Chương 21: [18+] "Muốn uống 'sữa' của chú."

Vốn dĩ là định sẽ đến chung cư của Tuệ Yên, nhưng giữa đường lại đột ngột có việc gấp thế nên Cảnh Ngạo đành phải cho tài xế chuyển hướng.

Hắn định sẽ xử lý nhanh để chạy đến nói chuyện với cô nhóc một chút, nhưng không ngờ sau khi hoàn thành công việc xong, sắc trời đã chuyển dần thành tối muộn, đồng hồ cũng vừa vặn điểm đúng mười một giờ đêm.

Cảnh Ngạo kéo găng tay ném vào thùng rác, hắn đứng tựa lưng ở cửa xe chầm chậm hút điếu thuốc như đang thưởng thức nó, bây giờ có lẽ cô nhóc đã ngủ rồi. Hơn nữa, trên người hắn lúc này chỉ toàn là mùi thuốc súng, đợi ngày mai đến gặp có lẽ chưa muộn.

Quyết định là như thế, nhưng chẳng hiểu vì sao ba mươi phút sau Cảnh Ngạo lại đứng trước cửa căn hộ của Tuệ Yên nữa rồi.

Mẹ nó.

Cảnh Ngạo mắng thầm trong bụng, nhất định là hắn đã gặp phải quỷ thế nên mới lo lắng cho cô như vậy. Thậm chí vì biết bé con không thích mùi thuốc súng, những lúc Tuệ Yên nhào vào lòng hắn mỗi khi Cảnh Ngạo làm nhiệm vụ về, cô nhóc đều phàn nàn rất nhiều vì mùi máu và thuốc súng quá mức nồng nặc..

Vì vậy, giữa đêm hắn đã phải đi mua một bộ đồ khác, còn đứng hóng gió một lúc để mùi thuốc súng bay đi thì mới lái xe đến nhà cô.

“Yên Nhi.” Cảnh Ngạo thấp giọng gọi, mặc dù biết người bên trong sẽ không đáp lại, hoặc là cô ngủ, hoặc là cô giận hắn cho nên không muốn gặp mặt.

Dù không có hồi âm, người đàn ông vẫn kiên nhẫn thêm gọi lần nữa: “Còn thức thì mở cửa nói chuyện cùng tôi.”

Tưởng đâu cánh cửa này sẽ yên lặng như vậy, nhưng nào ngờ chỉ vài phút sau, ở bên trong đã vang lên vài tiếng “lạch cạch”, cánh cửa mở ra, gương mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt to tròn mơ màng nhìn hắn, đến gò má cũng đỏ ửng căng mịn, nhìn bộ dáng cô ngây ngốc đáng yêu như vậy, trong lòng hắn bỗng dưng có chút ngứa ngáy.

“Ai đây?” Giọng nói trong trẻo hơi ngà ngà, sau khi nhận ra Cảnh Ngạo thì liền cười tươi: “A… Là chó lớn của em đây mà…”

Cảnh Ngạo khẽ nhíu mày, hắn liếc mắt nhìn vào bên trong liền thấy dưới sàn nhà là những vỏ chai Soju lăn lóc, trông bộ dáng của Tuệ Yên chao đảo như sắp ngã, người đàn ông nhanh tay đỡ lấy cô, để cô nhóc tựa vào lồng ngực mình.

“Em uống rượu?” Hắn hỏi.

“Em còn muốn uống ‘sữa’ của chú, mấy chai rượu này đã là gì đâu?”

“Yên Nhi!” Cảnh Ngạo bất lực day nhẹ huyệt thái dương, bình thường gan đã to hơn người, có tí hơi men vào là ngôn ngữ loạn xạ cả lên rồi.

Tuệ Yên cũng không phải là con mèo ngoan chỉ nằm yên trong lòng Cảnh Ngạo, cô bé vươn cánh tay ôm lấy eo hắn, rúc đầu chui vào trong áo thun rộng của người đàn ông, chẳng biết là vô tình hay cố ý, đôi ngực sữa mềm mại cứ làm loạn ma sát với lồng ngực của hắn.

Thế nhưng cảm giác cộm cộm cứ cọ tới cọ lui trên da thịt, chân thật đến mức khiến Cảnh Ngạo cũng chẳng dám tin, hắn giữ chặt lấy vai cô, nhìn xuống gương mặt đỏ hồng qua cổ áo rộng mà nghiến răng tra hỏi.

“Yên Nhi, em không mặc áo ngực?!”

“Hì, quần lót em cũng không có mặc đâu, chú có muốn sờ thử không?”

Lời nói như đả kích tinh thần của Cảnh Ngạo, chẳng khác nào một que diêm đang bén lên ngọn lửa tình dục trong người hắn, lúc này hắn mới nhận ra Tuệ Yên chỉ mặc duy nhất một chiếc áo thun trắng rộng thùng thình nhìn vô cùng quen mắt.

Còn lạ gì nữa, chẳng phải là của hắn đây sao?

Cổ họng Cảnh Ngạo nhanh chóng nóng đến cháy khô, tưởng tượng sau lớp vải mỏng này là cơ thể trần trụi trắng mềm thì vật to lớn bên dưới đã rục rịch muốn ngẩng đầu dậy.

Thế nhưng lý trí mạnh mẽ lấn át dục vọng, sai trái đã xảy ra một lần, không thể có lần thứ hai!

Cảnh Ngạo giữ chặt lấy bả vai của Tuệ Yên, muốn đẩy tiểu hồ ly dính người ra xa một chút thế nhưng cô bé cứ như gắn nam châm vào cơ thể của hắn, dính đến mức tách cũng không ra.

“Yên Nhi, ngoan một chút, đừng làm loạn.”

“Không… Yên Nhi muốn chú an ủi giúp Yên Nhi…” Cô bắt lấy cánh tay của hắn, đặt nó lên ngực mình: “Chú xoa thử xem, có phải chỗ này của em lớn hơn người phụ nữ kia không?”

Cơ thể của hắn cứ như đông thành đá, xúc giác rất nhanh đã cảm nhận được luồng mềm mại truyền tới, có trời mới biết, chính vào thời khắc này, “lý trí” và “dục vọng” của hắn đang đấu đá với nhau kịch liệt thế nào.

Nhưng lúc “dục vọng” gần như lấn át tâm trí, Cảnh Ngạo nhắm mắt lại, bạc môi mỏng lại lẩm nhẩm điều gì đó nho nhỏ ở trong miệng.

Tuệ Yên khẽ cong môi cười, đôi mắt hoa đào dán lên gương mặt hắn, tiếp tục ôm lấy bàn tay còn lại của hắn mà luồn vào vạt áo của mình.

“Chú đang niệm tâm kinh sao? Vô ích thôi, bởi vì chú đã bại dưới tay em rồi.”

Phải, là hắn đã bại dưới tay của cô nhóc này thật rồi...

Tâm trí của Cảnh Ngạo giống như bị thôi miên, hắn còn chẳng màng đến chuyện gì tiếp theo, người đàn ông cúi đầu hôn xuống môi cô, ôm chặt lấy cơ thể của Tuệ Yên mà kéo vào trong nhà...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện