Tháng tư, khi mà những cánh hoa anh đào đang tung bay trong gió, khiến người ta trở nên rất đa cảm. Đó là mùa của những cuộc gặp gỡ, cũng như là những cuộc biệt ly.
Thế nhưng, Yashiro Tenma, một nam sinh sắp sửa bước vào năm thứ hai của đời Cao trung, lại chả cảm thấy chút hứng thú nào trong lòng. Nhưng mà chí ít thì lớp học mà cậu đang hướng đến sau buổi lễ khai giảng nho nhỏ giờ đã ở trên tầng hai thay vì tầng một như năm trước. Từ ngữ hợp nhất để miêu tả cậu ta bây giờ là “đang trong thời kỳ mệt mỏi”, và cậu ta cứ thế mà bước vào học kỳ mới một cách vô cùng thoải mái.
“Hú, Yashiro.”
Theo số báo danh thì chỗ ngồi của cậu nằm ngay cuối lớp, sát bên cạnh cửa sổ. Ngay khi vừa đặt cặp xuống bàn thì tiếng của một nam sinh khác chào cậu liền vang lên. Đó là một cậu trai với dáng người cân đối, mái tóc dài ngang vai hơi xoăn ở phần đuôi tóc, hiện đang khoác trên mình bộ đồng phục, trông cực kì bảnh bao.
“Chúc buổi sáng tốt lành, Sota.”
Đó là Hayami Sota, người năm trước cũng học chung lớp với Tenma.
Nụ cười dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt trung tính kia rực rỡ tới mức hễ cứ nhìn cậu ta thì Tenma lại đều nghĩ rằng “chắc mấy chị gái lớn tuổi cũng đổ cậu ta ngay ấy chứ.”
“Năm nay lại được học cùng cậu tiếp nhỉ. Chà, chúng ta đúng là may mắn thật nhỉ.”
“May mắn? Aa, có vẻ như thành viên trong lớp chả thay đổi là may so với hồi năm nhất nhỉ.”
Ý của cậu ta là thật may mắn khi không không cần phải làm quen lại một lần nũa với các bạn trong lớp, về khía cạnh này thì Tenma thầm đồng ý với cậu ta trong lòng.
“Lại nữa… cậu lại giả ngu rồi. Ý tớ không phải vậy… hiểu không?”
Sota liếc mắt nhìn Tenma, lấy tay chọt chọt vào bụng cậu. Cậu ta đang bảo rằng cậu đừng có hỏi nữa, thế nhưng Tenma vẫn không hiểu cậu ta đang muốn nói gì.
“Hiểu cái gì cơ?”
“Hầy… đừng có bảo là cậu không biết thật đấy nhé? Cậu không xem danh sách học sinh trong lớp sao?”
“Tất nhiên là có xem qua rồi, thì có gì không? Chả lẽ trên đó còn có dãy số trúng thưởng xổ số nữa hả?”
Nếu mà tất cả học sinh trong lớp 5 đều được nhận tiền thật thì quả thực là đáng mừng. Nhưng mà chỉ có lũ ngốc mới tin là chuyện đấy sẽ xảy ra ở một ngôi trường tư thục tầm thường như thế này.
“Cái, cái gì chứ, cậu đúng thật là…”
Nét mặt Sota tràn ngập vẻ kinh ngạc. Cứ như là Tenma vừa đọc sai tên của một cô người mẫu viết là Saki nhưng không đọc là Emitaki vậy. Cậu ta nhìn Tenma như thể đó là một người nguyên thuỷ chả có chút kiến thức gì về thế giới xung quanh vậy.
“Im lặng mà cảm nhận bầu không khí giữa mấy đứa con trai trong lớp đi.”
“Bầu không khí gì cơ…”, cậu chắc mẩm rằng mấy đứa con trai chỉ đang trao nhau mấy lời chào hỏi đầu năm học đầy tẻ nhạt mà thôi. Thế nhưng, khi Tenma đảo mắt nhìn quanh lớp mới nhận ra rằng sự thật thì không phải thế.
“Yeahhh!”, một cậu đang vừa hét vừa giơ hai tay lên.
“Tạ ơn Chúa!”, một cậu khác thì đang nhìn lên trời, vẻ mặt trông đầy say mê.
“Quá tuyệt vời”, “Đúng, quá tuyệt luôn”, thậm chí còn có mấy cậu vừa nói vừa ôm nhau thật chặt, khiến cho người ngoài phát ốm.
“Cứ như là bọn họ đã biết trước rằng năm nay sẽ là một năm màu hồng ấy nhỉ.”
“Cậu đoán chuẩn đấy. Còn nguyên nhân thì là… a, mới vừa nhắc đã thấy Tào Tháo luôn rồi kìa.”
Đột nhiên bầu không khí giữa đám nam sinh đang hô hào bên nãy liền lập tức thay đổi, người thì đang chải chuốt lại mái tóc rối bù, người thì đang lấy son tô lên môi, thậm chí còn có người giơ tay lên để dùng mũi kiểm tra xem dưới nách có mùi không.
Người ngoài nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ tò mò khồng biết vì sao họ lại mất bình tĩnh và đông loạt nhìn về phía cửa lớp như vậy. Ngay khi Tenma vừa nhìn theo thì,
“Aaaa…”
Không một chút phòng bị, Tenma liền vô thức kêu lên đầy sững sờ và nheo mắt lại.
Quá chói loà, cứ như thể cậu đang thấy những hạt bụi lấp lánh nhảy múa trong không khí vậy.
Mái tóc màu vàng gần như bạc trắng được buộc lại ở sau gáy phản chiếu lại những tia sáng tầm thường được chiếu xuống bởi chiếc đèn huỳnh quang. Chỉ cần nhìn qua thôi cũng biết được rằng mái tóc vàng đó hoàn toàn tự nhiên, chưa hề trải qua quá trình nhuộm hay tẩy lần nào.
“Mừng là năm nay lại được học cùng lớp với cậu lần nữa nhỉ”, cô gái kia đang cười đùa với cô bạn đứng bên cạnh, người sở hữu đôi mắt màu xanh thẫm như nước biển Nam Cực.
Uohhhhh. Tiếng hét đầy king ngạc vang lên như một trận động đất. Thế nhưng, thứ khiến họ hét lên như vậy không phải là một người nổi tiếng, cũng không phải là báu vật, mà chỉ là một bạn học cùng lớp mà thôi.
“Cậu ta chính là lý do vì sao lớp 5 năm 2 chúng ta được bầu chọn là lớp “muốn được vào nhiều nhất” đấy.”
Sota thì thầm, mặt đầy đắc ý. Nhưng mà đôi tai của Tenma đã sớm bỏ lời cậu ta ngoài tai rồi. Bởi vậy mà trái tim của Tenma đã rung động.
Ngũ quan cân đối, rất dễ khiến người khác lầm tưởng rằng cô là con lai. Và trong cái vẻ ngoài đó vẫn còn vương chút nét ngây thơ, vô tình tạo nên sự tương phản khiến người ta run sợ.
Lúc nhập học vào trường này, Tenma đã từng nghe người ta đồn đại về cô. Hình như là có một cô gái người Nga gốc Nhật vô cùng xinh đẹp. Nếu nhớ không nhầm thì tên của cậu ấy là…
“A, Hayami!”
Bộ não đang trên mây bỗng trở lại bình thường. Bởi vì người đã thu hút sự chú ý của lớp 5 đang vừa vẫy tay vừa bước về hướng cậu với nụ cười trên môi. Nhưng mà tiếc rằng người mà cô ấy muốn bắt chuyện lại không phải Tenma.
“Buổi sáng tốt lành, Tsubaki!”
“Buổi sáng tốt lành. Năm nay chúng ta học cùng lớp nên có lẽ việc liên lạc của hội học sinh sẽ dễ dàng hơn đấy nhỉ.”
“Ừm.”
Có vẻ như vì đã có quen biết từ trước nên hai người trò chuyện với nhau rất rôm rả. Sota hoàn toàn khác hẳn Tenma, cậu ta sở hữu năng lực giao tiếp thuộc hàng thượng thừa, vì vậy nên hai người có quen biết nhau từ trước cũng chả có gì lạ.
Đôi mắt hai mí rõ ràng như người châu Âu, làn da trắng nõn như tuyết, đôi môi hồng trông rất mềm mại. Cộng thêm với dáng người thon thả, tất cả đều người khác nghĩ rằng cậu ấy rất yếu ớt, ngoại trừ một bộ phận.
“Cậu là bạn của Hayami à?”
“Hả!?” Cậu ấy cao như vậy, nhưng khuôn mặt lại có chút nhỏ nhắn, Tenma vừa ngắm Tsubaki vừa nghĩ vậy, vì thế nên khi cậu vô tình bắt gặp ánh mắt của cô, tim cậu đã lỡ một nhịp.
“Chào cậu, rất vui được làm quen, tên tớ là Tsubaki Layla.”
Thiếu nữ thiên thần nở một nụ cười dịu dàng hơn tất thảy.
“À, ừm! Họ là Yashiro, tên là Tenma. Chào cậu, mong được chỉ giáo.”
Tenma nói lia lịa trong khi cười nửa miệng, cơ thể cứ lắc qua lắc lại. Trông cứ như là mấy nhân vật biến thái trong truyện đang tự giới thiệu vậy. Sota không thể kiềm lại mà bật cười thành tiếng.
“Tờ là người phải nhờ cậu chỉ giáo mới đúng chứ… A, không có gì đâu. Mà hình như đằng kia có người đang gọi nên tớ đi trước nhé. Gặp lại cậu sau!”
Sau khi đáp lại bằng những từ ngữ lịch thiệp, Layla liền quay người rời đi. Chiếc đuôi ngựa màu vàng kim tung bay trong không khí tạo thành một đường vòng cung đầy mĩ lệ.
“…”
Rốt cục chuyện gì vừa xảy ra vậy chứ. Tuy rằng chỉ diễn ra trong một quãng thời gian ngắn ngủi, và cũng chỉ là mấy câu đối thoại mà thôi, thế mà cũng đã đủ để làm người ta hạnh phúc tột cùng rồi. Sau khi nữ thần đã rời đi, Tenma liền rời mắt khỏi cậu ấy.
“Oa, cậu làm tớ sợ phát khiếp đấy. Một Yashiro lúc nào cũng tỏ vẻ không có hứng thú với con gái mà bây giờ lại chết mê chết mệt như này sao.”
Sota trông như đang cảm thấy thật sự rất buồn cười, hai bờ vai run run.
“Cậu nói như kiểu là tớ đã yêu cô ấy rồi vậy.”
“Xin lỗi xin lỗi. Chỉ là Yashiro trông giống mấy người không có hứng thú với chuyện yêu đương mà thôi.”
“Do là dính vào mấy chuyện đó mệt mỏi lắm.”
“Chẳng lẽ là cậu bị dị ứng với yêu đương sao?”
“Tớ không có nói thế…”
Với những cô cậu lúc nào cũng mơ mộng thì yêu đương sẽ là một trải nghiệm rất thú vị, Tenma hiểu rõ điều này, thế nhưng cậu cũng không có ý định chế giễu những người đang hết mình ca tụng những thứ kia. Nhưng mà, cậu không thể nào mường tượng ra cảnh chuyện đó sẽ xảy ra với bản thân được.
Mười sáu năm trên đời này đã chứng minh điều đó. Một người tầm thường không có gì nổi bật về cả nhân cách lẫn ngoại hình như Tenma thì chẳng có ai thích cả, hay nói thẳng ra là thuộc về hội của lũ thất bại.
Và đáng sợ là, một đứa như Tenma cũng bị sự hấp dẫn của Layla lôi cuốn trong thoáng chốc.
“Không thể tin được tớ lại quen một đứa như cậu đấy… Khả năng xã giao của Sota lúc nào cũng làm tớ giật mình hết.”
“Đâu có đâu có. Chỉ là hai đứa bọn tớ đều là thành viên hội học sinh nên có quen biết nhau chút ít ấy mà.”
Kể cả nếu như có quen biết cậu ấy thì Tenma cũng không dám trò chuyện thân thiết như vậy.
“Ưm… Nhưng mà chuyện này có lý do của nó mà.”
Tenma đảo mắt nhìn quanh lần nữa và thấy mấy đứa hay mơ mộng đang nhếch mép cười khúc khích, cứ như là họ vừa hút một loại thảo dược phi pháp vậy. Thế nhưng, sau khi tận mắt chứng kiến mỹ nhân người Nga đang đứng trước mặt họ thì chuyện này cũng không khó hiểu cho lắm.
“Như thế thì đúng là nhiều người muốn vào lớp chúng ta đấy nhỉ.”
“Hưm hưm… Xin lỗi vì phải ngắt ngang cậu nhé Yashiro. Có vẻ như cậu không biết rằng, Tsubaki cũng chỉ là một nửa lý do mà thôi.
Thế nhưng, Yashiro Tenma, một nam sinh sắp sửa bước vào năm thứ hai của đời Cao trung, lại chả cảm thấy chút hứng thú nào trong lòng. Nhưng mà chí ít thì lớp học mà cậu đang hướng đến sau buổi lễ khai giảng nho nhỏ giờ đã ở trên tầng hai thay vì tầng một như năm trước. Từ ngữ hợp nhất để miêu tả cậu ta bây giờ là “đang trong thời kỳ mệt mỏi”, và cậu ta cứ thế mà bước vào học kỳ mới một cách vô cùng thoải mái.
“Hú, Yashiro.”
Theo số báo danh thì chỗ ngồi của cậu nằm ngay cuối lớp, sát bên cạnh cửa sổ. Ngay khi vừa đặt cặp xuống bàn thì tiếng của một nam sinh khác chào cậu liền vang lên. Đó là một cậu trai với dáng người cân đối, mái tóc dài ngang vai hơi xoăn ở phần đuôi tóc, hiện đang khoác trên mình bộ đồng phục, trông cực kì bảnh bao.
“Chúc buổi sáng tốt lành, Sota.”
Đó là Hayami Sota, người năm trước cũng học chung lớp với Tenma.
Nụ cười dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt trung tính kia rực rỡ tới mức hễ cứ nhìn cậu ta thì Tenma lại đều nghĩ rằng “chắc mấy chị gái lớn tuổi cũng đổ cậu ta ngay ấy chứ.”
“Năm nay lại được học cùng cậu tiếp nhỉ. Chà, chúng ta đúng là may mắn thật nhỉ.”
“May mắn? Aa, có vẻ như thành viên trong lớp chả thay đổi là may so với hồi năm nhất nhỉ.”
Ý của cậu ta là thật may mắn khi không không cần phải làm quen lại một lần nũa với các bạn trong lớp, về khía cạnh này thì Tenma thầm đồng ý với cậu ta trong lòng.
“Lại nữa… cậu lại giả ngu rồi. Ý tớ không phải vậy… hiểu không?”
Sota liếc mắt nhìn Tenma, lấy tay chọt chọt vào bụng cậu. Cậu ta đang bảo rằng cậu đừng có hỏi nữa, thế nhưng Tenma vẫn không hiểu cậu ta đang muốn nói gì.
“Hiểu cái gì cơ?”
“Hầy… đừng có bảo là cậu không biết thật đấy nhé? Cậu không xem danh sách học sinh trong lớp sao?”
“Tất nhiên là có xem qua rồi, thì có gì không? Chả lẽ trên đó còn có dãy số trúng thưởng xổ số nữa hả?”
Nếu mà tất cả học sinh trong lớp 5 đều được nhận tiền thật thì quả thực là đáng mừng. Nhưng mà chỉ có lũ ngốc mới tin là chuyện đấy sẽ xảy ra ở một ngôi trường tư thục tầm thường như thế này.
“Cái, cái gì chứ, cậu đúng thật là…”
Nét mặt Sota tràn ngập vẻ kinh ngạc. Cứ như là Tenma vừa đọc sai tên của một cô người mẫu viết là Saki nhưng không đọc là Emitaki vậy. Cậu ta nhìn Tenma như thể đó là một người nguyên thuỷ chả có chút kiến thức gì về thế giới xung quanh vậy.
“Im lặng mà cảm nhận bầu không khí giữa mấy đứa con trai trong lớp đi.”
“Bầu không khí gì cơ…”, cậu chắc mẩm rằng mấy đứa con trai chỉ đang trao nhau mấy lời chào hỏi đầu năm học đầy tẻ nhạt mà thôi. Thế nhưng, khi Tenma đảo mắt nhìn quanh lớp mới nhận ra rằng sự thật thì không phải thế.
“Yeahhh!”, một cậu đang vừa hét vừa giơ hai tay lên.
“Tạ ơn Chúa!”, một cậu khác thì đang nhìn lên trời, vẻ mặt trông đầy say mê.
“Quá tuyệt vời”, “Đúng, quá tuyệt luôn”, thậm chí còn có mấy cậu vừa nói vừa ôm nhau thật chặt, khiến cho người ngoài phát ốm.
“Cứ như là bọn họ đã biết trước rằng năm nay sẽ là một năm màu hồng ấy nhỉ.”
“Cậu đoán chuẩn đấy. Còn nguyên nhân thì là… a, mới vừa nhắc đã thấy Tào Tháo luôn rồi kìa.”
Đột nhiên bầu không khí giữa đám nam sinh đang hô hào bên nãy liền lập tức thay đổi, người thì đang chải chuốt lại mái tóc rối bù, người thì đang lấy son tô lên môi, thậm chí còn có người giơ tay lên để dùng mũi kiểm tra xem dưới nách có mùi không.
Người ngoài nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ tò mò khồng biết vì sao họ lại mất bình tĩnh và đông loạt nhìn về phía cửa lớp như vậy. Ngay khi Tenma vừa nhìn theo thì,
“Aaaa…”
Không một chút phòng bị, Tenma liền vô thức kêu lên đầy sững sờ và nheo mắt lại.
Quá chói loà, cứ như thể cậu đang thấy những hạt bụi lấp lánh nhảy múa trong không khí vậy.
Mái tóc màu vàng gần như bạc trắng được buộc lại ở sau gáy phản chiếu lại những tia sáng tầm thường được chiếu xuống bởi chiếc đèn huỳnh quang. Chỉ cần nhìn qua thôi cũng biết được rằng mái tóc vàng đó hoàn toàn tự nhiên, chưa hề trải qua quá trình nhuộm hay tẩy lần nào.
“Mừng là năm nay lại được học cùng lớp với cậu lần nữa nhỉ”, cô gái kia đang cười đùa với cô bạn đứng bên cạnh, người sở hữu đôi mắt màu xanh thẫm như nước biển Nam Cực.
Uohhhhh. Tiếng hét đầy king ngạc vang lên như một trận động đất. Thế nhưng, thứ khiến họ hét lên như vậy không phải là một người nổi tiếng, cũng không phải là báu vật, mà chỉ là một bạn học cùng lớp mà thôi.
“Cậu ta chính là lý do vì sao lớp 5 năm 2 chúng ta được bầu chọn là lớp “muốn được vào nhiều nhất” đấy.”
Sota thì thầm, mặt đầy đắc ý. Nhưng mà đôi tai của Tenma đã sớm bỏ lời cậu ta ngoài tai rồi. Bởi vậy mà trái tim của Tenma đã rung động.
Ngũ quan cân đối, rất dễ khiến người khác lầm tưởng rằng cô là con lai. Và trong cái vẻ ngoài đó vẫn còn vương chút nét ngây thơ, vô tình tạo nên sự tương phản khiến người ta run sợ.
Lúc nhập học vào trường này, Tenma đã từng nghe người ta đồn đại về cô. Hình như là có một cô gái người Nga gốc Nhật vô cùng xinh đẹp. Nếu nhớ không nhầm thì tên của cậu ấy là…
“A, Hayami!”
Bộ não đang trên mây bỗng trở lại bình thường. Bởi vì người đã thu hút sự chú ý của lớp 5 đang vừa vẫy tay vừa bước về hướng cậu với nụ cười trên môi. Nhưng mà tiếc rằng người mà cô ấy muốn bắt chuyện lại không phải Tenma.
“Buổi sáng tốt lành, Tsubaki!”
“Buổi sáng tốt lành. Năm nay chúng ta học cùng lớp nên có lẽ việc liên lạc của hội học sinh sẽ dễ dàng hơn đấy nhỉ.”
“Ừm.”
Có vẻ như vì đã có quen biết từ trước nên hai người trò chuyện với nhau rất rôm rả. Sota hoàn toàn khác hẳn Tenma, cậu ta sở hữu năng lực giao tiếp thuộc hàng thượng thừa, vì vậy nên hai người có quen biết nhau từ trước cũng chả có gì lạ.
Đôi mắt hai mí rõ ràng như người châu Âu, làn da trắng nõn như tuyết, đôi môi hồng trông rất mềm mại. Cộng thêm với dáng người thon thả, tất cả đều người khác nghĩ rằng cậu ấy rất yếu ớt, ngoại trừ một bộ phận.
“Cậu là bạn của Hayami à?”
“Hả!?” Cậu ấy cao như vậy, nhưng khuôn mặt lại có chút nhỏ nhắn, Tenma vừa ngắm Tsubaki vừa nghĩ vậy, vì thế nên khi cậu vô tình bắt gặp ánh mắt của cô, tim cậu đã lỡ một nhịp.
“Chào cậu, rất vui được làm quen, tên tớ là Tsubaki Layla.”
Thiếu nữ thiên thần nở một nụ cười dịu dàng hơn tất thảy.
“À, ừm! Họ là Yashiro, tên là Tenma. Chào cậu, mong được chỉ giáo.”
Tenma nói lia lịa trong khi cười nửa miệng, cơ thể cứ lắc qua lắc lại. Trông cứ như là mấy nhân vật biến thái trong truyện đang tự giới thiệu vậy. Sota không thể kiềm lại mà bật cười thành tiếng.
“Tờ là người phải nhờ cậu chỉ giáo mới đúng chứ… A, không có gì đâu. Mà hình như đằng kia có người đang gọi nên tớ đi trước nhé. Gặp lại cậu sau!”
Sau khi đáp lại bằng những từ ngữ lịch thiệp, Layla liền quay người rời đi. Chiếc đuôi ngựa màu vàng kim tung bay trong không khí tạo thành một đường vòng cung đầy mĩ lệ.
“…”
Rốt cục chuyện gì vừa xảy ra vậy chứ. Tuy rằng chỉ diễn ra trong một quãng thời gian ngắn ngủi, và cũng chỉ là mấy câu đối thoại mà thôi, thế mà cũng đã đủ để làm người ta hạnh phúc tột cùng rồi. Sau khi nữ thần đã rời đi, Tenma liền rời mắt khỏi cậu ấy.
“Oa, cậu làm tớ sợ phát khiếp đấy. Một Yashiro lúc nào cũng tỏ vẻ không có hứng thú với con gái mà bây giờ lại chết mê chết mệt như này sao.”
Sota trông như đang cảm thấy thật sự rất buồn cười, hai bờ vai run run.
“Cậu nói như kiểu là tớ đã yêu cô ấy rồi vậy.”
“Xin lỗi xin lỗi. Chỉ là Yashiro trông giống mấy người không có hứng thú với chuyện yêu đương mà thôi.”
“Do là dính vào mấy chuyện đó mệt mỏi lắm.”
“Chẳng lẽ là cậu bị dị ứng với yêu đương sao?”
“Tớ không có nói thế…”
Với những cô cậu lúc nào cũng mơ mộng thì yêu đương sẽ là một trải nghiệm rất thú vị, Tenma hiểu rõ điều này, thế nhưng cậu cũng không có ý định chế giễu những người đang hết mình ca tụng những thứ kia. Nhưng mà, cậu không thể nào mường tượng ra cảnh chuyện đó sẽ xảy ra với bản thân được.
Mười sáu năm trên đời này đã chứng minh điều đó. Một người tầm thường không có gì nổi bật về cả nhân cách lẫn ngoại hình như Tenma thì chẳng có ai thích cả, hay nói thẳng ra là thuộc về hội của lũ thất bại.
Và đáng sợ là, một đứa như Tenma cũng bị sự hấp dẫn của Layla lôi cuốn trong thoáng chốc.
“Không thể tin được tớ lại quen một đứa như cậu đấy… Khả năng xã giao của Sota lúc nào cũng làm tớ giật mình hết.”
“Đâu có đâu có. Chỉ là hai đứa bọn tớ đều là thành viên hội học sinh nên có quen biết nhau chút ít ấy mà.”
Kể cả nếu như có quen biết cậu ấy thì Tenma cũng không dám trò chuyện thân thiết như vậy.
“Ưm… Nhưng mà chuyện này có lý do của nó mà.”
Tenma đảo mắt nhìn quanh lần nữa và thấy mấy đứa hay mơ mộng đang nhếch mép cười khúc khích, cứ như là họ vừa hút một loại thảo dược phi pháp vậy. Thế nhưng, sau khi tận mắt chứng kiến mỹ nhân người Nga đang đứng trước mặt họ thì chuyện này cũng không khó hiểu cho lắm.
“Như thế thì đúng là nhiều người muốn vào lớp chúng ta đấy nhỉ.”
“Hưm hưm… Xin lỗi vì phải ngắt ngang cậu nhé Yashiro. Có vẻ như cậu không biết rằng, Tsubaki cũng chỉ là một nửa lý do mà thôi.
Danh sách chương