Giờ phút này ánh mắt của mọi người cùng nhau rơi ở trên người của Tần Nhã.

“Chị, là anh ta, thật sự là anh ta đó.”

Tần Yên nhìn về phía người phụ nữ được bao trùm bởi các tia sáng, vui mừng kêu lên, vụt một phát đứng lên, hai mắt tìm kiếm bóng dáng của Dương Chấn.

Lúc này đám người nhà họ Tần cũng cứng cả cơ mặt.

“Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào được.” Tần Luân không thể nào tin nổi.

Ông cụ Tần cũng trừng lớn hai mắt: “Chẳng lẽ nói tất cả những chuyện này đều và do tên phế vật đó đã làm, cái này sao có thể được chứ?”

Lúc này không chỉ là người nhà họ Tần, những người khác cũng đều kinh ngạc tột độ.

Tần Nhã thân là đệ nhất mỹ nữ ở Giang Châu đã sớm nổi tiếng, năm năm trước chuyện kết hôn của Tần Nhã với Dương Chấn từng là trò cười truyền khắp toàn bộ Giang Châu.

Lúc nghe thấy người dẫn chương trình nói đến chuyện thứ hai liền cảm thấy chuyện này hết sức quen thuộc, đến giờ phút này tất cả mọi người mới biết được chân tướng.

Nhưng mà trong lúc tất cả mọi người đang vô cùng kinh ngạc, chùm sáng là bỗng nhiên tiếp tục di chuyển lại hội tụ ở trên người của một người phụ nữ khác, rất nhanh lại tiếp tục chiếu sáng trên người của người phụ nữ khác nữa, liên tục đổi sang năm sáu người phụ nữ rồi mới dừng lại.

“Lúc nãy cũng chỉ chơi một trò đùa nhỏ với mọi người mà thôi, bởi vì người chồng lại không muốn lộ thân phận của mình ra, mong mọi người thứ lỗi. Buổi tiệc tối ngày hôm nay đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã có mặt.” Người dẫn chương trình bỗng nhiên nở một nụ cười hài hước rồi nói.

“Tôi đã nói rồi mà, sao có thể là cái tên phế vật kia được?”

Tất cả bọn người nhà họ Tần như là thở một hơi nhẹ nhõm.

Những người khác thì lại không nhẹ nhõm giống như là nhà họ Tần, có rất nhiều người đều cảm thấy chuyện này chưa chắc là trò đùa, dù sao thì người dẫn chương trình nói những câu nói đó hoàn toàn tương đồng với chuyện vào năm năm trước.

Trong khoảnh khắc mà tất cả các ánh đèn đều hội tụ ở trên người mình, Tần Nhã thật sự có một loại ảo giác tất cả những chuyện vào tối ngày hôm nay là do Dương Chấn đã chuẩn bị.

Bây giờ bữa tiệc đã kết thúc, cô cũng không nhìn thấy Dương Chấn, trong lòng bỗng nhiên có chút mất mát.

“Con đi trước đây.” Cô nói một tiếng với người nhà rồi đứng dậy rời đi.

Cô vừa đi ra khỏi khách sạn thì có một người phụ nữ bước lên phía trước: “Xin hỏi cô là cô Tần Nhã có đúng không?”

“Đúng vậy, xin hỏi cô là?” Tần Nhã cũng không nhận ra người phụ nữ này.

Người phụ nữ với nụ cười nghề nghiệp trên khuôn mặt: “Ông chủ của chúng tôi muốn nói chuyện với cô về vấn đề tương lai của tập đoàn Tam Hòa, không biết là cô Tần có cảm thấy hứng thú không?”

Tần Nhã lập tức vui mừng, mặc dù là công ty đã bị nhà họ Tần dùng để gán nợ, nhưng mà dù sao cũng là tâm huyết của cô, cho dù không có cơ hội đạt được thì nếu như có thể tiếp tục ở lại tập đoàn Tam Hòa thì cô cũng đồng ý.

Tối hôm nay có nhiều hào môn đồng ý hợp tác với tập đoàn Tam Hòa, Tần Nhã cũng không cảm thấy khó chịu, như thế này vẫn còn tốt hơn so với việc bị nhà họ Tần chiếm hữu.

Đi thang máy theo người phụ nữ đó, mãi đến tầng cao nhất mới dừng lại.

Cùng lúc đó, bên trong phòng tiệc bỗng nhiên có người hỏi: “Cô dẫn chương trình, lúc nãy cô mới nói có hai chuyện, không phải là còn có chuyện thứ ba nữa hả?”

Người dẫn chương trình vẫn còn chưa bước xuống sân khấu, mỉm cười thần bí nói: “Chuyện thứ ba là người chồng đó sẽ dùng tình cảm chân thành của mình cầu hôn ở tầng cao nhất trên khách sạn Tinh Quang để bù đắp tội lỗi vào năm đó, tiếp theo đây để tất cả mọi người chúng ta cùng với ở bên ngoài chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc này.”

Khách sạn Tinh Quang là tòa kiến trúc cao nhất ở Giang Châu, sở dĩ đặt tên là khách sạn tinh quanh là vì có hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất là toàn bộ tầng cao nhất của khách sạn Tinh Quang đều là được tạo thành từ pha lê, mỗi khi màn đêm buông xuống toàn bộ tầng cao nhất giống như là một ngôi sao trời sáng lóa mắt.

Nguyên nhân thứ hai là toàn bộ máy nhà của tầng thượng đều được lắp bằng kính hai lớp, thiết kế kính viễn vọng, ở trên tầng cao nhất giống như là đang đứng trước một tấm kính lớn quan sát bầu trời, có thể nhìn rõ bầu trời đầy sao.

Dưới sự dẫn đường của người dẫn chương trình, tất cả mọi người đi đến bên ngoài khách sạn ngẩng đầu nhìn về phía tầng cao nhất.

Chỉ là tòa nhà quá cao, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy được tòa cao nhất giống như là sao trời chói mắt, nhưng lại không thấy được hình ảnh ở bên trong.

“Dì út ơi, ba nói là ngày hôm nay cũng muốn đi ra ngoài hẹn hò với mẹ, bọn họ cũng không dẫn con theo nữa chứ.” Tiếu Tiếu vểnh cái miệng nhỏ lên, rúc vào trong ngực của Tần Yên, một mặt tủi thân.

“Cái con nhóc bất hiếu này, lại còn dám có liên lạc với cái tên phế vật đó nữa.” Chu Kim Hảo tức giận.

“Mẹ, nói không chừng người ở phía trên chính là chị và anh rể đó.” Tần Yên chỉ lên tầng cao nhất rồi nói.

Lúc này ở bên ngoài truyền đến tiếng cười lạnh: “Cái tên phế vật đó à, chỉ sợ là ngay cả một bó hoa cũng mua không nổi?”

Tiếp theo đó lại có người giễu cợt: “Nhìn ngày kỷ niệm của người ta phô trương như thế này, chỉ sợ là chị của cô đang nấp ở trong một nơi hẻo lánh nào đó mà ghen tị kia kìa.”

Một nhóm người nhà họ Tần bước tới.

“Tốt xấu gì thì chúng tôi cũng là khách quý ngồi ở hàng đầu tiên, dù sao thì cũng tốt hơn là mấy con chó giữ nhà ngồi ở phía cuối.” Tần Yên khí thế lên tiếng.

“Cô nói ai là chó giữ nhà hả?” Tần Luân lập tức nổi giận bước về phía trước một bước, đưa tay lên liền muốn đánh Tần Yên.

Chu Kim Hảo bảo vệ Tần Yên ở sau lưng của mình: “Cậu dám đụng đến con gái của tôi thử xem, nó là người sắp được gả vào nhà họ Tô, gia đình giàu nhất đó.”

“Đừng có nói khoác nữa, không có nhà họ Tần thì chắc người cũng chẳng là cái thá gì đâu.” Tần Luân khinh thường nói.

Đúng lúc này người trẻ tuổi lúc nãy đón tiếp bọn người Tần Yên đột nhiên xuất hiện, cung kính nói: “Cô Tần, buổi lễ vẫn chưa kết thúc, chủ tịch Tô sợ là các người mệt mỏi cho nên cố ý bao quán cà phê đối diện có thể nhìn thấy được phong cảnh náo nhiệt ở bên đây.”

Tần Yên vừa muốn mở miệng từ chối thì Chu Kim Hảo đã nói trước: “Ông xui nghĩ thật là chu đáo quá đi, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”

Nói xong còn trêu tức nhìn ông cụ Tần một cái rồi đi dưới ánh hâm mộ của mọi người.

Lúc này Tần Nhã vừa mới đi đến tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra, cô liền bị hoàn cảnh trước mắt làm cho sợ ngây người.

Trong một không gian to như vậy, trừ bốn phía cùng với mái vòm vậy mà tất cả đều được tạo thành từ pha lê, liếc mắt nhìn sang có thể nhìn thấy được toàn bộ cảnh đêm của Giang Châu, nhưng mà điều làm cho cô thích nhất đó chính là ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, dường như là cô chỉ cần đưa tay ra liền có thể chạm vào ánh sáng lấp lánh trên bầu trời.

Giờ phút này trên mặt đất được trải một lớp cánh hoa hồng thật dày, ngay cửa sổ phía trước mặt cô có một bóng người mặc đồ quân phục đang đứng đó, lúc này đang đứng chắp tay lại ngắm nhìn cảnh đêm ở Giang Châu.

Bóng lưng này bỗng nhiên để Tần Nhã có một cảm giác quen thuộc mãnh liệt.

Chiều cao, vóc dáng, dáng đứng đều tương tự với người kia, khác biệt duy nhất đó chính là quần áo.

Hôm nay vốn chính là ngày kỷ niệm kết hôn của cô với Dương Chấn, người dẫn chương trình nói đến chuyện thứ hai hoàn toàn giống với câu chuyện cũ của bọn họ, chẳng lẽ là nói…

Hô hấp của Tần Nhã bỗng nhiên vô cùng dồn dập.

Đúng vào lúc này, bóng lưng đang đứng chắp tay ở đó rốt cuộc cũng đã quay người lại.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Tần Nhã hoàn toàn ngây người.

Thật sự là anh!

Lúc này anh mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây, trên đầu đội mũ có quốc huy, chân mang giày đen, trên ngực có huy chương vàng lấp lánh, bước đến trước mặt cô.

“Thật sự là anh.” Tần Nhã đỏ cả vành mắt, giọng nói có hơi run rẩy.

Dương Chấn gật đầu, biểu cảm chân thành: “Năm năm qua, bởi vì tôi mà để cho em chịu quá nhiều tủi nhục, nhận quá nhiều lời phỉ báng xấu xa, bây giờ tôi chỉ vào bộ quân phục này thề rằng sau này tuyệt đối sẽ không để cho em phải chịu nửa phần tổn thương.”

“Bịch!”

Giọng nói vừa mới dứt, Dương Chấn quỳ một chân trên mặt đất, trong tay xuất hiện một chiếc nhẫn lóe lên ánh sáng màu hồng, chính là chiếc nhẫn kim cương Pink Star có giá trị một nghìn năm trăm tỷ mà lúc nãy Tần Nhã vừa mới nhìn thấy trong sảnh tiệc.

“Tần Nhã, tôi yêu em, em có đồng ý gả cho tôi không?” Dương Chấn nói vô cùng chân thành.

Đúng lúc này có tiếng nhạc du dương vang lên, chiếc trực thăng bay lượn xoay quanh ở phía trên khách sạn Tinh Quang, đột nhiên cánh hoa hồng bay đầy trời.

Hoa hồng giống như là thác nước đổ xuống mái vòm nghiêng, cánh hoa hồng bay phấp phới, trong nháy mắt bao trùm cả khách sạn.

Từng tiếng pháo vang lên, một giây sau pháo hoa đủ màu sắc nở rộ trên bầu trời, thật lâu cũng không dứt.

Tần Nhã thẫn thờ nhìn người đàn ông đang quỳ một chân trên mặt đất, chỉ là trên mặt đều là nước mắt từ lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện