Chương 15: Huynh đệ

Cô nương kêu thảm thiết khóc lớn, Trịnh Thiên Đức lại không có nửa điểm thương hoa tiếc ngọc, đứng dậy còn muốn động thủ, bị Chu Bưu hết lời khuyên can ngăn lại.

"Đồ sao chổi, cút! Đừng để lão tử thấy lại ngươi!" Trịnh Thiên Đức mắng.

Cô nương ôm cái đầu đang chảy máu ô ô rời đi, Thịnh Gia Cẩu rít t·huốc l·ắc đầu: "Đại Tượng ca, chẳng qua hai mươi mấy vạn thôi mà, ngươi còn đang lời của ta hơn chục vạn nữa, có đáng gì mà ra tay tàn bạo vậy!"

"Ngươi hiểu cái rắm! Lúc thua tiền, đàn bà chính là xui xẻo!"

Trịnh Thiên Đức lải nhải, Thịnh Gia Cẩu tâm tình tốt, cũng không so đo với hắn.

Tiếp theo, ván bài tiếp tục.

Có kỹ thuật Q biến A của ta vừa rồi, Chu Bưu không dám ra gian nữa, ta thì lại chơi mấy ván, nhưng không thắng lớn, đoán chừng bọn hắn cũng không để ý.

Cứ như vậy đến tối, lúc kết thúc, ta tổng cộng thắng được hơn ba mươi vạn, Thịnh Gia Cẩu cũng thắng được vạn mấy, tuy rằng còn chưa bù lại hết tổn thất, nhưng có thể thấy được hắn tâm tình rất cao, thỉnh thoảng cười lớn.

Rời khỏi phòng bài, bọn ta thẳng đến KTV của Chu Bưu, mở phòng lớn nhất, gọi hết tất cả tiểu thư vào.

"Bốp!"

Thịnh Gia Cẩu ném hai xấp tiền lên bàn trà, chỉ vào ta nói với các cô nương: "Nhìn cho rõ đây, đây là huynh đệ của lão tử, cũng là chủ nhân tối nay, hơn nữa còn là một thằng gà đồng đấy nhé!

Không cần biết các ngươi ai, chỉ cần có thể thành công biến hắn thành đàn ông, số tiền này thuộc về cô ta!"

Lời này thiếu chút nữa làm ta tim ngừng đập, vừa muốn phản đối, các cô nương đã như ong vỡ tổ nhào lên.

Trong nháy mắt, ta toàn mắt thấy mông với ngực, sờ đâu cũng thấy hoặc là mềm hoặc là ấm, đủ loại hương khí chui thẳng vào mũi, bên tai như có một đàn chim sẻ ríu rít, làm ta đầu váng não trướng.

Đang là tuổi hormone vượng thịnh, ngày thường ta đối với phụ nữ đương nhiên cũng tràn đầy mơ mộng, nhưng cho dù là trong giấc mơ hoang đường nhất, cũng chỉ xuất hiện Diệp Tử và Hồng Tỷ hai người.

Trận thế như vậy đối với ta mà nói đã không phải hưởng thụ, mà là giày vò, thậm chí kinh hãi.

Chẳng trách Đường Tăng trong "Tây Du Ký" không muốn theo lũ yêu tinh nhện, quá khủng bố.

C·hết sống ấn chặt một bàn tay đang muốn chui vào trong quần, ta nỗ lực giãy giụa ra, lấy tiền trên bàn trực tiếp vung lên không trung, lúc này mới được cứu.

Thừa dịp các cô nương tranh nhau nhặt tiền, ta ngồi xuống bên cạnh Thịnh Gia Cẩu thở hồng hộc.

Thịnh Gia Cẩu cười rất vô lương: "Tiểu đệ, ngươi không được a! Nhớ năm đó lần đầu của ta, số người còn nhiều hơn ngươi gấp đôi đấy."

"Cái gì! Ngươi cũng từng trải qua?"

Ta kinh ngạc cực độ, thầm nghĩ chẳng lẽ đây còn là tiết mục truyền thống bên các ngươi hay sao? Không sợ làm mấy thằng nhóc còn zin bị ám ảnh tâm lý à!

"Đương nhiên." Thịnh Gia Cẩu hôn một cái lên cô nương trong lòng, ngạo nghễ nói, "Tối đó lão tử một hơi dẫn về năm em, chơi đến sáng!"

Ta không còn gì để nói, chắp tay với loại trâu bò này tỏ vẻ khâm phục từ tận đáy lòng.

Lúc này, một cô gái đi tới, ta bản năng bắt đầu khẩn trương, nói với nàng: "Bây giờ không cần biết ngươi làm gì cũng không có thêm tiền đâu."

Cô gái mỉm cười quyến rũ: "Ông chủ là lần đầu, theo quy củ, người ta không những không nên lấy tiền, còn nên tặng ngài bao lì xì nữa!"

"Lời này nói hay đấy!" Thịnh Gia Cẩu cười ha ha, đánh giá cô gái từ trên xuống dưới một phen, liên tục gật đầu, "Không tệ không tệ, lớn lên cũng đủ xinh đẹp, em trai ta giao cho ngươi đấy, hầu hạ cho tốt."

"Cảm ơn ông chủ!"

Cô gái vui vẻ nắm tay ta liền bắt đầu dùng sức.

Ta vốn định cự tuyệt, chợt cảm giác nàng véo tay ta một cái, ánh mắt dường như có lời muốn nói, hơi do dự một chút, liền theo lực kéo của nàng đứng dậy.

Trước khi ra khỏi cửa, Thịnh Gia Cẩu còn đặc biệt dặn dò một câu "Phải ôn nhu một chút đấy nhé".

Rời khỏi phòng, ta hỏi: "Ngươi có chuyện gì sao?"

Cô gái không trả lời, chỉ lôi ta đi về phía trước, rẽ qua một khúc quanh, đẩy một cánh cửa phòng ra.

Trong phòng không bật đèn, một mảnh tối đen, ta vừa muốn hỏi lại, cô gái lại chạy ra ngoài, còn đóng cửa lại thật mạnh.

"Bốp!"

Ánh đèn sáng lên, đồng tử của ta co rút lại.

Bởi vì trong phòng có không ít người.

Sau lưng ta, cửa bị một gã tráng hán áo đen chặn lại.

Chính giữa ghế sofa phía trước, Trịnh Thiên Đức ngồi giữa hai cô nương yêu kiều, kẹp điếu thuốc, nụ cười lạnh lùng.

Chu Bưu ôm một em gái ngồi trên ghế sofa bên trái, đang nhỏ giọng nói chuyện gì đó.

Mà trên ghế sofa bên phải, lại ngồi hai người, hơn nữa đều là người quen của ta.

Một người là huynh đệ tốt của ta, Yến Hổ.

Người còn lại, lại chính là kẻ khơi mào mọi chuyện này, Mã Đầu Ngư!

"Tịnh Tử Phong huynh đệ, hoặc là..." Trịnh Thiên Đức mở miệng nói, "Ta nên gọi ngươi một tiếng Tiểu Vương gia?"

Ta không để ý tới hắn, chỉ trừng mắt nhìn Yến Hổ.

Yến Hổ cúi đầu h·út t·huốc, dường như không dám nhìn thẳng vào ta.

"Đừng nhìn nữa, chính là vị huynh đệ tốt này của ngươi đặc biệt chạy về Thiên Thạch Huyền tìm ta đấy."

Nụ cười của Mã Đầu Ngư rất đểu, làm ta rất muốn dùng đế giày hôn hắn một cái.

"Vì sao?" Ta hỏi Yến Hổ.

"Ngươi mẹ nó còn là người nhà, thì ngẩng đầu trả lời vấn đề của lão tử!"

"Còn có thể vì sao?" Yến Hổ đứng phắt dậy, hai mắt đỏ ngầu, "Lão tử là ca của ngươi, không phải tiểu đệ để ngươi tùy ý đánh mắng!"

Ta ngây người một hồi lâu, cười khổ một tiếng: "Cho nên, vẫn là vì những lời ta nói với ngươi tối hôm đó."

"Không sai!" Yến Hổ trả lời rất nhanh, "Lão tử vì ngươi b·ị đ·ánh thành như vậy còn chỉ nghĩ đến cứu ngươi, nhưng ngươi lại mắng ta b·ị b·ắt liên lụy ngươi.

Ngươi mẹ nó còn có lương tâm không?"

Ta há miệng, cuối cùng lại chỉ lắc đầu, thở dài một tiếng, ánh mắt chuyển sang khuôn mặt Trịnh Thiên Đức.

"Nếu các ngươi cái gì cũng biết rồi, vậy ta không còn gì để nói, nhận thua. Muốn làm gì thì làm đi, trực tiếp gọi Hạ Đạo Nhân tới đi!"

"Tốt! Không hổ là thiếu niên nhân vật mà ngay cả anh rể ta cũng khen không ngớt."

Trịnh Thiên Đức cười đứng dậy, đi tới trước mặt ta, nhả một ngụm khói vào mặt ta, "Ngươi thủ nghệ không tệ, ta cũng rất thưởng thức ngươi, cho nên cho ngươi hai lựa chọn.

Một, gọi ta một tiếng Đại Tượng ca, sau này ta che chở ngươi, bao ngươi ăn ngon uống cay kiếm tiền lớn.

Hai, bị ta chặt đứt hai tay, về thử xem Hoa Tương Phong có nguyện ý nuôi không ngươi cả đời không."

"Tiểu Vương gia, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi đấy, đừng uống rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt." Mã Đầu Ngư ở phía sau tiếp lời.

Ta b·iểu t·ình giãy giụa một lát, bất đắc dĩ than tay: "Tuy rằng là hai lựa chọn, nhưng ta dường như căn bản không có lựa chọn. Đại Tượng ca."

"Vậy thì đúng rồi, thức thời vụ giả vi tuấn kiệt mà!"

Trịnh Thiên Đức nụ cười càng thêm rực rỡ, vỗ vai ta nói: "Thả lỏng đi, sau này mọi người là huynh đệ rồi, ngươi cũng đừng quá oán Yến Hổ, người không vì mình trời tru đất diệt. Nói đến, cũng là ngươi có lỗi trước, đúng không?"

Ta chỉ gật đầu, không nói gì, cũng không nhìn Yến Hổ nữa.

Trịnh Thiên Đức hiển nhiên cũng không để ý đến quan hệ giữa hai ta, lại nói: "Vừa rồi con bé kia phục vụ không tệ, ngươi nếu có hứng thú, ca lại gọi nó quay lại, sau này là của ngươi."

"Thôi đi, ta không dám muốn loại đàn bà đã lừa ta một lần đâu."

"Ha ha ha ha!"

Chu Bưu đột nhiên cười lớn, "Mọi người đều nói Tiểu Vương gia ngươi là một nhân vật, lão Chu ta còn có chút không đồng ý, luôn cảm thấy ngươi vẫn là trẻ con, cậy thông minh giở trò tinh quái mà thôi.

Nhưng bây giờ ta phục rồi, chưa đụng vào đàn bà mà có thể nhìn đàn bà rõ ràng như vậy, hai chữ 'thiên tài' khắc trên trán ngươi tuyệt đối không lỗ!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện