“Isaac Adler là của em.”

Charlotte bắt đầu nói một cách gắt gỏng, phá vỡ đi bầu không khí im lặng bao trùm căn phòng.

“À, không phải vậy… Ý em là em sẽ một mình chịu trách nhiệm hạ gục anh ta.”

“Ừ, thỉnh thoảng chị sẽ mượn cậu ấy một chút.”

“Em không nghĩ chị ngốc tới mức để mà không hiểu được ý nghĩa của từ ‘một mình chịu trách nhiệm’ nhỉ.”

“Chị đang tự hỏi, Charlotte… Liệu vấn đề thực sự mà em muốn nói với chị ở đây là gì?”

Mycrony nghiêng đầu, mỉm cười với cô em gái đáng yêu.

“Em biết rất rõ đằng khác là chị không thích can thiệp mà chỉ muốn quan sát thôi, đúng chứ?”

“Vâng, em biết.”

“Chỉ khi em muốn được chị giúp thì cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chị sẽ không bao giờ dính líu tới hay đưa ra lời khuyên nào cả. Thế nên tóm lại là chị không hề can thiệp vào công việc thám tử của em.”

Nhìn thấy lông mày Charlotte ngày càng nhíu lại, Mycrony lặng lẽ cười.

“Chị chỉ muốn bị muỗi đốt ít nhất một tuần một lần thôi mà.”

“…Chị.”

“Em đâu có tình cảm gì với cậu ấy, em chỉ xem cậu trai đó như một kẻ thù cần phải bị hạ gục thôi, phải không Charlotte?”

Khi Charlotte không trả lời câu hỏi của cô, Mycrony tiếp tục nói tiếp.

“Vậy thì không phải em nên cảm ơn chị sao?”

“Gì cơ?”

“Chẳng phải không có ai khác ngoài chị có thể cung cấp lượng máu cậu ấy cần mà không gặp triệu chứng phụ nào sao?”

“…Em cũng có thể làm được mà.”

“Giả sử nếu em hút máu của một người bị ngộ độc mana thì họ sẽ càng bị rút ngắn tuổi thọ nhanh hơn thôi, Charlotte.”

Mycrony lắc đầu mạnh mẽ, nhẹ nhàng giải thích.

“Kể từ khi Học viện thám tử August được thành lập, chất lượng điều tra và canh phòng đã được nâng cao khá nhiều nên khó mà tấn công được ai đó trên đường vào ban đêm nữa.”

“……”

“Đó là lý do vì sao chị lại là người phù hợp nhất để cung cấp máu cho kẻ thù của em đó, Charlotte.”

“Nhưng mà…”

“Hình như em không thích như vậy lắm thì phải, hay là do chị đang quá tạo nhiều cơ hội có lợi cho cậu ấy khi cậu ấy đang đối đầu với em nhỉ.”

Nhìn thấy Charlotte lạnh lùng trừng mắt nhìn mình, Mycrony nao núng nhắm mắt lại.

“…Chị lại làm gì thế?”

“Chị đang cố nhớ lại cảm giác lúc nãy.”

Nói đến đây, khuôn mặt thanh tú của cô có một chút ửng đỏ .

“Giờ thì chị sẽ mượn cậu ấy thêm một chút nữa.”

“Chờ chút đã.”

Charlotte ngay lập tức chặn đường Mycrony.

“Em muốn nói rõ cho chị biết.”

Mặc dù bị bộ ngực đồ sộ của Mycrony đang dí sát lên người, Charlotte vẫn kiên quyết giữ vững lập trường.

“Đừng can thiệp sâu vào chuyện giữa em và anh ta.”

“…..”

“Anh ta là kẻ thù định mệnh được thế giới này chuẩn bị sẵn cho em. Anh ta vừa là người sẽ hóa giải lời nguyền cho em, cũng vừa là cái ác sẽ bị em đánh bại.”

Khi Charlotte nói những lời đó, đôi mắt mà cô đã cố gắng ngụy trang bằng màu xám một lần nữa đã chuyển sang vàng.

“Không một ai được phép can thiệp vào giữa bọn em dù bằng bất kỳ cách nào.”

“Trời ơi…”

“Nếu anh ta cần máu, em sẽ lọc máu của mình và đưa cho anh ta. Thế nên chị hãy dừng lại đi.”

Thấy làn khói đén tỏa ra từ Charlotte, Mycrony lấy tay che miệng và cười khúc khích.

“Chị nghi ngờ từ lâu rồi nhưng em thực sự có vẻ như đã biết yêu rồi nhỉ?”

“Chị muốn nghĩ sao thì nghĩ. Nhưng em không cho phép những ham muốn đồi bại đó làm phức tạp thêm vấn đề giữa em và anh ta.”

“Hmm…”

“Em đã nói xong những gì cần nói rồi. Giờ em và Adler sẽ đi tìm chỗ nào khác để trốn đây. Tạm biệt chị…”

“Chà, nếu em gái chị đã nói đến thế rồi thì chị còn có thể làm gì được nữa đây ta?”

Ngay khi Charlotte chuẩn bị rời khỏi phòng, cô lại nao núng trước lời nói của Mycrony.

“Chị vừa nói gì?”

“Nếu em gái đáng yêu của chị không thích như vậy thì chị không thể làm gì được nữa, đúng chứ?”

Mycrony bất ngờ thay đổi thái độ và làm bộ mặt ủ rũ.

“Chị sẽ nhượng bộ như một người trưởng thành.”

“……?”

“Em cứ tiếp tục ở lại câu lạc bộ để ẩn náu đi. Không có nơi nào an toàn bằng câu lạc bộ này trên khắp nước Anh đâu.”

Bối rối trước sự thay đổi đột ngột của Mycrony, Charlotte cau mày hỏi.

“…Chị rốt cuộc lại muốn chơi trò chơi gì nữa hả?”

“Trò chơi ư? Nghĩ như vậy về người chị đã dâng hiến cả cuộc đời để nuôi nấng em thì có hơi quá đáng đấy?”

Nói xong, Mycrony tỏ vẻ đáng thương như thể sắp khóc.

“…Bởi vì thái độ của chị thay đổi thất thường quá.”

“Em thậm chí còn không phân biệt được đâu là một lời trêu chọc đến từ người chị đã lâu không gặp của em, nó thực sự khiến chị tổn thương đó Charlotte.”

“Vậy thì ổn thôi.”

Charlotte nhìn Mycrony đầy nghi ngờ rồi thở dài khi nhìn thấy nụ cười vui tươi từ chị cô, quay lưng bước đi.

“Đáng lẽ chị không nên nói vậy ngay từ đầu.”

“Gọi Adler vào phòng giùm chị.”

Tuy nhiên, trước lời nói của Mycrony, Charlotte lại quay đầu lại.

“Liệu chị có nên kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai chị em ta trước không nhỉ?”

“…Em còn có việc phải khác làm.”

“Với tư cách là chị của em, có vài điều chị cần phải hỏi với kẻ thù của em.”

Mycrony làm một cử chỉ bằng tay như thể nói rằng không có gì phải lo lắng.

“Sẽ xong nhanh thôi nên em chờ chút nhé.”

Một nụ cười lặng lẽ nở trên môi cô.

.

.

.

.

.

“Tôi có cần thực hiện lại những gì tôi đã làm khi nãy không?”

“Cậu ngồi xuống trước đi.”

Khi Adler bước vào phòng, cậu ngồi xuống một cách căng thẳng trước sự thay đổi thái độ kỳ lạ của Mycrony.

“Cô Holmes không vào luôn sao?”

“Tôi có vài thứ muốn hỏi cậu khi em gái tôi không ở đây.”

Mycrony nhẹ nhàng hỏi thêm.

“Mục đích của cậu rốt cuộc là gì?”

Adler lặng lẽ gãi đầu khiến Mycrony phải nhấn mạnh hơn nữa.

“Tôi biết rõ việc cậu muốn thành lập một vương quốc nhỏ ở London...”

“…..”

“…cùng với vị giáo sư lập dị mà cậu khó hòa hợp được đó.”

Đôi mắt sắc bén của cô nheo lại.

“Nhưng kế hoạch sau đó của cậu rốt cuộc là gì?”

“Sau đó.. ý cô là sao?”

“Cậu tính mở rộng vương quốc đó để chiếm lấy toàn bộ nước Anh và sau đó là cả thế giới phải không? Hay là cậu muốn bắt tất cả người dân London thành nô lệ?”

Mycrony nghiêng người về trước sau khi tuôn ra một tràng câu hỏi. Adler thể hiện vẻ khó chịu với những câu hỏi hỏi khi đối diện với bộ ngực vĩ đại của cô.

“Tôi không hề đe dọa gì cậu. Đó chì là vì tôi tò mò thôi.”

“….”

“Ở vị trí của tôi ngay đây, tôi có thể nhìn thấy hết toàn bộ hoạt động xảy ra trên khắp thế giới… Nhưng riêng cá nhân tôi, tôi không thể hiểu được vì sao cậu lại đi xa đến vậy?”

“Tôi hiểu.”

“Chính xác thì mục đích cuối cùng trong chuyến hành trình đặc biệt này của cậu là gì?”

Nghe những lời đó, Adler nhắm mắt một lúc, trầm ngâm suy nghĩ để trả lời câu hỏi đó của cô.

“Tôi ước…”

Một lúc sau, giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ miệng Adler.

“Tôi ước mình bị đánh bại dưới tay của cô Charlotte Holmes.”

Đôi mắt xám của Mycrony sáng lên lặng lẽ.

“Tôi muốn nhìn thấy một cô gái trẻ kiên cường đánh đổ vương quốc mà Giáo sư xây dựng.”

“Ừm…”

“Tôi khát khao nhìn thấy cô ấy đứng vững vàng như một niềm hy vọng của London.”

“Tôi mong muốn được chứng kiến sự ra đời của một huyền thoại sống, người sẽ luôn được nhắc đến sau hàng thế kỷ.”

“…..”

“Đó là những gì tôi ước đấy.”

Sau khi kết thúc câu chuyện hùng tráng, Adler kín đáo hắng giọng.

“Xin hãy giữ bí mật chuyện này với cô Charlotte Holmes.”

Mycrony cười thầm khi nghe lời sau của cậu.

“Quả nhiên cậu là một biến số thú vị hơn tôi tưởng.”

“…Ý cô là sao?”

“Cậu lúc nào cũng luôn trong tâm thái lo lắng và sợ hãi, thế nhưng vào những thời khắc quan trọng cậu như trở thành một người khác.”

“Tôi luôn là người suy nghĩ và quyết định rất nhanh vào những lúc quan trọng mà. Nhân tiện, sao cô lại biết được tâm trạng thường ngày của tôi vậy?”

“Tôi đoán có lẽ linh hồn bên trong cậu thay đổi, nhưng ngoại trừ mái tóc đen ra… linh hồn bên trong lại vẫn như thế, phải không?”

Adler vẫn đang bình tĩnh nghe phân tích của cô, chợt cau mày khi nghe câu mới vừa thốt ra.

“…Cũng chỉ vì bộ phận thiết kế chết tiệt đó đã sao chép từ tôi mà không xin phép.”

“Hả?”

“Làm sao cô lại biết được điều như thế?”

Sau khi Adler lẩm bẩm với chính mình một lúc, cậu đặt ra một câu hỏi cho Mycrony.

“Đó là do lời nguyền của tôi. Khả năng nhìn thấu mọi thứ, nhưng đổi lại bằng chứng bệnh mất hứng thú nghiêm trọng lẫn không cảm thấy cảm xúc kích thích hay hồi hộp nào cả.”

“…Lại một lời nguyền khác nữa sao?”

“Cậu đang lẩm bẩm cái gì một mình nãy giờ vậy?”

“Không có gì đâu?

Nói xong, Adler vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ liền hỏi cô tiếp.

“Vậy thì câu trả lời đó có đủ thỏa mãn sự tò mò của cô về mục đích thực sự của tôi chưa?”

“Đối với một câu trả lời ngẫu hứng và có một chút nói dối, thì cũng khá thuyết phục.”

“Tôi đã trả lời bằng tất cả sự chân thành đấy.”

“Vậy à, mọi người thường có xu hướng trộn lẫn lờì nói dối và nói thật lại với nhau để khiến nó có vẻ chân thành hơn.”

Đôi mắt Mycrony lộ rõ vẻ thích thú khi cô nói.

“…Từ những gì tôi quan sát được, có vẻ như cậu cũng có một chút tình cảm với vị giáo sư đó nhỉ.”

“Không thể đâu.”

“Nếu như lời cậu vừa nói không phải là giả vờ, xem ra em gái tôi không phải là người duy nhất không nhận thức được cảm xúc của chính mình.”

“……”

“Hehe… Đây thực sự là một mối tình tam giác(tay ba) đầy hấp dẫn.”

Đột nhiện, nụ cười cô tắt dần và cô thì thầm một cách lạnh lùng.

“…Nếu thể chất tôi tốt hơn thì tôi đã biến nó thành hình vuông rồi.”

“Sao cơ?”

“Không gì đâu.”

Giả vờ như không có chuyện gì cả, Mycrony quay lại với nụ cười niềm nở thường ngày. Sau đó, cô lấy ra một vật có kèm một nam châm lên đó, thứ nãy giờ vẫn được gắn dưới gầm bàn.

“Tôi tò mò em gái tôi sẽ phản ứng thế nào nếu nó nghe được những gì cậu nói khi nãy, tất nhiên là sau khi mọi thứ hoàn toàn kết thúc.”

“…Có vẻ như việc ghi âm mà không xin phép đã trở thành xu hướng ngày nay.”

“Hihi.”

Adler nhìn cô đầy cam chịu rồi đứng dậy khỏi chỗ.

“Tôi sắp rời đi rồi, cô Mycrony. Tất nhiên, nếu cô cho phép.”

“Ở lại một chút nữa thôi.”

Nghe thấy giọng điệu Mycrony thay đổi, cậu dừng bước.

“…Tặng tôi một món quà chia tay đã.”

Mycrony thì thầm đầy run rẩy.

“Cắn tôi một cái đi.”

Cô ngoảnh mặt chỉ vào đồng hồ sau khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Adler.

“Chưa tới 13:05 mà phải không?”

Một sự im lặng tràn ngập bên trong căn phòng.

“Lần này cậu hãy cắn vào phía trước cổ tôi.”

“…..”

“Cắn thật mạnh vào, mang đầy ý định muốn giết tôi cũng được.”

Adler sau khi liếc nhìn các đặc vụ bên ngoài, quay đầu về phía cô lần nữa.

Mycrony mang đầy sự nhiệt tình và run rẩy yêu cầu cậu cắn mạnh.

“Nhưng mà, chỗ đó có rất nhiều mạch máu nên sẽ gây nguy hiểm cho cô….”

Adler tỏ ra bối rôi, nói đầy lo lắng.

“Nếu để cậu cắn ở phần dưới thì sẽ không cảm nhận được nhiều lắm do da thịt.”

Nghe những lời tiếp theo của Mycrony, cậu nhất thời nghẹn lời và tránh mắt cô, sau đó trầm giọng đề nghị.

“…Thế thấp hơn nữa thì sao?”

“Ý cậu là phần bụng sao?”

“Không, nghĩ lại thì nghe khá ngu ngốc….”

Nhận ra sai lầm lỡ lời của mình, Adler cố gắng sửa lại lời.

-Sột soạt…

Tuy nhiên, Mycrony vén áo lên để lộ một làn da mềm mại, nhợt nhạt phô ra trước mắt cậu.

“Cắn tôi đi.”

“…..”

Mồ hôi lạnh trên trán Adler tuôn ra thành từng hạt nhỏ.

.

.

.

.

.

Vài phút sau –

“Chị, chị đã hỏi xong chưa vậy?”

“!!?”

Khi Charlotte, người đang đứng đợi bên ngoài, đột ngột mở cửa và bước vào khiến Mycrony trở nên giật mình.

“…Sao đấy?”

“Em có biết là từ nhỏ chị đã bị yếu tim rồi không? Nếu em cứ xông vào mà không báo trước thì chắc chị giật mình chết mất thôi.”

Nghe vậy, Charlotte nhìn quanh phòng và hỏi.

“Adler đâu rồi chị?”

“Cậu ấy đi vệ sinh rồi thì phải.”

“Em không hề thấy anh ta rời đi.”

“Chắc do cậu ấy đi bằng cửa sau nên em không thấy thôi.”

Charlotte cảm nhận được có sự đáng ngờ, dần dần tiến lại gần bàn làm việc của chị mình. Sau đó chợt quay đi sau khi nghe Mycrony nói.

“Chà, để cho chắc thì em nên đi kiểm tra thử vậy.”

Để lại lời đó, Charlotte liền đi về phía nhà vệ sinh.

“…Phù.”

Lúc tiếng bước chân của Charlotte xa dần, một tiếng thở dài phát ra từ dưới bàn của Mycrony.

“Cô đã hài lòng chưa?”

Ở bên dưới bàn làm việc, Adler đang quỳ và lau nước bọt dính vào chỗ cậu cắn, rồi ngước lên nhìn Mycrony và đặt câu hỏi.

-Xào xạc…

Mycrony đưa tay vào ngực và lấy thứ gì đó ra đưa cho cậu.

“Cái gì đây?”

“Địa chỉ nhà tôi đấy.”

“Gì cơ?”

Adler nhận lấy nó mà không nghĩ gì nhiều, sau đó nhanh chóng tỏ ra bối rối và hỏi đầy sửng sốt.

“Đây chẳng phải tương đương với bí mật quốc gia à?”

“…..”

“Cô không thử nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với cô nếu tôi đem người đến tấn công sao?”

Mycrony trả lời một cách vui tươi.

“Chắc là tôi sẽ bị một con ma cà rồng dễ thương bắt giữ, để rồi bị cắn vào cổ và chết từ từ.”

“…..”

“Nghĩ kĩ thì như thế cũng không tệ lắm.”

Nhìn vẻ mặt bối rối của Adler, Mycrony nhẹ nhàng thì thầm.

“Nhớ ghé thăm địa chỉ này mỗi tuần đó.”

“Xin thứ lỗi?”

“Cậu cần một túi máu mà phải không?”

Đôi mắt cô sáng rực lên hơn bao giờ hết.

“Còn tôi thì cũng cần một Adler.”

Trước lời nói của cô,

Adler vô thức nuốt khan và cố nở nụ cười.

“…Nếu tôi từ chối thì sao?”

“Tôi có hàng trăm cách để tiêu diệt cậu đấy, Isaac Adler.”

Cô ngay lập tức đáp lại câu hỏi mang tính trêu chọc của Adler.

“Cậu có thể tự mình đưa ra lựa chọn chính xác mà không cần tôi phải ép buộc hay ra lệnh đâu nhỉ?”

Nụ cười Adler nhạt đi đôi chút trước lời đe dọa đơn giản nhưng đáng sợ của cô, nó diễn tả đầy đủ tới mức không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể hiểu được.

“Cậu nên chịu trách nhiệm cho việc đánh thức một người mắc chứng mất hứng thú như tôi trở nên thèm muốn ‘kích thích’ chứ?”

Mycrony quay lại nhìn cậu, nghiêng đầu hỏi một cách nhí nhảnh.

“Với lại không phải ngay từ đầu cậu làm vậy với tôi cũng vì mục đích đó sao?”

Cuối cùng, Adler chỉ có thể đưa ra một câu trả lời duy nhất.

“…Hẹn gặp cô sau một tuần nữa.”

“Bảo trọng nhé.”

Như vậy đã kết thúc một cuộc trò chuyện đầy ngoạn mục của những nhân vật chủ chốt ở London, giữa ánh sáng và bóng tối hoặc giữa thiện và ác.

“Tại sao anh lại đi ra từ phòng chị tôi vậy?

“Vâng?”

“Tôi tưởng là anh đang ở nhà vệ sinh.”

Có thể nhìn thấy qua cánh cửa hé mở là cảnh Charlotte gay gắt nói với Adler, trong khi nắm lấy tay áo cậu. Môi của Mycrony khẽ run lên khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

“Không có gì cả đâu, giờ mau đi thôi.”

“…Chị thực sự xin lỗi em, Charlotte.”

Ngay sau đó, Mycrony nhẹ nhàng sờ lên những vết cắn trên bụng cô, nơi mà có sự pha trộn kỳ lạ giữa luồng mana đỏ rực và vàng óng đầy tráng lệ đang toát ra từ nãy giờ.

“Chị đã nhận ra được một điều.”

Vẻ mặt của cô hiện lên một sự tinh nghịch.

“Có một mối quan hệ bí mật sẽ kích thích hơn nhiều lần so với một mối quan hệ công khai.”

Trong cuộc sống đơn điệu của cô chỉ luôn được bao quanh bởi ‘nước Anh’ và em gái cô, một cảm giác khó cưỡng, hưng phấn đang dần được khắc sâu vào đấy.

“…Chị sẽ mượn cậu ấy một chút, tất nhiên phải là bí mật….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện