Chương 123: Nhà

"Đợi đã."

Ta mở miệng ngăn đám thủ hạ của Ngô Đằng đang định động thủ, Ngô Đằng lập tức trừng mắt cảnh cáo ta.

"Tiểu vương gia, chỉ là một con chó thôi, không đáng để bẩn tay ngài."

Hắn nhấn mạnh chữ "chó" vừa mắng ta, vừa mang ý uy h·iếp rất rõ ràng.

"Đừng khẩn trương, ta chỉ muốn nói vài câu với hắn thôi."

Ta nhìn Lạc Tai Hồ, từ vẻ mặt ngơ ngác biến thành như nhà có đám, hỏi: "Ngươi tên gì?"

"Cẩu Đức Lợi." Lạc Tai Hồ đáp lời đầy vẻ chán chường.

"Ừ, mang cái họ thế này, ngoại hiệu khó nghe cũng khó tránh."

Ta cười cười, lại hỏi: "Hiện tại ngươi đã hiểu ý ta nói trước kia là gì chưa?"

Lạc Tai Hồ đột ngột ngẩng đầu, phẫn hận trừng Ngô Đằng, nói: "Hiểu rồi."

"Rất tốt! Câu hỏi cuối cùng, nếu ta giao cái sòng bạc này cho ngươi, ngươi dám nhận không?"

Lạc Tai Hồ ngây người, Ngô Đằng thì lên tiếng: "Tiểu vương gia, đây là ý gì?"

"Theo nghĩa đen."

Ngô Đằng từ từ nheo mắt lại, một lát sau nghiến răng: "Ngươi muốn phản ngươi?"

"Uy, Ngô lão bản, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bừa. Lão tử hứa là sau khi xả hết vốn sẽ đi, một Cẩu Đức Lợi hiển nhiên là không đủ."

Ngô Đằng tức giận bật cười: "Hiểu rồi, tiểu vương gia đang đùa ta."

Ta gật đầu: "Thằng nhãi này cũng dạy được đấy, ngươi còn coi như có chút đầu óc."

"Ta thao ngươi..."

Ngô Đằng nổi trận lôi đình, nhưng còn chưa kịp mắng xong, đã thấy một đạo hàn quang lóe lên, ngay sau đó, lão thiên làm nhiệm vụ xóc đĩa kia ôm lấy bàn tay phải đang chảy máu mà thảm thiết kêu gào.

Trên sới bạc, một ngón vô danh và một ngón út đè lên một lá A, màu đỏ của trái tim trên đó giống hệt màu máu tươi.

Một lão thiên tay nghề không tệ, sự nghiệp kiếm cơm từ đây coi như chấm dứt.

Tất cả mọi người đều ngây người, bao gồm cả Ngô Đằng.

Bọn hắn không ngờ ta trong tình thế bất lợi thế này, còn nói động thủ là động thủ ngay, càng không ngờ Mặc Minh Ngư dáng người nhỏ bé lại ngoan độc như vậy.

Giây tiếp theo, Mặc Minh Ngư chống tay lên mặt bàn, nhẹ nhàng bật lên, một cước đạp vào mặt Ngô Đằng, sau đó mới lộn người xuống đất, bảo vệ ta ở phía sau.

"Mẹ nó! Còn ngây ra đó làm gì?"

Ngô Đằng đẩy đám đàn em đang đỡ hắn ra, cuồng nộ gào thét: "Đánh! Đánh cho lão tử! Có chuyện gì ta chịu!"

Lời vừa dứt, liền nghe thấy một tràng thanh âm xào xạc, xung quanh đột nhiên vây lên một đám con bạc.

Không nhiều, cũng chỉ mười mấy người, nhưng mỗi người trên tay đều cầm theo hung khí, hơn nữa thân thủ nhìn qua một chút cũng không kém đám đàn em của Ngô Đằng.

Ngô Đằng ngớ người, nhìn quanh bốn phía, như con ngỗng ngốc đầu.

Ta vỗ vỗ vai Mặc Minh Ngư, ý bảo nàng có thể thả lỏng rồi.

"Ngô lão bản, ngại quá nha, người nhà ta là lão thiên, làm việc thích chơi xấu, mong ngài thông cảm."

Dù sao cũng là người do Hồng Tỷ đào tạo ra, Ngô Đằng rất nhanh đã khôi phục trấn định, trầm giọng nói: "Tiểu vương gia cao tay hơn một bậc, lão tử nhận thua. Các ngươi đi đi, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra."

"Không thì sao?"

"Không thì, trừ phi ngươi g·iết ta, nếu không đừng hòng yên ổn rời khỏi Thiên Thạch Huyền!"

"Ừ, ngươi cuối cùng cũng nói được một câu phù hợp với khí chất đại ca giang hồ rồi đấy, có điều chỉ có đại ca lúc cùng đường mạt lộ mới nói như vậy thôi."

Ta móc điện thoại ra, gọi số 8, đối thoại đầu dây bên kia nhàn nhạt phân phó: "Vào đi."

Ước chừng nửa phút sau, đột nhiên có một đàn em của Ngô Đằng bịt tai nghe bộ đàm, vẻ mặt cũng trở nên kinh hãi vô cùng.

"Sao thế? Xảy ra chuyện gì?" Ngô Đằng hỏi.

"Đại ca, trên, trên lầu anh em nói, có người đánh... đánh vào rồi!"

Ngô Đằng trừng lớn mắt: "Người nào?"

"Là Lý..."

Lời của đàn em vừa mới mở đầu, cửa cầu thang phòng cháy chữa cháy đột nhiên "ầm" một tiếng vang lớn, tiếp đó một đám người tay cầm côn bổng liền như thủy triều tràn vào, nhanh chóng bao vây toàn bộ đại sảnh.

"Tiểu vương gia, ngài không sao chứ?"

Cùng với thanh âm sảng lãng, một người nhanh chóng đi tới.

Nhìn thấy hắn, mặt Ngô Đằng đầu tiên là tối sầm lại, sau đó lại trở nên trắng bệch.

Người tới khoảng ba mươi mấy chưa đến bốn mươi tuổi, gầy gầy cao cao, một vẻ mặt tươi cười thân thiết, nhìn qua giống như một ông chủ hộ kinh doanh cá thể.

Trên thực tế, hắn xác thực cũng là một tiểu lão bản.

Lý Cường Quân, ông chủ quán net dưới lầu khu nhà trọ ta và Yến Hổ ở, Lý ca.

Đồng thời cũng là thuộc hạ thân tín của Hồng Tỷ, một con át chủ bài, từng dùng qua trên người ta một lần, triệt để khai mở con đường giang hồ của ta.

Đáng tiếc là vì quá "ẩn" tuy rằng thời gian hắn đi theo Hồng Tỷ không muộn hơn Yến Thời Quy bao nhiêu, nhưng danh khí không vang, Hồng Tỷ lại đi quá vội vàng, an bài cho hắn không đủ, cái này mới dẫn đến loại hàng hóa như Ngô Đằng này nhảy nhót lung tung.

Thời gian trôi qua, ta ngay cả Hồng Tỷ cũng không trách, tự nhiên sẽ không đi tìm hắn trút giận.

Cho nên lần này qua đây dọn dẹp hậu viện, liền liên hệ hắn.

"Không sao."

Ta khoát khoát tay, lần thứ hai nhìn về phía Lạc Tai Hồ: "Suy nghĩ kỹ chưa? Cho ta một câu trả lời."

Lạc Tai Hồ trừng mắt to như chuông đồng, nhìn Ngô Đằng, lại nhìn Lý Cường Quân, vẻ mặt hung ác, "phịch" một tiếng quỳ xuống dưới chân ta.

"Từ hôm nay trở đi, ta Cẩu Đức Lợi chính là một con chó của tiểu vương gia ngài. Nếu trái lời thề này, trời đánh ngũ lôi oanh!"

"Được. Cố gắng làm việc, làm người tốt hơn làm chó, Cẩu lão bản."

Ta đứng dậy, nắm lấy tay Mặc Minh Ngư, hỏi Lý Cường Quân: "Những việc còn lại đều giao cho ngươi, có vấn đề gì không?"

Lý Cường Quân cúi đầu: "Xin tiểu vương gia yên tâm!"

"Ta tin ngươi. Đi thôi."

Nói xong, ta liền dắt Mặc Minh Ngư rời đi, Yến Hổ, Trịnh Thúy Hoa, Mã Đầu Ngư cùng với đám đàn em giả trang con bạc kia đều đi theo phía sau.

Đối với một màn này, ta thân ở trong đó không có cảm giác gì, nhưng sau đó có lời đồn truyền ra, nói cái gì tiểu vương gia tiến như sấm động vạn quân, cường long áp cảnh; lui như thủy triều đào cát, sóng dữ vỗ bờ.

Lật tay thành mây, úp tay thành mưa, đùa bỡn giang hồ trong lòng bàn tay.

Chữ "tiểu" trong "tiểu vương gia" từ đây có thể bỏ đi, từ nay về sau chính là Vương, chính là Gia!

Tóm lại, khoa trương nịnh hót đến mức ta đều nhịn không được muốn đỏ mặt.

Bất quá ta cũng biết, lời đồn này là Lý Cường Quân tung ra, mục đích đương nhiên là để củng cố địa vị của hắn.

Làm đại ca cho người ta, thì phải có giác ngộ bị người ta kéo cờ lớn làm hổ bì, dù sao cũng không phải chuyện xấu, ta cũng liền nghe theo mặc kệ.

Về phần kết cục của Ngô Đằng, ta không hỏi, Lý Cường Quân cũng không chủ động nói.

Dù sao từ sau chuyện đó, trên giang hồ Thiên Thạch liền không còn ai gặp lại hắn nữa.

"Đúng rồi Vương gia, hôm nay ngài thắng thế nào vậy? Thật giống như tên xui xẻo Ám Đăng kia nói, là dựa vào tính bài sao?"

Trên đường về thành, Yến Hổ hỏi.

Ta cười lắc đầu: "Tính bài tính là xác suất, cũng không thể trăm phần trăm bảo đảm thắng. Phương pháp ta dùng nhìn qua thần kỳ, kỳ thực nói ra rất đơn giản.

Còn nhớ lúc ta chưởng quản Phú Hào, chúng ta nhập một lô thiết bị mới chứ? Bên trong cái máy xáo bài là dựa theo trình tự xếp bài ta yêu cầu điều chỉnh.

Tối nay ta chọn một bàn 21 điểm không có ai, mục đích là vì khai phong bài mới chưa động qua.

Theo quy củ, bài mới khai phong, hà quan phải cho khách xem bài không có vấn đề.

Lúc này ta liền có thể nhớ lại tất cả các mặt bài, sau đó căn cứ vào trình tự xếp bài của máy xáo bài mà sắp xếp, liền có thể biết được vị trí của mỗi một lá bài.

Sau khi thử nghiệm ván đầu tiên, mỗi lá bài ta đều đoán đúng, do đó chứng minh, Ngô Đằng không có thay đổi thiết định của máy xáo bài, ta muốn không thắng cũng khó."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện