Chương 76: Phải tránh xa ra thôi... sẽ bị lây mất
Trong tiểu thế giới, giữa một thung lũng u ám, trường kiếm của Kinh Vũ vung lên, quét ngang một mảng quỷ nhân, mở ra một khoảng trống giữa biển quỷ mênh mông, rồi nàng nắm lấy thời cơ, đạp mạnh xuống đất, lao ra ngoài.
Lúc này, tình trạng của Kinh Vũ không mấy khả quan. Trên người nàng đầy v·ết t·hương, máu tươi không ngừng tuôn chảy, linh khí trong cơ thể cũng đã tiêu hao quá nửa, nếu tiếp tục chém g·iết nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị kiệt sức mà c·hết.
Đám quỷ nhân kia thực lực chỉ khoảng Nhập Đạo nhất nhị trọng, tốc độ không bằng nàng, nên chẳng mấy chốc đã bị nàng bỏ lại phía sau.
Kinh Vũ dừng lại dưới một gốc cây, ngoái đầu nhìn, không thấy bóng dáng đám quỷ nhân nữa, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đúng lúc nàng tưởng đã an toàn, một cảm giác nguy hiểm đột ngột dâng lên trong lòng, lông tơ toàn thân dựng đứng, theo phản xạ, nàng lập tức nhảy sang bên mấy trượng, còn chưa kịp chạm đất thì phía sau đã vang lên một t·iếng n·ổ lớn.
Kinh Vũ quay đầu nhìn lại, không khỏi giật mình. Chỗ nàng vừa đứng lúc nãy, một cây thương đỏ rực cắm phập xuống, tạo ra một hố sâu hơn một trượng! Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, nàng thầm thở phào may mắn, phản ứng đủ nhanh, nếu không giờ này e rằng đã về chầu tiên tổ rồi.
Cây trường thương khẽ run lên, rồi bay về một hướng. Kinh Vũ nhìn theo, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng. Ở đó, có ba quỷ nhân đang đứng, đôi mắt xanh u lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng, khí tức tỏa ra không hề yếu hơn nàng lúc toàn thịnh!
Không chút do dự, Kinh Vũ vận linh khí, xoay người bỏ chạy. Ba quỷ nhân kia cũng lập tức đuổi theo, liên tục ném trường thương đỏ về phía nàng, nhưng lần nào nàng cũng linh hoạt né tránh, chỉ là trên người lại thêm vài vết xước.
Cứ thế truy đuổi chẳng biết bao lâu, Kinh Vũ thở hổn hển, linh khí trong cơ thể còn lại chẳng bao nhiêu, lại thêm máu chảy không ngừng, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, bước chân cũng dần chậm lại, còn đám quỷ nhân thì từng chút một rút ngắn khoảng cách.
Vút! Vút! Vút!
Tiếng xé gió vang lên phía sau, lòng Kinh Vũ chấn động, cố sức nhào về phía trước, phía sau lại vang lên t·iếng n·ổ dữ dội!
Nàng ngoái đầu nhìn, ba cây thương đỏ cắm phập vào đúng chỗ nàng vừa nhảy đi.
Kinh Vũ vội vàng đứng dậy định tiếp tục chạy, nhưng trước mặt lại là một vách núi dựng đứng cao ngất!
Nàng đã hết đường rồi.
Cắn chặt răng, Kinh Vũ xoay người nhìn đám quỷ nhân đang lao tới, lập tức rút ra phù truyền tống bên hông, chuẩn bị rời khỏi đây.
Nhưng một cây thương đỏ nữa lao v·út tới, xuyên thẳng qua vai trái nàng, đóng chặt nàng vào vách đá.
“Á...!”
Kinh Vũ đau đớn hét lên, phù truyền tống cũng vì cơn đau dữ dội mà rơi xuống đất.
Tên quỷ nhân thứ tư xuất hiện dưới gốc cây gần đó, phát ra tiếng cười khanh khách quỷ dị. Ba tên còn lại cũng thu lại trường thương, rồi đồng loạt ném về phía nàng!
Đôi mắt Kinh Vũ mở to, trong mắt phản chiếu ba cây thương đỏ đang lao tới, tràn đầy tuyệt vọng.
Nàng cúi đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi c·ái c·hết ập đến.
Thế nhưng, đợi mấy nhịp thở, nàng vẫn không cảm nhận được đau đớn. Mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một thân hình cường tráng. Nàng ngẩng phắt đầu lên, đối diện với gương mặt tuấn tú của Đông Ngọ cùng đôi mắt sáng như sao kia.
“Khụ...”
Đông Ngọ khẽ ho, vài giọt máu tươi rơi xuống, nhỏ lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, chậm rãi lăn dài.
Kinh Vũ ngơ ngác nhìn Đông Ngọ, cảm nhận được chút ấm nóng của máu trên mặt, khẽ lẩm bẩm: “Đông Ngọ... sư huynh?”
“Cũng may... suýt chút nữa là ngươi toi mạng rồi...”
Đông Ngọ cười cười, rồi thu tay đang chống bên cạnh nàng lại, toàn thân chấn động, mấy cây thương đỏ cắm trên lưng lập tức bị chấn bay ra ngoài. Sau đó, hắn xoay người, tay còn lại vung thần thương, một chiêu chém gãy cả ba cây thương đỏ đang lao tới.
“Muốn động đến sư muội của ta? Gan cũng lớn đấy!”
Đông Ngọ quát lạnh, khí thế quanh người bùng lên dữ dội.
Từng chữ từng chữ của Đông Ngọ như nện mạnh vào lòng Kinh Vũ. Nhìn tấm lưng đầy máu của hắn, tim nàng đập loạn nhịp, khuôn mặt tái nhợt cũng bất giác ửng hồng.
“Lấy mạng đi!” Đông Ngọ quát lớn, vu·ng t·hương lao tới như tia chớp!
Bốn quỷ nhân mất đi trường thương, chiến lực giảm hẳn, chẳng mấy chốc đã bị Đông Ngọ g·iết sạch.
“Lũ rác rưởi, làm ta b·ị t·hương mà còn đánh không lại, đúng là phế vật! Ừm... cũng có thể là do ta quá mạnh thôi!”
Nhìn bốn cái xác quỷ nhân, Đông Ngọ khinh thường nói, rồi thu thần thương lại, bước đến bên cạnh Kinh Vũ.
“Kinh Vũ sư muội, ngươi không sao chứ? Hay để ta giúp ngươi rút cây thương ra nhé?” Đông Ngọ hỏi.
Kinh Vũ khẽ gật đầu.
Đông Ngọ nắm lấy chuôi thương, nói: “Quá trình này hơi đau đấy, ngươi chuẩn bị tâm lý, cố chịu một chút nhé!”
Kinh Vũ vốn định đáp “không sao, huynh cứ làm đi,” nhưng còn chưa kịp mở miệng, Đông Ngọ đã dứt khoát rút phăng cây thương ra, gọn gàng dứt khoát, không chút do dự.
Cơn đau dữ dội từ vai trái lan khắp toàn thân, khiến nàng không nhịn được mà rên lên.
“Ta đã bảo rồi, quá trình này hơi đau, bảo ngươi chuẩn bị chịu đựng chút mà.” Đông Ngọ vừa nói, vừa đỡ nàng ngồi xếp bằng, đặt tay lên vai nàng, truyền linh khí vào giúp giảm đau.
Nghe vậy, trong lòng Kinh Vũ chỉ thấy tủi thân vô cùng.
Ngươi cho ta thời gian chuẩn bị chưa?
Ngươi rút cái roẹt một cái, thế mà gọi là có quá trình à?
Nhưng khi cảm nhận được dòng linh khí ấm áp dịu dàng của Đông Ngọ dần lấp đầy cơ thể trống rỗng, nàng bất giác khẽ rên một tiếng đầy dễ chịu.
Quên sạch cơn đau vừa rồi.
Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của nàng, Đông Ngọ chỉ thấy mấy vạch đen hiện lên trên trán.
Cái này... sao Kinh Vũ sư muội lại giống hệt Hồ trưởng lão thế? Cũng “ưm ưm” kiểu đó?
Xong rồi, xong rồi, bị lây rồi...
Ừm... sau này phải tránh xa hai người này ra mới được, l·ây n·hiễm thì toi!
Trong tiểu thế giới, giữa một thung lũng u ám, trường kiếm của Kinh Vũ vung lên, quét ngang một mảng quỷ nhân, mở ra một khoảng trống giữa biển quỷ mênh mông, rồi nàng nắm lấy thời cơ, đạp mạnh xuống đất, lao ra ngoài.
Lúc này, tình trạng của Kinh Vũ không mấy khả quan. Trên người nàng đầy v·ết t·hương, máu tươi không ngừng tuôn chảy, linh khí trong cơ thể cũng đã tiêu hao quá nửa, nếu tiếp tục chém g·iết nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị kiệt sức mà c·hết.
Đám quỷ nhân kia thực lực chỉ khoảng Nhập Đạo nhất nhị trọng, tốc độ không bằng nàng, nên chẳng mấy chốc đã bị nàng bỏ lại phía sau.
Kinh Vũ dừng lại dưới một gốc cây, ngoái đầu nhìn, không thấy bóng dáng đám quỷ nhân nữa, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đúng lúc nàng tưởng đã an toàn, một cảm giác nguy hiểm đột ngột dâng lên trong lòng, lông tơ toàn thân dựng đứng, theo phản xạ, nàng lập tức nhảy sang bên mấy trượng, còn chưa kịp chạm đất thì phía sau đã vang lên một t·iếng n·ổ lớn.
Kinh Vũ quay đầu nhìn lại, không khỏi giật mình. Chỗ nàng vừa đứng lúc nãy, một cây thương đỏ rực cắm phập xuống, tạo ra một hố sâu hơn một trượng! Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, nàng thầm thở phào may mắn, phản ứng đủ nhanh, nếu không giờ này e rằng đã về chầu tiên tổ rồi.
Cây trường thương khẽ run lên, rồi bay về một hướng. Kinh Vũ nhìn theo, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng. Ở đó, có ba quỷ nhân đang đứng, đôi mắt xanh u lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng, khí tức tỏa ra không hề yếu hơn nàng lúc toàn thịnh!
Không chút do dự, Kinh Vũ vận linh khí, xoay người bỏ chạy. Ba quỷ nhân kia cũng lập tức đuổi theo, liên tục ném trường thương đỏ về phía nàng, nhưng lần nào nàng cũng linh hoạt né tránh, chỉ là trên người lại thêm vài vết xước.
Cứ thế truy đuổi chẳng biết bao lâu, Kinh Vũ thở hổn hển, linh khí trong cơ thể còn lại chẳng bao nhiêu, lại thêm máu chảy không ngừng, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, bước chân cũng dần chậm lại, còn đám quỷ nhân thì từng chút một rút ngắn khoảng cách.
Vút! Vút! Vút!
Tiếng xé gió vang lên phía sau, lòng Kinh Vũ chấn động, cố sức nhào về phía trước, phía sau lại vang lên t·iếng n·ổ dữ dội!
Nàng ngoái đầu nhìn, ba cây thương đỏ cắm phập vào đúng chỗ nàng vừa nhảy đi.
Kinh Vũ vội vàng đứng dậy định tiếp tục chạy, nhưng trước mặt lại là một vách núi dựng đứng cao ngất!
Nàng đã hết đường rồi.
Cắn chặt răng, Kinh Vũ xoay người nhìn đám quỷ nhân đang lao tới, lập tức rút ra phù truyền tống bên hông, chuẩn bị rời khỏi đây.
Nhưng một cây thương đỏ nữa lao v·út tới, xuyên thẳng qua vai trái nàng, đóng chặt nàng vào vách đá.
“Á...!”
Kinh Vũ đau đớn hét lên, phù truyền tống cũng vì cơn đau dữ dội mà rơi xuống đất.
Tên quỷ nhân thứ tư xuất hiện dưới gốc cây gần đó, phát ra tiếng cười khanh khách quỷ dị. Ba tên còn lại cũng thu lại trường thương, rồi đồng loạt ném về phía nàng!
Đôi mắt Kinh Vũ mở to, trong mắt phản chiếu ba cây thương đỏ đang lao tới, tràn đầy tuyệt vọng.
Nàng cúi đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi c·ái c·hết ập đến.
Thế nhưng, đợi mấy nhịp thở, nàng vẫn không cảm nhận được đau đớn. Mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một thân hình cường tráng. Nàng ngẩng phắt đầu lên, đối diện với gương mặt tuấn tú của Đông Ngọ cùng đôi mắt sáng như sao kia.
“Khụ...”
Đông Ngọ khẽ ho, vài giọt máu tươi rơi xuống, nhỏ lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, chậm rãi lăn dài.
Kinh Vũ ngơ ngác nhìn Đông Ngọ, cảm nhận được chút ấm nóng của máu trên mặt, khẽ lẩm bẩm: “Đông Ngọ... sư huynh?”
“Cũng may... suýt chút nữa là ngươi toi mạng rồi...”
Đông Ngọ cười cười, rồi thu tay đang chống bên cạnh nàng lại, toàn thân chấn động, mấy cây thương đỏ cắm trên lưng lập tức bị chấn bay ra ngoài. Sau đó, hắn xoay người, tay còn lại vung thần thương, một chiêu chém gãy cả ba cây thương đỏ đang lao tới.
“Muốn động đến sư muội của ta? Gan cũng lớn đấy!”
Đông Ngọ quát lạnh, khí thế quanh người bùng lên dữ dội.
Từng chữ từng chữ của Đông Ngọ như nện mạnh vào lòng Kinh Vũ. Nhìn tấm lưng đầy máu của hắn, tim nàng đập loạn nhịp, khuôn mặt tái nhợt cũng bất giác ửng hồng.
“Lấy mạng đi!” Đông Ngọ quát lớn, vu·ng t·hương lao tới như tia chớp!
Bốn quỷ nhân mất đi trường thương, chiến lực giảm hẳn, chẳng mấy chốc đã bị Đông Ngọ g·iết sạch.
“Lũ rác rưởi, làm ta b·ị t·hương mà còn đánh không lại, đúng là phế vật! Ừm... cũng có thể là do ta quá mạnh thôi!”
Nhìn bốn cái xác quỷ nhân, Đông Ngọ khinh thường nói, rồi thu thần thương lại, bước đến bên cạnh Kinh Vũ.
“Kinh Vũ sư muội, ngươi không sao chứ? Hay để ta giúp ngươi rút cây thương ra nhé?” Đông Ngọ hỏi.
Kinh Vũ khẽ gật đầu.
Đông Ngọ nắm lấy chuôi thương, nói: “Quá trình này hơi đau đấy, ngươi chuẩn bị tâm lý, cố chịu một chút nhé!”
Kinh Vũ vốn định đáp “không sao, huynh cứ làm đi,” nhưng còn chưa kịp mở miệng, Đông Ngọ đã dứt khoát rút phăng cây thương ra, gọn gàng dứt khoát, không chút do dự.
Cơn đau dữ dội từ vai trái lan khắp toàn thân, khiến nàng không nhịn được mà rên lên.
“Ta đã bảo rồi, quá trình này hơi đau, bảo ngươi chuẩn bị chịu đựng chút mà.” Đông Ngọ vừa nói, vừa đỡ nàng ngồi xếp bằng, đặt tay lên vai nàng, truyền linh khí vào giúp giảm đau.
Nghe vậy, trong lòng Kinh Vũ chỉ thấy tủi thân vô cùng.
Ngươi cho ta thời gian chuẩn bị chưa?
Ngươi rút cái roẹt một cái, thế mà gọi là có quá trình à?
Nhưng khi cảm nhận được dòng linh khí ấm áp dịu dàng của Đông Ngọ dần lấp đầy cơ thể trống rỗng, nàng bất giác khẽ rên một tiếng đầy dễ chịu.
Quên sạch cơn đau vừa rồi.
Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của nàng, Đông Ngọ chỉ thấy mấy vạch đen hiện lên trên trán.
Cái này... sao Kinh Vũ sư muội lại giống hệt Hồ trưởng lão thế? Cũng “ưm ưm” kiểu đó?
Xong rồi, xong rồi, bị lây rồi...
Ừm... sau này phải tránh xa hai người này ra mới được, l·ây n·hiễm thì toi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương