Chương 16
Biệt thự nhà họ Trịnh lúc này vô cùng yên tĩnh, dường như tất cả mọi người đều nhìn Bùi Nguyên Minh bằng vẻ mặt khó mà tin được.
Cậu con rể tìm tới tận cửa này, ăn nói rất chuẩn xác, lẽ nào cậu ta thật sự biết được tổng giám đốc mới của Công ty Đầu tư Bùi thị là ai sao?
Lý Đông Lưu vốn dĩ đã không tin, anh mỉm cười lạnh lùng nói: “Được thôi! Vậy cậu nói đi! Tổng giám đốc mới của công ty chúng tôi là ai!”
Bùi Nguyên Minh đưa tay ra chỉ vào mình, từ từ nói: “Tổng giám đốc mới của Công ty Đầu tư Bùi thị, chính là tôi.”
Tất cả mọi người ở đó đều sửng sốt, bầu không khí trở nên lạnh ngắt như Nhưng khoảnh khắc tiếp theo…
“Cậu sao? Ha ha ha ha!” Lý Đông Lưu ngây ra một lát, sau đó ôm bụng cười ầm lên.
Không dễ dàng gì mà Lý Đông Lưu mới ngừng cười lại, anh ta nhìn về phía ông cụ Trịnh: “Ông à, cháu vốn dĩ tưởng rằng cậu con rể tìm tới tận cửa này của mọi người chỉ thích ra vẻ mà thôi, thật không ngờ rằng cậu ta lại là một tên ngốc.”
Câu nói này vừa mới thốt ra, Trịnh Chí Dụng và những người khác chỉ mỉm cười, sau đó nhìn về phía Bùi Nguyên Minh như một tên ngốc.
Trịnh Chí Dụng lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, cậu chỉ là một tên ở rể mà thôi, giả vờ làm tổng giám đốc cái gì chứ.”
Vẻ mặt của Trịnh Khánh Vân vô cùng chế giễu: “Bùi Nguyên Minh, tác phong làm người đó của anh không có gì thú vị đâu, chém gió thì làm gì có ai không biết chứ?”
Thanh Linh cũng trở nên nóng mắt: “Bùi Nguyên Minh, cậu mau cút về đi, đừng ở đây làm mất mặt người khác.”
“Bùi Nguyên Minh, anh đừng tức giận nữa, lời nói này không thể nói bậy bạ được đâu, anh đập vỡ bình hoa như vậy cũng sẽ làm chính mình bị thương đấy.” Vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương trông rất lo lắng, cô cho rằng tối nay Bùi Nguyên Minh đã phải chịu đả kích quá lớn, cho nên đã tự thôi miên chính mình, cho rằng mình chính là tổng giám đốc mới của Công ty Đầu tư Bùi thị.
Cô bước về phía trước mấy bước, cô muốn kéo Bùi Nguyên Minh lại: “Đừng gây chuyện nữa, tôi đưa anh đi khám bác sĩ.”
“Tuyết Dương, anh có thể chứng minh mình chính là tổng giám đốc mới của Công ty Đầu tư Bùi thị, em phải tin anh” Bùi Nguyên Minh rút điện thoại ra, một cái tên trong danh bạ hiện ra.
“Lý Đông Lưu, anh là người của Công ty Đầu tư Bùi thị, có lẽ anh biết được hai chữ này đại diện cho điều gì đúng không?” Bùi Nguyên Minh nói.
Lý Đông Lưu tùy tiện liếc nhìn một cái, khi nhìn thấy hai chữ “Hạ Vân”, liền không khỏi thốt lên: “Bùi Nguyên Minh, cậu cũng thú vị đấy, đánh tên của thư kí của tổng giám đốc chúng tôi lên màn hình thì được xem như là bằng chứng rồi sao? Vậy thì tôi đánh tên thư kí của người giàu có rất trên thế giới này lên màn hình, thì tôi sẽ trở thành người giàu có nhất sao? Đồ thần kinh.”
Lý Đông Lưu vẫn không tin.
Danh tiếng của Công ty Đầu tư Bùi thị lớn như vậy, ngoại trừ tổng giám đốc thần bí mới ra thì thư kí của mấy người phó tổng giám đốc, rồi giám đốc đều được tất cả mọi người biết đến ở tỉnh Hải Dương, Bùi Nguyên Minh mà biết thì cũng rất bình thường, nhưng muốn dựa vào điều này để giả danh thì thật quá đáng.
“Vậy thì anh không ngại hỏi cô ấy xem, ai là tổng giám đốc mới của mấy người chứ?” Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt lên tiếng, sau đó tiện tay ấn gọi, rồi ném điện thoại cho Lý Đông Lưu.
“Được thôi, tôi cũng muốn xem xem, anh có gọi được cuộc điện thoại này không.”
Về cơ bàn là Lý Đông Lưu không tin rằng anh có thể gọi được cuộc điện thoại này, anh ta ấn nút bật loa ngoài, rồi chờ đợi trò cười của Bùi Nguyên Minh.
Một lúc sau, một âm thanh lạnh lùng vang lên từ trong loa: “Thuê báo quý khách liên lạc hiện không tồn tại, xin hãy kiểm tra và liên lạc lại sau.”
Biệt thự nhà họ Trịnh lúc này vô cùng yên tĩnh, dường như tất cả mọi người đều nhìn Bùi Nguyên Minh bằng vẻ mặt khó mà tin được.
Cậu con rể tìm tới tận cửa này, ăn nói rất chuẩn xác, lẽ nào cậu ta thật sự biết được tổng giám đốc mới của Công ty Đầu tư Bùi thị là ai sao?
Lý Đông Lưu vốn dĩ đã không tin, anh mỉm cười lạnh lùng nói: “Được thôi! Vậy cậu nói đi! Tổng giám đốc mới của công ty chúng tôi là ai!”
Bùi Nguyên Minh đưa tay ra chỉ vào mình, từ từ nói: “Tổng giám đốc mới của Công ty Đầu tư Bùi thị, chính là tôi.”
Tất cả mọi người ở đó đều sửng sốt, bầu không khí trở nên lạnh ngắt như Nhưng khoảnh khắc tiếp theo…
“Cậu sao? Ha ha ha ha!” Lý Đông Lưu ngây ra một lát, sau đó ôm bụng cười ầm lên.
Không dễ dàng gì mà Lý Đông Lưu mới ngừng cười lại, anh ta nhìn về phía ông cụ Trịnh: “Ông à, cháu vốn dĩ tưởng rằng cậu con rể tìm tới tận cửa này của mọi người chỉ thích ra vẻ mà thôi, thật không ngờ rằng cậu ta lại là một tên ngốc.”
Câu nói này vừa mới thốt ra, Trịnh Chí Dụng và những người khác chỉ mỉm cười, sau đó nhìn về phía Bùi Nguyên Minh như một tên ngốc.
Trịnh Chí Dụng lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, cậu chỉ là một tên ở rể mà thôi, giả vờ làm tổng giám đốc cái gì chứ.”
Vẻ mặt của Trịnh Khánh Vân vô cùng chế giễu: “Bùi Nguyên Minh, tác phong làm người đó của anh không có gì thú vị đâu, chém gió thì làm gì có ai không biết chứ?”
Thanh Linh cũng trở nên nóng mắt: “Bùi Nguyên Minh, cậu mau cút về đi, đừng ở đây làm mất mặt người khác.”
“Bùi Nguyên Minh, anh đừng tức giận nữa, lời nói này không thể nói bậy bạ được đâu, anh đập vỡ bình hoa như vậy cũng sẽ làm chính mình bị thương đấy.” Vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương trông rất lo lắng, cô cho rằng tối nay Bùi Nguyên Minh đã phải chịu đả kích quá lớn, cho nên đã tự thôi miên chính mình, cho rằng mình chính là tổng giám đốc mới của Công ty Đầu tư Bùi thị.
Cô bước về phía trước mấy bước, cô muốn kéo Bùi Nguyên Minh lại: “Đừng gây chuyện nữa, tôi đưa anh đi khám bác sĩ.”
“Lý Đông Lưu, anh là người của Công ty Đầu tư Bùi thị, có lẽ anh biết được hai chữ này đại diện cho điều gì đúng không?” Bùi Nguyên Minh nói.
Lý Đông Lưu tùy tiện liếc nhìn một cái, khi nhìn thấy hai chữ “Hạ Vân”, liền không khỏi thốt lên: “Bùi Nguyên Minh, cậu cũng thú vị đấy, đánh tên của thư kí của tổng giám đốc chúng tôi lên màn hình thì được xem như là bằng chứng rồi sao? Vậy thì tôi đánh tên thư kí của người giàu có rất trên thế giới này lên màn hình, thì tôi sẽ trở thành người giàu có nhất sao? Đồ thần kinh.”
Lý Đông Lưu vẫn không tin.
Danh tiếng của Công ty Đầu tư Bùi thị lớn như vậy, ngoại trừ tổng giám đốc thần bí mới ra thì thư kí của mấy người phó tổng giám đốc, rồi giám đốc đều được tất cả mọi người biết đến ở tỉnh Hải Dương, Bùi Nguyên Minh mà biết thì cũng rất bình thường, nhưng muốn dựa vào điều này để giả danh thì thật quá đáng.
“Vậy thì anh không ngại hỏi cô ấy xem, ai là tổng giám đốc mới của mấy người chứ?” Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt lên tiếng, sau đó tiện tay ấn gọi, rồi ném điện thoại cho Lý Đông Lưu.
“Được thôi, tôi cũng muốn xem xem, anh có gọi được cuộc điện thoại này không.”
Về cơ bàn là Lý Đông Lưu không tin rằng anh có thể gọi được cuộc điện thoại này, anh ta ấn nút bật loa ngoài, rồi chờ đợi trò cười của Bùi Nguyên Minh.
Một lúc sau, một âm thanh lạnh lùng vang lên từ trong loa: “Thuê báo quý khách liên lạc hiện không tồn tại, xin hãy kiểm tra và liên lạc lại sau.”
Danh sách chương