyên Minh tha cho anh ta thì anh ta có lòng tin rằng mình có thể làm lại từ đầu.

Bùi Nguyễn Minh cũng không nói gì nữa, anh quay người lại tìm “con lừa điện” của mình rồi phóng đi. Tối nay có khi anh không về được nữa nên anh nhân tiện tới công ty một chút.

Những người đang đứng xung quanh đấy đề hóng chuyện vô cùng kinh ngạc, có chuyện gì vậy? Một thanh niên đi một cái xe đạp điện mà cũng có thể bắt người ta quỳ xuống được?

Cùng lúc đó, trong biệt thự nhà họ Trịnh, ông cụ Trịnh tiếp tục cuộc họp.

Không ai quan tâm đến chuyện Bùi Nguyên Minh bị bắt làm con tin.

Sắc mặt lúc này của ông Trịnh vô cùng khó nhìn: “Lần này, chúng ta muốn nhờ Lý Đông Lưu giúp đỡ để lấy được khoản đầu tư của Công ty Đầu tư Bùi thị nhưng không ngờ Lý Đông Lưu đấy lại chỉ là một thằng vô dụng. Mọi người thử góp ý kiến xem chúng ta phải làm như thế nào mới có thể lấy được khoản đầu tư này?”

“Ba, chúng ta thật sự cần khoản tiền này sao?” Trịnh Tùng nheo mày nói

“Đương nhiên rồi. Tất cả đều quên chuyện năm ngoái chúng ta lấy mảnh

đất ở khu thương mại trung tâm rồi sao? Vì mảnh đất đó mà năm ngoái chúng ta đã phải bỏ ra một khoản rất lớn, phần lớn số tiền lưu động của gia đình đã đổ hết vào đó rồi. Bây giờ việc xoay vòng vốn đang gặp khó khăn, mà còn phải đầu tư vào mảnh đất khu thương mại trung tâm kia còn rất nhiều tiền nữa.”

“Nếu chúng ta có thể thuận lợi lấy được khoản đầu tư của nhà họ Bùi thì mọi chuyện không thành vấn đề nữa, chúng ta sẽ phát triển được khu thương mại trung tâm. Và lại nếu chúng ta có thể dựa vào nhà họ Bùi thì chúng ta có thể yên tâm bước vào hàng danh gia vọng tộc ở đất Hải Dương này rồi.”

Nói đến đây, sắc mặt của ông cụ Trịnh trầm xuống: “Tóm lại, bây giờ dựa vào mình vẫn hơn là dựa vào người khác. Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách để kết nối được với tổng giám đốc mới của đầu tư Bùi thị, làm được như thế thì gia đình chúng ta mới có cơ hội ngoi lên.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện