Sau khi Quan Lâm Phong rời khỏi quán bar Ánh Trăng, lấy ra một chiếc tai nghe nhỏ trên tai.

Trên mặt của gã hiện ra một nụ cười lạnh: “Tao giấu người, ai có thể tìm được?”

Bên kia, Dương Chấn và Mã Tuân cũng rời khỏi quán bar.

“Anh Chấn, trực tiếp đến bắt nó đến nhà họ Quan, ép bọn họ giao ra Tiếu Tiếu, như vậy không tốt sao?” Mã Tuân một bên lái xe theo dõi một bên hỏi.

“Trước khi chưa tìm được Tiếu Tiếu làm như vậy chỉ có thể mang lại nguy hiểm cho con bé.” Trên mặt Dương Chấn tràn đầy lạnh lẽo.

“Chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha cho nhà họ Quan?” Trong mắt Mã Tuân tràn đầy không cam lòng.

“Yên tâm đi, nhà họ Quan sẽ vì chuyện này mà phải trả giá thích đáng.” Trong mắt của Dương Chấn hằn lên sự lạnh lùng.

Cùng lúc đó, trong căn biệt thự xa hoa cao cấp.

Trên tấm thảm nhung cao cấp, hai cô gái một lớn một nhỏ đang ngồi trên đó, bên cạnh là các loại đồ chơi khác nhau, cô gái nhỏ đang chơi đùa vui vẻ.

Và bên cạnh cô gái nhỏ, có một cô gái trẻ khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mái tóc dài tự nhiên, trên tay cầm một cuốn truyện cổ tích, đang kể cho cô gái nhỏ nghe.

Thỉnh thoảng, cô ấy lại lùa những sợi tóc vương vãi trên trán.

“Dì à, đây là câu chuyện công chúa bạch tuyết và bảy chú lùn, là chuyện cổ tích mà con thích nhất.”

Bỗng nhiên cô gái nhỏ vui vẻ nói, cô bé liếc nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ. Nụ cười trên môi chợt biến mất, con bé chu chu cái môi: “Tại sao ba không tới đón con?”

“Tiếu Tiếu đừng sốt ruột nè! Ba mẹ con còn đang bận, nói không chừng lát nữa sẽ tới đón con.” Cô gái tóc dài có khuôn mặt dịu dàng nói, nhìn về phía Tiếu Tiếu, trong mắt tràn đầy nuông chiều, trong đôi mắt không khỏi mang theo vài phần lo lắng.

Một chiếc xe Palamela đen vội vàng phóng đi, Quan Lâm Phong lái xe vẫn chưa nhận ra được một chiếc Phaeton màu đen đang theo dõi cách đó không xa.

Mã Tuân lái xe rất có kỹ thuật, Quan Lâm Phong muốn phát hiện cũng không có khả năng.

Ngay sau đó Palamela chạy vào một khu biệt thự trong thành phố rồi dừng lại trước một biệt thự cao cấp.

Tính cảnh giác của Quan Lâm Phong rất mạnh, sau khi xuống xe gã đưa mắt nhìn bốn phía, xác định không có ai theo dõi mới lấy ra một chiếc chìa khóa mở cửa bước vào biệt thự.

“Anh Chấn, có phải Tiếu Tiếu ở trong này không?”

Mã Tuân đang ẩn nấp trong vành đai rừng cách đó không xa, nhìn Dương Chấn cũng đang nấp ở góc chết hỏi.

Dương Chấn lắc đầu: “Anh ở chỗ này chờ, tôi qua đó nhìn xem.”

Nói xong, Dương Chấn hệt như một con báo săn, tư thế mạnh mẽ lao vụt vào bóng tối, liên tiếp tránh thoát vài cái cameras, đến gần biệt thự.

Bên trong biệt thự, Quan Lâm Phong vừa mới bước vào cửa, nhìn thấy hai bóng người cùng nhau ngồi trên thảm nhung, một lớn một nhỏ trên sô pha.

Nghe được âm thanh mở cửa, ánh mắt của hai người nhìn sang.

“Quan Lâm Phong!” Cô gái trẻ lập tức đứng lên, trong ánh mắt còn chứa vài phần khẩn trương.

“Hạ Hà à, sao nhìn thấy tôi cô có vẻ không vui vậy?” Quan Lâm Phong nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, trong lời nói tràn đầy bất lực.

Hạ Hà như lo lắng chuyện gì đó, vội vàng chắn trước mặt Tiếu Tiếu, vẻ mặt lạnh lẽo: “Đã khuya như vậy rồi, anh còn tới đây làm gì nữa?”

“Muốn làm gì à, chẳng lẽ cô không biết sao?” Quan Lâm Phong cười, tiện tay treo áo khoác trên giá áo.

Đêm nay gã suýt chút nữa đã chết ở quán bar Ánh Trăng, vỗn dĩ gã muốn ngủ với phụ nữ nhưng lại không thành công, bây giờ gã chỉ muốn hung hăng phát tiết.

Khi nãy lúc đối mặt với Dương Chấn, mọi thứ gã thể hiện ra ngoài không có gì khác ngoài điềm tĩnh.

Cho dù là Mã Tuân chọc mù mắt bốn tên đàn em của gã hay lúc sau Dương Chấn gọi trăm người đàn ông cao to vạm vỡ đến, tất cả đều nói cho gã biết, lần này gã đá nhầm tấm sắt cứng rồi.

Rất có thể gã sẽ vì chuyện này mà mất mạng, trong lòng gã rất sợ hãi chỉ muốn hung hăng chà đạp Hạ Hà để trút đi nổi sợ trong lòng.

Đối mặt với ánh mắt tà ác của Quan Lâm Phong, trong lòng của Hạ Hà tràn đầy tức giận, cắn răng nói: “Anh đã nói nếu tôi vẫn chưa đồng ý thì anh sẽ không chạm vào tôi.”

Cô không phải là người phụ nữ của Quan Lâm Phong, mà một tháng trước cô bị gã mạnh mẽ giam lỏng tại căn biệt thự này, cho đến hôm nay trời vừa sụp tối, Tiếu Tiếu được đưa tới đây.

Quan Lâm Phong cười nhạt, nhìn lướt qua thấy vẻ mặt căng thẳng của Tiếu Tiếu đang níu lấy góc áo của Hạ Hà, lập tức nói: “Thấy cô ở chung với con bé này cũng không tệ nhỉ.”

“Anh muốn làm cái gì?” Trong nhất thời Hạ Hà rất sợ hãi, vội vàng bảo hộ Tiếu Tiếu ở phía sau.

“Tôi muốn làm cái gì à, cô biết rất rõ mà, nếu cô không muốn để lại cái hình ảnh xấu xa nào trong lòng bé con này, thì ngay lập tức ngoan ngoãn theo tôi vào phòng ngủ, đừng ép tôi dùng vũ lực với cô.” Quan Lâm Phong cố hết sức dùng khuôn mặt nở nụ cười để che giấu nỗi sợ hãi trong lòng.

Hạ Hà nổi giận: “Anh đừng có mà quá phận!”

“Tốt lắm, tôi cho cô ba mươi giây để căn nhắc, nếu cô không đi vào phòng ngủ thì tôi sẽ chơi cô ngay tại chỗ.” Quan Lâm Phong đột nhiên đứng lên.

Trên mặt Hạ Hà tràn đầy giãy dụa và phẫn nộ, thực ra thì một tháng trước cô đã bị bắt tới đây, có đôi khi Quan Lâm Phong sẽ dùng vũ lực với cô nhưng cô cầm kéo kề cổ mình để uy hiếp Quan Lâm Phong, cô mới sống qua hết tháng này.

Nếu chỉ có mình cô thì cô đã không chút do dự, thà chết chứ không chịu khuất nhục. Nhưng hôm nay, bên cạnh cô còn có một đứa bé gái.

Ngay từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiếu Tiếu, cô rất thích cô bé nhỏ phấn điêu ngọc trác này, cũng rất đau lòng khi con bé bị đưa tới đây.

“Hết giờ rồi, xem ra là cô muốn cự tuyệt rồi, nếu đã như thế thì tôi chỉ có thể chơi cô ngay tại chỗ.” Quan Lâm Phong cười, đứng dậy đi từng bước một về phía Hạ Hà.

“Anh không được lại đây!”

Ngay lập tức Hạ Hà nôn nóng, nhanh chóng cầm lấy cây kéo đặt trên cổ, vẻ mặt kiên quyết: “Quan Lâm Phong, anh không nên ép tôi, nếu không thì tôi sẽ chết trước mặt anh.”

“Hạ Hà, nếu như cô không lo lắng sẽ để lại một cái bóng ma khó có thể xóa nhòa trên người cô bé nhỏ này thì cô cứ việc đâm xuống, tôi biết cô không sợ chết nhưng tốt nhất thì cô nên suy nghĩ một chút, nếu cô đâm xuống thì động mạch chủ trên cổ sẽ vỡ tan, sẽ có rất nhiều máu tràn ra.”

“Theo tôi thấy thì con bé này cũng rất thích cô, nếu để cho nó thấy trên người cô chỗ nào cũng có máu, ngã vào vũng máu, cả người run rẩy chết đi thì con bé có bị dọa cho choáng váng không hả.”

“Cô bé này chắc chỉ mới bốn tuổi thì phải? Nó vẫn còn nhỏ như vậy, nếu nó phải tận mắt nhìn thấy hình ảnh khủng bố như vậy, nói không chừng có thể bị dọa sợ cho tới chết luôn đó.”

Dường như Quan Lâm Phong không có xíu lo lắng Hạ Hà sẽ tự sát, từng bước tiến tới chỗ Hạ Hà, một bên vừa cười vừa nói về cảnh tượng khủng khiếp kia.

“Anh câm miệng cho tôi! Câm miệng!” Trên mặt của hạ Hà đều là nước mắt, cảm xúc kích động hét về phía Quan Lâm Phong.

“Oa…Tiếu Tiếu sợ…”

Đúng lúc này, bỗng nhiên Tiếu Tiếu khóc rống lên, tuy con bé không hiểu Quan Lâm Phong nói gì nhưng con bé có thể cảm nhận được sự khác thường của Hạ Hà.

“Tiếu Tiếu không khóc, có dì ở đây rồi!” Hạ Hà vội vàng ném cây kéo đi, ôm Tiếu Tiếu an ủi dỗ dành.

Khóe miệng Quan Lâm Phong đắc ý nở nụ cười khi thực hiện được âm mưu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện