Dương Chấn đưa Tần Nhã và Tiếu Tiếu đến nhà lớn của nhà họ Tần, Tần Nhã vừa muốn xuống xe, Dương Chấn đột nhiên cười: “Đợi một chút, để tôi lái xe vào trong sân!”

“Hả?”

Tần Nhã còn chưa kịp phản ứng, Dương Chấn đã xuống xe mở cửa, sau đó quay lại trong xe.

Trước khi sự kinh ngạc của Tần Nhã, Dương Chấn dừng xe ở trong sân.

“Dương Chấn, anh mau lái xe ra ngoài, nếu như để mẹ tôi biết, đuổi anh ra ngoài là chuyện nhỏ, đập phá xe thì phải làm sao?” Tần Nhã hoảng loạn.

Ngôi nhà này, là nhà của Chu Kim Hảo.

Tần Nhã không biết, Dương Chấn đã lo xong chuyện với mẹ vợ, hơn nữa bắt đầu từ hôm nay, anh cũng sẽ sống ở nhà này.

“Nhã, ý của em là, đuổi tôi đi là chuyện nhỏ, đập xe mới là chuyện lớn?” Dương Chấn cố ý tỏ vẻ tủi thân.

Tần Nhã không có ý tốt nói: “Nói phí lời! Mẹ tôi vốn không muốn gặp anh, đuổi ra ngoài là chuyện thường, nhưng đập cái xe này rồi thì phải làm sao? Giá trị của chiếc xe này, chắc phải mấy trăm triệu?”

Chiếc xe này không đơn giản là mấy trăm triệu, đã là xe mới cao cấp thì đều từ vài trăm triệu đổ lên, hơn nữa chiếc xe này là do Mã Tuân đã đi tìm người của tổng bộ, dựa theo hệ số an toàn cao nhất của xe để thiết kế.

“Tuy rằng mẹ tôi sáng nói rằng cho phép anh có thể ở trong nhà, nhưng bà ấy thường xuyên sáng nói tối không nhận.”

Tần Nhã đang nói thì đột nhiên nhìn thấy Chu Kim Hảo đang đeo tạp dề đi ra, lập tức hoảng loạn: “Không ổn rồi, mẹ tôi ra rồi.”

Cô vội vàng xuống xe, đang định giải thích, Dương Chấn trước tiên lấy một túi trang sức, tươi cười đưa cho Chu Kim Hảo: “Mẹ, đây là lúc con đi qua một cửa hàng ngọc, đặc biệt dựa theo khí chất của mẹ, mua vòng tay ngọc Hetian, mẹ xem có thích không?”

Sáng sớm mới nhận 150 triệu tiền mặt của Dương Chấn, buổi tối lại nhận được vòng ngọc giá trị, Chu Kim Hảo trong lòng kích động.

Nhưng đối với oán hận kéo dài bao lâu nay với Dương Chấn, khiến cho bà không thể lập tức thay đổi thái độ với Dương Chấn, nhưng thái độ so với trước đây đã tốt hơn nhiều.

Chu Kim Hảo hừ một tiếng, tiện tay nhận túi trang sức, bình tĩnh nói: “Coi như cậu có chút lương tâm!”

Bà nói xong, xoay người đi vào trong nhà.

Tần Nhã hoang mang nhìn tất cả mọi chuyện, cho đến khi Dương Chấn nhắc nhở cô: “Mau vào nhà đi, lâu lắm không ăn cơm mẹ nấu rồi.”

Không đợi Tần Nhã phản ứng lại, anh đã kéo tay cô cười đi vào trong.

“Anh ấy còn có cả cách này à?”

Tần Nhã tự nói với bản thân, sau đó cũng theo Dương Chấn vào trong nhà.

“Mẹ tôi đâu rồi?” Tần Nhã nghi hoặc hỏi.

Dương Chấn cười lắc đầu: “Có thể là đi tìm kiếm chân tướng rồi!”

“Tìm kiếm chân tướng?” Tần Nhã gương mặt đầy nghi ngờ.

Chu Kim Hảo lúc này đang trốn ở trong phòng, đã lấy ra vòng ngọc đeo lên tay, bà càng nhìn càng thích: “Đây không phải là đồ giả đấy chứ?”

Bởi vì vòng ngọc vô cùng đẹp, chất liệu mỏng nhẹ, đeo lên tay vô cùng thoải mái, lúc bà nhìn thấy tem giá, nhất thời hít một đợt khí lạnh: “Ôi trời ơi! Chiếc vòng này hơn 900 triệu, không phải là giả đấy chứ?”

Bà vội vàng tra cứu theo tem giá.

Năm phút sau, Chu Kim Hảo cẩn thận để vòng ngọc vào hộp trang sức, khóa ở trong két sắt, vừa đi ra khỏi cửa đột nhiên quay lại: “Không được, Đại Quang biết mật mã, mình phải đổi mật mã.”

Bà thiết lập lại mất khẩu, rồi mới yên tâm rời đi.

Bởi vì lo lắng Chu Kim Hảo đột nhiên nổi giận, Tần Nhã vừa vào nhà đã đưa Dương Chấn vào phòng mình, để anh chơi cùng Tiếu Tiếu.

Đây là lần đầu tiên Dương Chấn chơi với Tiếu Tiếu ở nhà, trên tầng truyền đến tiếng cười vui vẻ của Tiếu Tiếu, Tần Nhã đột nhiên có chút ghen tuông, lầm bẩm: “Đứa nhỏ này, cười vui vẻ như vậy, chắc chắn là quên mình rồi!”

“Dương Chấn đâu?”

Chu Kim Hảo lúc này mang đồ ăn đi ra, không nhìn thấy Dương Chấn, nghi hoặc hỏi.

Tần Nhã cẩn thận nhìn Chu Kim Hảo: “Anh ấy đang chơi với Tiếu Tiếu ở trên tầng.”

“Vậy nhanh gọi xuống ăn cơm đi!” Chu Kim Hảo trợn mắt.

Từ lúc Dương Chấn lái xe vào trong sân, Tần Nhã liền cảm thấy rất bất ngờ rồi, Chu Kim Hảo hôm nay hoàn toàn giống như biến thành một người khác, đến cả cô cũng sắp không nhận ra rồi.

Đợi Dương Chấn xuống tầng, Chu Kim Hảo lại khôi phục vẻ mặt như bình thường, lạnh lùng nói: “Có phải sau này nấu xong cơm rồi còn phải lên mời cậu xuống ăn không?”

Dương Chấn vội vàng lắc đầu, cười nói: “Mẹ, con biết rồi, lần sau con nhất định sẽ xuống từ trước.”

Những lời Chu Kim Hảo nói Tần Nhã còn chưa thấy có chuyện gì, nhưng lời mà Dương Chấn nói, cuối cùng cũng khiến cô cảm thấy có gì bất thường.

Trước đó là Dương Chấn lái xe vào trong sân, sau đó Chu Kim Hảo bảo cô gọi Dương Chấn xuống ăn cơm, còn cuộc đối thoại bây giờ, rõ ràng là hai người lửa nước không dung hòa, giống như đã thống nhất được với nhau vậy.

Ngoài ra, buổi sáng, Chu Kim Hảo cũng nói để Dương Chấn sống ở nhà này, lẽ nào mẹ cô thật sự không hối hận sao?”

“Có ý gì vậy?” Tần Nhã chau mày nhìn Dương Chấn.

“Trẻ nhỏ phải ăn nhiều rau.”

Dương Chấn giả câm giả điếc, gắp rau vào bát của Tiếu Tiếu, rồi lại gắp thịt vào bát của Tần Nhã: “Em bận bịu công việc, ăn nhiều thịt vào, để tăng cường sức đề kháng.”

“Mẹ, con về rồi!”

Mọi người đang ăn cơm thì Tần Yên tan làm về nhà, lao như vũ bão vào trong nhà, còn chưa kịp thay giày, liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngồi ở bàn ăn.

Cô vẻ mặt hoang mang, giày còn không kịp thay, vội vàng chạy đến trước bàn ăn, xác nhận chính là Dương Chấn xong, kinh ngạc gọi: “Anh rể, thất sự là anh!”

Dương Chấn mỉm cười với Tần Yên.

“Con phát khùng cái gì đấy? Còn không ngồi xuống ăn cơm.” Chu Kim Hảo không vui trừng mắt nhìn Tần Yên.

Chu Kim Hảo không hề ngăn cô gọi anh rể, Tần Yên lập tức càng thêm kinh ngạc.

“Chị, chuyện gì thế?” Nhân lúc Chu Kim Hảo đi lấy thêm đồ ăn, Tần Yên nhỏ giọng hỏi.

Tần Nhã lạnh lùng: “Không biết!”

Rõ ràng cô vẫn đang giận chuyện giữa Chu Kim Hảo và Dương Chấn có bí mật.

“Tiếu Tiếu, vừa lúc này về nhà, đã xảy ra chuyện gì vậy, nói nhỏ với dì có được không?” Tần Yên lại nhìn về hướng Tiếu Tiếu.

Tiếu Tiếu vừa nhồm nhoàm nhai rau vừa lúng búng nói trong miệng: “Không có ạ! Ba còn ở trên tầng chơi với Tiếu Tiếu rất lâu.”

“Kịch bản có gì đó sai sai.” Tần Yên nghi hoặc.

Lúc này, Chu Kim Hảo mang đồ ăn ra, mới ngăn được miệng cô lại.

Đây là lần đầu tiên Dương Chấn ăn đồ Chu Kim Hảo nấu, chỉ là để ăn được miếng cơm, đã tốn không ít tâm sức.

“Được rồi, nếu đã ăn no rồi, thì bây giờ mẹ tuyên bố một chuyện.”

Chu Kim Hảo không để ý đến Dương Chấn đang ăn bát cơm thứ hai, mở miệng nói: “Để Tiếu Tiếu có một gia đình hoàn chỉnh, từ hôm nay, Dương Chấn sẽ sống ở đây.”

“Cái gì?”

Tần yên đang uống nước, suýt nữa thì phun ra ngoài.

Tần Nhã và Tiếu Tiếu sáng sớm đã biết tin này, nên không có biểu hiện bình thường nào, trong lòng Tần Nhã chỉ là tò mò, Dương Chấn rốt cuộc làm sao có thể làm được, có thể khiến Chu Kim Hảo đồng ý cho anh ở nhà.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng máy khởi động, Chu Kim Hảo sắc mặt lập tức u ám: “Chắc là ba mấy đứa về!”

“Mẹ, để con ra mở cửa!” Dương Chấn nói xong, xoay người đi ra.

Anh vừa mở cửa, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, một tay đang bó bột phải cố định bằng miếng vải trên cổ, tay còn lại cầm một hộp quà.

“Dương Chấn!” Nhìn thấy người mở cửa là Dương Chấn, Tần Luân vô cùng hoang mang.

Nhưng nghĩ tới mục đích mình tới đây, liền ép những hận thù của bản thân xuống hỏi: “Dương Chấn, Nhã có ở nhà không?”

“Có!” Dương Chấn chữ quý như vàng, nhìn thái độ của Tần Luân, liền biết vì sao anh ta đến.

“Tôi vào trong thăm Nhã.” Tần Luân nói rồi chuẩn bị đi vào trong nhà.

“Cô ấy bây giờ là tổng giám đốc của tập đoàn Tam Hòa, vô cùng bận rộn, không phải ai cũng có tư cách gặp cô ấy!”

Dương Chấn lạnh lùng để lại một câu, “rầm” một tiếng, đóng cửa lại.

“Tôi đã nói rồi, sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến người nhà họ Tần phải cầu xin cô ấy quay về.” Dương Chấn đóng cửa lại, hai mắt hiện lên ý cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện