“Hãy, hãy tránh ra mau!”

“…Aargh!”

Cô nữ tu trẻ, người lao vào để ngăn chặn những kẻ lang thang đang đe dọa tôi, bị trúng con dao mà họ vung vào. Cơn đau khiến cô ngã xuống la hét.

“Ngài...ngài Adler!”

“Ngài có sao không?”

Vào lúc đó, những người được cho là người hầu giúp việc của tôi vội vã chạy lại từ phía xa tới chỗ chúng tôi. Những kẻ lang thang thấy vậy liền ngay lập tức bỏ chạy nhanh hết sức có thể, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.

Cuối cùng, người duy nhất còn lại chỉ có tôi và cô nữ tu trẻ đầy máu.

Nếu có một ai đó ngoài cuộc mà chứng kiến sự việc này, họ sẽ ca ngợi lòng dũng cảm tuyệt vời của cô nữ tu trẻ.

‘Đúng như dự đoán, đây thật sự là Holmes.’

Trong khi giả vờ kiểm tra nữ tu và quỳ xuống bên cạnh cô ấy, tôi đã rút ra kết luận như vậy.

Cẩn thận nếm thử vết máu mà cô ấy đang chảy ra bằng ngón tay mình, tôi nhận ra đó là sơn đỏ.

Bất kể giới tính, Holmes vẫn là Holmes. Nếu tôi không biết về âm mưu này, chắc hẳn tôi đã bị lừa hoàn toàn bởi diễn xuất tuyệt vời này.

“Xin hãy tha thứ cho sự kém cỏi chúng tôi, ngài Adler.”

“Chúng tôi, chúng tôi đã phạm sai lầm. Đáng lẽ chúng tôi phải đến sớm hơn để đón ngài…”

“Tôi, tôi không biết phải nói gì để biện minh cho sự chậm trễ này.”

Trong khi tôi đang tự hỏi làm thế nào để vượt qua tình huống khó khăn này, các nữ người hầu vội vàng quỳ xuống từng người trước mặt tôi.

“Chúng tôi, chúng tôi xin lỗi…”

“Xin hãy tha thứ cho chúng tôi…”

Khi tôi đang lặng lẽ nhìn họ, nước da những người hầu trở nên tái nhợt, họ nhắm chặt mắt lại và bắt đầu run rẩy.

“Tôi là người đã không quản lí bọn họ một cách đúng đắn. Tôi sẽ thay mặt họ nhận hình phạt, vì vậy xin ngài hãy tha thứ cho họ, ngài Adler.”

Người hầu nữ đang nói trước mặt họ, trong khi quỳ để lộ ra những vết bầm tím và vết thương ở vùng cổ.

‘Thật sự quá điên rồ.’

Tôi gần như đã hiểu tại sao những người ở học viện thám tử lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

Isaac Adler, thân xác mà tôi đang chiếm hữu, có vẻ như là một kẻ đáng khinh.

“Cô nữ tu này thế nào rồi?”

“Có vẻ như cô ấy đã bị thương rất nặng.”

“Có khi đã chết rồi chăng.”

Để thay đổi chủ đề, tôi hướng mắt về phía Holmes và đặt câu hỏi với những người hầu. Họ sau khi liếc nhìn tôi một lúc, bắt đầu thì thầm với nhau.

“Cô ấy vẫn chưa chết. Tuy nhiên, có thể cô ấy khó trụ được cho đến khi tới bệnh viện.”

“…..”

Nhìn người hầu trưởng kiểm tra mạch cho Holmes nói như vậy, có vẻ như Holmes cũng biết cách bắt chước một số tình trạng bị thương nhất định.

“Cô ấy, cô ấy là một nữ tu dũng cảm. Nếu không có cô ấy, ngài Adler sẽ gặp nguy hiểm….”

“Chúng ta không thể để cô ấy nằm trên đường như thế này. Liệu có thể đưa cô về dinh thự được không ngài?”

Chăm chú lắng nghe trong khi nhìn xuống cô ấy, tôi có thể nghe thấy giọng nói của người hầu gái trưởng và các nữ hầu.

‘Đó chính xác là kế hoạch của Holmes.’

Holmes dàn dựng sự kiện này để được vào dinh thự, nhằm lấy bức ảnh của Nữ hoàng Bohemia mà tôi đang giữ.

Những tên lang thang trước đó đe dọa tôi chắc chắn là diễn viên được Holmes thuê.

Ngay sau khi chúng ta đưa cô ấy vào, một đám cháy giả sẽ nổ ra dưới sự hỗ trợ của Watson.

Holmes, người đang nằm bất động trong phòng, sẽ nhân lúc đó mà quan sát di chuyển của tôi để biết nơi tôi giấu bức ảnh.

“Hãy sơ cứu cho cô ấy và sau đó đưa cổ đến phòng tôi đi.”

Tôi phải tận dụng cơ hội này.

Xét cho cùng, ‘Vụ bê bối ở Bohemia’ là lúc mà Holmes đã bị đánh bại.

Nếu tôi bắt chước hành động của Irene Adler trong bản gốc, bức ảnh sẽ được an toàn và tôi có thể giáng một đòn thất bại nặng nề cho Holmes.

“Vậy chúng ta có nên tắm rửa cho cô ấy không…?”

“Suỵt, chúng tôi sẽ mang cô ấy đến phòng ngài ngay.”

Nữ hầu trưởng ngay lập tức bịt miệng cô hầu gái đang lẩm bẩm với đôi mắt giật mình, rồi bắt đầu bế Holmes về phía dinh thự.

‘Giờ cứ bám sát bản gốc, cứ bám sát thôi.’

Tôi có thể không biết chi tiết cụ thể vì trò chơi vẫn còn đang trong quá trình phát triển, nhưng thế giới này dựa trên loạt truyện Sherlock Holmes.

Bất cứ ai đã đọc 4 cuốn tiểu thuyết lớn và 56 truyện ngắn nhiều lần thì có thể dễ dàng sống sót ở thế giới này.

Tất nhiên, ngoài việc sống sót ra thì việc hoàn thành những nhiệm vụ ngớ ngẩn, thật sự khiến tôi muốn bật cười khi chỉ cần nhìn vào, là vô cùng khó khăn.

Mà bây giờ, tôi phải tập trung vào sự kiện đang diễn ra trước mắt cái đã.

“Ngài đang đi đâu vậy, ngài Adler?”

“Ah…”

Khi tôi di chuyển với quyết tâm đó, tôi phải dừng bước và mở to mắt khi nữ hầu trưởng kêu tôi.

“Rất vui được gặp ngài, ngài Isaac Adler.”

Hàng chục người hầu đã ra trước dinh thự để chào đón tôi.

Và trong số họ không một ai là nam giới cả.

‘Hắn ta thật sự đúng là một tên kỳ quái.’

Tôi bắt đầu tự hỏi Isaac Adler rốt cuộc đang làm cái quái gì ở London.

.

.

.

.

Holmes, người đang được bế vào cùng với Adler, đã bước vào dinh thự rộng lớn.

‘..Tốt rồi, mọi thứ đang đúng như kế hoạch mà Holmes đưa ra.’

Bác sĩ Watson, người đang ẩn nấp và quan sát từ phía sau một con hẻm, chợt nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi với Holmes.

“Bức ảnh có lẽ ở bên trong dinh thự. Vào những ngày trong tuần khi mà tên Adler không ở dinh thự, anh ta có thể mang theo bên cạnh người, nhưng vì hôm nay là cuối tuần nên có khi nó được cất đâu đó trong nhà.”

“Nhưng tớ nghe nói rằng Nữ hoàng vì lo bức ảnh sẽ gây tai tiếng nên đã từng khám xét dinh thự trước đây và không thể tìm ra.”

“Heh, nếu nó có thể giải quyết dễ dàng bởi Nữ hoàng dâm đãng đó thì tớ đã không nhận yêu cầu này.”

“Thế cậu tính tìm nó bằng cách nào?”

“Đơn giản thôi. Tớ sẽ khiến đối phương trực tiếp tiết lộ vị trí cất giấu.”

Holmes nói vậy rồi thay sang bộ đồng phục nữ tu bó sát và tiếp tục nói.

“Khi đối diện với hiểm nguy, anh ta nhất định sẽ hướng tới việc bảo vệ những thứ gì mà có giá trị nhất đối với bản thân. Đàn ông vốn là như vậy mà.”

“Ừm.”

“Tất nhiên, nếu đó là Adler, kẻ cặn bã và rác rưởi nhất London, hắn ta sẽ đi đến nơi có bức ảnh.”

“Ừ, đúng vậy.”

Tuy Watson không đồng tình với những gì mà Holmes nói nhưng cô hết lòng đồng ý với việc Adler sẽ làm như vậy.

“Khi tớ đã vào trong biệt thự, tùy theo tình hình, tớ sẽ mở cửa sổ và ra hiệu cho cậu. Lúc đó, cậu hãy ném quả bom khói vào trong dinh thự qua cửa sổ.”

“Còn gì nữa không?”

“Cậu hãy hét thật to: ‘Cháy! Có cháy!’. Đó là nhiệm vụ của cậu ngày hôm nay.”

Nhớ lại kế hoạch đã lập với Holmes, cô hít một hơi thật sâu và nhìn về phía trước.

‘Những nữ hầu đó….’

Những người hầu gái… Hầu hết bọn họ đều trạc tuổi Holmes.

Khi họ cúi đầu chào Adler vào dinh thự, Watson nhận thấy những vết bầm tím và vết thương trên cổ lẫn cánh tay họ.

‘Họ đang bị bạo hành thể chất sao?’

Vì là bác sĩ, cô có thể nhận ra những dấu hiệu đó.

‘Thật là một tên rác rưởi…’

Đôi mắt của Watson rực lên cảm giác công lý.

Cô là người phụ nữ tốt bụng, nhưng cho đến gần đây, cô vẫn cảm thấy có lỗi khi để những người vô tội vướng vào vụ việc. Nhưng khi nghĩ lại, cô không cần thiết phải lo lắng nữa.

Nếu họ thành công lấy lại bức ảnh, Nữ hoàng nhất định sẽ xử lý tên cặn bã đó.

Khi đó, tự do sẽ đến với những nữ hầu.

-Két…!

Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Watson đột nhiên ngước lên khi nghe tiếng cửa sổ mở.

Ngay sau khi thấy tín hiệu của Holmes, cô bình tĩnh và lấy bom khói từ trong áo khoác ra.

‘Xin cậu hãy thành công, Holmes.’

Sau đó, dùng lực thật mạnh, cô ném vào phòng.

-Hít.

Cô tiếp tục hít một hơi thật sâu, khum tay quanh miệng như một cái loa rồi chuẩn bị hét.

-Bùmmmm!!

Tuy nhiên, bất ngờ một vụ nổ xảy ra ngay trước mắt cô và sóng xung kích khiến cô bay ngược về phía sau.

“Ư..”

Nhào lộn trên mặt đất một lúc, Watson đập mạnh vào tường.

Tầm nhìn của cô tràn ngập cảnh dinh thự của Adler chìm trong biển lửa.

“L, lửa… Tại sao lại như vậy..?”

Lẩm bẩm với giọng nói yếu ớt, Watson bất tỉnh ngay sau đó.

.

.

.

.

“Ây da, đầu mình…”

Holmes, người đang nằm trong phòng Adler, ôm lấy cái đầu nhức nhối của mình khi cố đứng dậy khỏi giường.

“Đây là…”

Trong tầm nhìn của cô là toàn bộ nội thất đều đang bốc lửa trong phòng và đầu của cô, giờ đang thực sự chảy máu.

Chẳng lẽ Watson, cậu ấy không ném bom khói mà ném luôn bom lửa vào phòng.

Khi đang suy nghĩ về điều này, Holmes nhìn quanh phòng, nhận thấy bom khói đang ở trên sàn và đang tỏa ra khói.

Nhìn vào thì có vẻ như quả bom khói mà Watson ném không phải là nguyên nhân dẫn đến tình trạng thảm khốc hiện tại.

‘Nguồn gốc ngọn lửa hình như không phải ở đây mà là ở phòng khách.”

Holmes khi đang cố gắng xác định nguyên nhân gây cháy, nhận thấy làn khói lửa dày đặc dần lọt vào phòng thông qua các khe hở trên cửa.

‘Tất cả cửa sổ trong phòng khách đều đóng kín. Thế thì là do yếu tố bên trong chứ không phải bên ngoài.’

Có hai trường hợp mà cô có thể nghĩ ra.

Isaac Adler đã nhận ra kế hoạch của Holmes và muốn thủ tiêu cô, hoặc ai đó nhắm vào anh ta, người mang tiếng rác rưởi nhất London và thực hiện cuộc tấn công trước.

‘Chuyện này càng ngày càng trở nên phiền phức.’

Dù thế nào đi nữa, đó cũng là diễn biến không thuận lợi cho kế hoạch của Holmes.

Sau khi uống thuốc gây tê liệt để có màn diễn xuất hoàn hảo, cơ thể cô giờ gần như không thể cử động được hoàn toàn.

Tác dụng của thuốc cùng với vụ nổ ập vào dinh thự như vậy khiến cô bất ngờ vô cùng.

Có vẻ như cô ấy sẽ không thể đứng dậy khỏi giường sớm được.

“..Chậc.”

Vẻ mặt của Holmes trở nên lạnh lùng.

Nếu vụ nổ là do Adler cố ý thì anh ta có thể đã lấy bức ảnh rồi trốn khỏi dinh tự.

Ngay cả khi Adler không gây ra thì có thể anh đã chết hoặc bức ảnh ngay từ đầu đã không có trong phòng.

Nói cách khác, một tình huống nghiệt ngã mà người ta chỉ có thể hy vọng là.. Adler bị cuốn vào vụ nổ và chết.

‘…Không đời nào một người sử dụng mana có thể chết như thế này.’

Nhưng tệ hơn nữa, Adler là một trong số ít người sử dụng được mana trên toàn thế giới. Sở dĩ Adler được đối xử tôn trọng một quý tộc như vậy vì anh là một trong số ít các pháp sư mana ở Anh.

Có tin đồn rằng kỹ năng của anh ta rất kém, nhưng một người sử dụng mana sẽ không thể chết vì điều như thế này.

‘Mình cần phải lên kế hoạch khác trước khi quá muộn.’

Cứ như vậy, Holmes tặc lưỡi và bắt đầu động não để thoát khỏi tình huống này.

-Bịch, bịch…

“….?”

Sau đó, cô nghiêng đầu khi nghe tiếng bước chân từ ngoài cửa.

“Khụ, khụ…”

Ngay lúc đó, trước cửa vang lên một tiếng ho.

-Két…

Holmes nhanh chóng nhắm mắt lại rồi giả vờ ngủ, đôi mắt mở hé của cô bắt gặp Adler khi anh đang loạng choạng bước vào phòng sau khi mở cửa.

“Ư…”

Toàn thân anh bị bỏng nặng, cơ thể đẫm máu có thể là do bị vướng trực tiếp vào vụ nổ.

‘Vậy là bức ảnh có ở trong phòng này à..’

Bất chấp vẻ ngoài rách rưới của Adler, Holmes cảm thấy chắc chắn về việc bức ảnh nhất định ở trong phòng này.

Cô lặng lẽ mỉm cười với chính mình, rồi ngưng thở trong giây lát.

Đó là bởi Adler đang nhìn quanh phòng, dán mắt vào chiếc giường nơi Holmes đang nằm và bắt đầu tiến lại gần một cách khẩn trương

“…Cuối cùng cũng tìm thấy rồi.”

Giọng nói nhẹ nhõm của Adler vang lên bên tai Holmes, khi cô đang nhắm chặt mắt để tránh bị phát hiện rằng đã tỉnh.

‘Anh ta giấu bức ảnh trên giường à?’

Holmes, người đã lục soát giường một lần khi không có ai ở đó, đang phân vân có nên mở mắt hay không thì đột nhiên…

-Ớ…

Cánh tay của Adler nhẹ nhàng vòng qua eo cô.

“…?.....??”

Não Holmes thoáng chốc cứng đờ và dường như đã ngừng xử lý khi lần đầu tiên trong đời cô được một người đàn ông ôm vào lòng.

“Xém chút nữa vì cô mà tôi đã gặp rắc rối lớn rồi đấy.”

Adler ôm chặt cô, thì thầm với giọng nhẹ nhõm trong khi di chuyển về phía lối ra.

“Hah…Chết tiệt…!”

Ngay sau khi đặt Holmes xuống sân của dinh thự, Isaac Adler, với cơ thể khập khiễng, vội quay trở lại dinh thự.

“…….”

Những nữ người hầu, những người đã kịp thoát ra ngoài, đang nhìn Adler với vẻ khó tin.

Khi đối diện với hiểm nguy, anh ta nhất định sẽ hướng tới việc bảo vệ những thứ gì mà có giá trị nhất đối với bản thân.

Holmes sau khi quan sát toàn bộ khung cảnh, chợt nhớ lại những gì cô đã nói với với một cái nhún vai trước Watson trước đó.

Đàn ông vốn là như vậy mà.

Đôi mắt của cô gái thiên tài kiêu ngạo, người chưa một lần thay đổi quan điểm của mình kể từ khi sinh ra, lúc này đang dao dộng một cách lặng lẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện