Không biết đã bao lâu trôi qua kể từ khi tôi đính hôn Rachel Watson với tâm thế 'được ăn cả, ngã về không'?

- Lườm…

“…Rachel?”

Watson vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi đầy đáng sợ, bất chợt nghiêng người về phía tôi và nhẹ nhàng giữ chặt cả hai cánh tay tôi.

“Ah, đau quá.”

Bất ngờ trước hành động của cô ấy, tôi cố gắng né tránh, nhưng cô ấy vô tình đẩy tôi mạnh vào tường.

“Ưm, có chuyện gì sao?”

“…..”

Nếu không dùng đến phép thuật, cơ thể yếu đuối này của tôi khó mà chống lại được sức mạnh của Watson.

“Nói em nghe, anh có biết anh đã sai gì không?”

Rồi cô ấy nắm chặt cánh tay tôi và nhẹ giọng hỏi.

“…Mọi thứ.”

Lúc đó, tôi nhận ra ánh mắt của cổ có chút khác lạ so với trước.

“Tất cả là lỗi của anh.”

Vì lo sợ trò chơi sẽ kết thúc ngay lập tức, tôi khẽ nói với vẻ mặt hối hận, hy vọng khơi dậy sự thương cảm từ Watson.

“…Xin hãy tha thứ cho anh.”

Có vẻ như hành động đó của tôi đã đánh thức một điều gì đó bên trong Rachel Watson.

“Hmm.”

Ánh mắt của Watson lúc đó dường như trở nên giận dữ, trong khi tay cô ấy vẫn nắm chặt cánh tay tôi.

“Tại sao anh cứ làm em phải tức giận mãi thế?”

“…Hửm?”

Tôi chỉ biết nhìn cô ấy với vẻ mặt bối rối, rồi Watson nghiêng người lại gần và thì thầm vào tai tôi.

“Chính anh đã khiến em lo lắng vì đột nhiên biến mất, và mãi hơn một tháng sau, anh lại xuất hiện ở một nơi nguy hiểm như thế này.”

“….”

“Anh đã liều mạng đến đây và trở thành chính cái loại ngu ngốc mà em ghét nhất. Thế mà giờ đây, anh lại đột nhiên tỏ tình với em.”

Những gì cô ấy vừa nói thực sự không thể cãi được.

“Anh có biết điều gì khiến em tức điên nhất không hả?”

Khi tôi vờ như đang cụp đuôi và cúi đầu như một chú cún con bị phạt, Rachel vẫn tiếp tục nhìn tôi và nói tiếp.

“…Từ lúc mà anh đeo chiếc nhẫn này vào ngón tay em…”

Nghe những lời đó, tôi từ từ ngẩng đầu lên và nhận thấy gò má cô ấy đang đỏ bừng.

“…Nó đã khiến tim em đập như điên lắm đấy.”

Lúc này đây bầu không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng lạ thường.

-Soạt…

“Ra, Rachel.”

Khi cô ấy bắt đầu trèo lên người tôi, lỗ tai cổ cũng đỏ ửng theo.

“Anh đã xin em tha thứ chưa?”

“Anh đã làm thế rồi mà…?”

“Thế thì im lặng lại đi.”

Tôi cảm thấy một sự bất an khó hiểu trong giây lát và cố gắng đứng dậy khỏi giường, nhưng Watson lại đè tôi xuống bằng cơ thể của cô, buộc tôi phải nằm yên.

“Anh muốn làm em giận hơn nữa à?”

“…..”

“Anh có chắc sẽ chịu được hậu quả của việc đó không?”

Nghe vậy, tôi đành bất lực giao phó hết mọi chuyện cho cô ấy.

““………””

Trước khi tôi kịp nhận ra, Watson và tôi đã nằm trên giường cùng nhau, nắm tay và nhìn chằm chằm vào mắt nhau.

“…Em cũng yêu anh lắm.”

Đã trôi qua được bao lâu rồi?

“Hai ta hãy cùng đính hôn nhé.”

Rachel Watson thì thầm với tôi, khuôn mặt cô rất ngại ngùng, thể hiện một vẻ khác hẳn so với thường ngày.

“…Ừm.”

Khi tôi khẽ gật đầu đáp lại, cô ấy tránh giao tiếp bằng mắt một lúc như thể cảm thấy xấu hổ, rồi nhắm chặt mắt lại.

-Soạt…

Không lâu sau đó, cô ấy nhanh chóng chui vào vòng tay tôi.

“…Vậy giờ anh tính làm thế thật à?”

“Huh?”

Tôi nghiêng đầu trước câu hỏi của Watson khi cô ấy đang nằm trong vòng tay tôi, và cô ngại ngùng nói tiếp.

“…Chính anh đã nói là anh không muốn vượt rào trước hôn nhân.”

“…..?”

“Anh còn nói là hai ta không được ôm chứ đừng nói là hôn.”

Tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng trước tuyên bố gây sốc đó. Cô ấy ngẩng đầu lên trong khi vẫn quằn quại trong vòng tay tôi.

“Nhưng chính anh đã nói như vậy lúc nãy mà, đúng chứ?”

“Ừm…”

“Anh đã ngỏ lời đính hôn em.”

Biểu cảm của cô ấy lúc này đã thay đổi thành một vẻ mặt mà tôi thỉnh thoảng thấy ở Giáo sư Moriarty và Charlotte.

“Đính hôn cũng gần giống như kết hôn mà nhỉ?”

“Ý là em sao…”

“Anh muốn khiến em điên lên đấy à?”

Tôi muốn cố gắng giải thích một cách logic, nhưng nhìn vào vẻ mặt lạnh lùng và những lời của cô ấy, tôi chỉ còn biết câm nín.

“Anh có biết em đã phải khó khăn thế nào để được nắm tay anh không?”

“Anh biết, nhưng mà…”

Rachel Watson bắt đầu nghiêng đầu lại gần tôi hơn.

“Giờ tất cả lời nói của anh đều vô nghĩa rồi.”

Hơi thở gấp gáp của cô phả vào mũi tôi khi cô ấy dần dần tiến sát lại gần hơn.

“Vậy giờ em muốn được đụng chạm cơ thể với anh à.”

Dù bộ ngực không lớn bằng Mycrony nhưng vẫn rất đầy đặn, cùng với đó là hơi ấm từ làn da và phần bụng mềm mại của cô, tất cả đều nhẹ nhàng bao bọc lấy tôi.

“…Giờ anh không thể thoát được nữa đâu.”

Người đã liên tục chửi mắng tôi trước đây, bảo tôi nên trở thành người thực vật và chết đi, giờ đây lại thì thầm những lời đường mật với vẻ mặt mãn nguyện.

‘…Chuyện này là không được.’

Vào lúc tôi nhận ra có điều gì đó sắp xảy ra, tâm trí tôi ngập tràn sự lo lắng và đắn đo.

‘Giáo sư và Charlotte chắc chắn sẽ…’

Nhưng sự lo lắng đó chỉ kéo dài trong chốc lát. Nhìn vào những tin nhắn trước mặt, tôi nhận ra mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhắm mắt lại và chấp nhận lời mời gọi của Rachel Watson.

「 Quý cô London

-Mô tả: Hoàn thành một cuộc hôn nhân giả tạo với Watson. 」

‘Mình phải chia sẻ cơ thể mình bao nhiêu lần nữa với những người phụ nữ như thế này đây?’

Ngay sau đó, tôi và cô ấy bắt đầu trao nhau nụ hôn.

.

.

.

.

.

“…Phew.”

“Ưm…”

Rachel Watson và Isaac Adler cùng ngả đầu ra sau khi quấn lấy nhau trên giường trong một khoảng thời gian khá dài.

-Sền sệt…

Sau đó, một sợi nước bọt nhớt kéo dài từ môi đến lưỡi, kết nối họ lại với nhau.

“…Anh có nghe thấy tiếng động gì không?”

“Không, anh không hề nghe thấy gì cả.”

Hai người vừa ôm nhau, vừa hướng mắt về phía cánh cửa đóng kín, sau đó dùng tay lau môi rồi ngồi tách ra.

““…….””

Ngay sau đó, cả hai nhìn nhau đầy e thẹn với đôi má ửng đỏ.

“Hình như có khá nhiều ánh mắt tò mò xung quanh đây.”

“Chắc là vậy thật. Dù sao chỗ này cũng không đảm bảo riêng tư lắm.”

“…Nếu được thì em vẫn muốn làm tới cuối cơ.”

“Huh?”

Adler nghiêng đầu thắc mắc trước lời thì thầm của Watson. Cô chỉ đỏ mặt đáp lại và nói tiếp.

“Dù sao ta cũng nên đi sớm thôi. Ở đây quá nguy hiểm.”

“Ừm... Em nói đúng.”

Khi cô bắt đầu đứng dậy, Adler cũng bối rồi đứng dậy theo.

“…Anh.”

“Sao?”

Vào lúc cậu sắp đi về phía cửa, Rachel Watson gọi cậu lại.

“Nhớ cắt đứt mọi quan hệ với Isaac Adler.”

Và rồi, cô ấy nói vẻ mặt nghiêm túc.

“…Tại sao vậy?”

“Bởi vì tên đó là kẻ rác rưởi không ai bằng.”

Adler gãi đầu và hỏi, cô bắt đầu giải thích mà không do dự gì.

“Gần đây, em đã thấy một số khía cạnh bất ngờ khác của hắn… nhưng điều đó vẫn không thay đổi tính cách bẩm sinh của hắn.”

“Ừm…”

“Và em không thể chịu đựng được khi thấy một người như anh có dinh líu tới hắn ta.”

Nói xong, cô vòng tay ôm lấy Adler, nụ cười lại nở trên môi cô sau giây lát khó chịu khi nghĩ đến tên rác rưởi ở London.

“…Vì em rất yêu anh.”

Nhìn vào vẻ mặt chìm đắm trong tình yêu của Watson, Adler chỉ biết cúi đầu im lặng, cậu cảm thấy bị giằng xé giữa cảm giác tội lỗi và phản bội.

‘Mình biết phải làm gì đây?’

saac Adler mà Watson vừa khinh bỉ và coi thường lại chính là Neville St. Clair, người mà cô vừa trao trọn tình yêu trên giường chỉ vài phút trước.

“Anh có biết không?”

“…Huh?”

“Đây là nụ hôn đầu tiên của em đấy.”

Kể cả cô có biết về nỗi đau khổ dằn vặt của Adler hay không, cô vẫn chỉ thì thầm vào tai cậu.

“Anh phải chịu trách nhiệm đó.”

“…Rachel.”

“Dù sao thì sau khi hai ta kết hôn, anh cũng sẽ phải chịu trách nhiệm thôi.”

Adler đã định nói rằng cậu bị cô ép hôn trước, nhưng lại im lặng khi nghe lời nói đầy dồn dập của cô.

“Vậy khi nào hai ta sẽ tổ chức lễ đinh hôn nhỉ?”

Watson vừa nhìn Adler với ánh mắt tràn ngập yêu thương, vừa lẩm bẩm một cách phấn khích.

“Ngày mai thì sao? Hay bây giờ luôn nhỉ? Không, thế thì nhanh quá. Vậy vài tháng nữa được không?”

“…..”

“Anh nghĩ sao?”

Adler đổ đầy mồ hôi hột, đáp lại bằng một nụ cười.

“Hai ta hãy cứ hẹn hò trước đã và từ từ triển triển tới đó cũng được.”

Nghe vậy, Watson chớp mắt và nhìn chằm chằm Adler.

-Chạm…

Sau đó, cô bồn chồn đưa tay ra nắm lấy tay Adler.

“…Liệu em có thể mong chờ nó được không?”

Cô hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ, đồng thời quan sát phản ứng của cậu.

“Sẽ không sao nếu em mong chờ nó từ bây giờ nhỉ?”

“…Có lẽ vậy.”

Nhìn thấy thái độ nhút nhát và dễ thương khác thường của cô, điều mà không thể tìm thấy ở tính cách mạnh mẽ thường ngày của Watson, Adler chỉ đành quay mắt sang bên và đáp lại ngắn gọn.

“…Hihi.”

Cô cười khúc khích và tựa đầu vào vai Adler.

-Nắm…

“…..”

Tất nhiên, vì Rachel Watson cao hơn nên thay vì tựa má vào vai Adler, cô lại tựa gần vào cổ cậu hơn. Dù vậy, Watson vẫn nhẹ nhàng nhắm mắt lại và nở nụ cười e thẹn, không bận tâm đến điều đó chút nào.

“Chỉ cần nắm tay thôi là khiến em hạnh phúc lắm rồi, thế này chắc chắn tuyệt hơn rất nhiều.”

Sau khi tựa đầu vào cổ Adler một lúc lâu, cô nâng đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người lên và lẩm bẩm.

“…Nghĩ tới việc mọi chuyện lại thành ra như thế này, nó khiến cơ thể em có chút rạo rực.”

Cô chầm chậm bước đi trong khi bám vào người cậu.

“Hai ta có thể giữ nguyên tư thế này trong suốt buổi hẹn hò được không?”

“…Được chứ.”

Cùng lúc đó, Isaac Adler cũng từ từ tiến về phía trước, bước chân của hai người hòa nhịp với nhau.

“…Cho tới khuya luôn sao?”

“…….”

Vậy là cuộc hẹn hò đầy cảm xúc giữa Isaac Adler và Rachel Watson đã bắt đầu

‘…Không biết lớp cải trang của mình khi nào sẽ mất đi đây?’

.

.

.

.

.

-Két két…

Ngay khi nhận ra rằng không còn nhiều thời gian duy trì phép cải trang, tôi đành đau đầu rời khỏi ổ thuốc phiện.

“…Ah.”

Và tôi nhận ra đó không phải là vấn đề duy nhất lúc này.

“…..”

Bởi Charlotte Holmes đã che giấu hình dạng của cô ấy trong một làn khói đen và nhìn chằm chằm vào tôi với tẩu thuốc ngậm giữa môi.

“Có chuyện gì vậy, anh yêu?”

“…..”

“Anh không khỏe sao?”

Watson vẫn còn dựa vào người tôi, lo lắng hỏi tôi trong khi tôi vẫn đang nhìn vào đôi mắt vô hồn của Holmes với khuôn mặt tái nhợt.

“Anh có muốn đi khám trước khi hai ta hẹn hò không?”

“…Không cần đâu, anh ổn mà.”

Tôi vội vàng trả lời và cố gắng bước đi nhanh hơn. Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai tôi.

“Isaac Adler.”

Charlotte Holmes đã đi đến bên cạnh tôi lúc nào không hay, nghiêng đầu hỏi.

“…Có phải anh nhìn thấy được tôi không?”

‘Cứu tôi với…’

Cô ấy cứ hỏi liên tục trong suốt cuộc hẹn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện