*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Dung Kiến ngày đó diễn đúng là rất giống, bởi vì thực tế nó là sự thật.

Minh Dã cũng biết kỹ xảo của cậu không tốt đến vậy.

Chỗ ngồi trong ngày kiểm tra được sắp xếp thứ hạng, Dung Kiến ngồi ở tổ một hành đầu, Minh Dã ngồi sau người cậu, hắn có thể nhìn rõ được sau lưng của Dung Kiến toàn mồ hôi lạnh, đồng phục học sinh cũng bị ướt một nửa.

Dung Kiến miễn cưỡng thừa nhận, né tránh ánh mắt Minh Dã, cậu cũng là loại người sĩ diện, sao có thể tùy tiện bị bệnh được chớ!

Minh Dã không chờ Dung Kiến trả lời, hắn đã có kết quả rồi, cũng không cần phải chờ, thay vào đó hắn tiếp tục nói: " Vì hôm đó cậu học quá nhiều nên sinh mệt, chắc chắn là cơ thể không chịu nổi nên sang ngày thứ hai mới không thoải mái như vậy.

"

Dung Kiến không nói chuyện, mà đúng là như thế, đây cũng không phải là bệnh nặng gì, nhưng lại không thoải mái, nội lao tâm lao lực cũng rất dễ dẫn tới sốt nhẹ, tố chất thân thể này đúng thật là quá kém.

Minh Dã liếc nhìn phần đồ ăn của cậu, hắn trầm giọng: " Cậu chỉ ăn thứ này?"

Dung Kiến hàm hồ đáp: " Tôi ăn nhiều thế này mà, no rồi."

Khoé miệng Minh Dã giật giật, trong mắt hắn hoàn toàn không có ý cười: "Mèo con so với cậu còn ăn nhiều hơn.

Cậu lớn như nào, con mèo thì sao? Tôi đi lấy một phần cơm khác."

Dung Kiến cũng cảm thấy bản thân như vậy cũng có ngày đột tử, nhưng cậu lại không có cách nào giải quyết, cậu không thể nói ra lý do, nhưng cũng không muốn từ chối Minh Dã bằng giọng hằn học.

Cậu do dự rồi lại mới nhớ tới tính cách được thiết lập của bản thân, cậu nghiêng đầu, yếu ớt mà trả lời hắn: "Thức ăn trong đây khó ăn lắm, tôi nuốt không trôi."

Lời này quả thực là bới lông tìm vết, đầu bếp mà nghe được chắc chắn muốn liều mạng cùng Dung Kiến.

Trường trung học cấp ba Hội Văn, học phí đắt đỏ, đối với món ăn trong nồi lớn cũng thuộc dạng bậc nhất.

Nhưng lời nói của cậu cũng không ngăn được Minh Dã, nếu hắn muốn làm chuyện gì, thì nhất định phải hoàn thành.

Vì vậy, Dung Kiến liền trơ mắt nhìn Minh Dã đi cuối nhà ăn trước cửa sổ cao cấp, hắn càn quét hai món xào mới làm.

Hiện tại người trong ăn cũng không nhiều, Minh Dã đi lấy đồ ăn không bao lâu đã trở lại với hai món chiên, một đĩa nhỏ là thịt lợn chiên, một đĩa khác là gà xé cùng một đĩa chân giò hun khói, đều nóng hổi, so sánh với đồ ăn của Dung Kiến chỉ có món rau luộc, tương phản rõ ràng.


Dung Kiến ngửi được hương vị bay đến, cậu thoáng nhăn mũi, lại làm bộ làm tịch với hắn: "Ta ăn no rồi, không muốn ăn nữa đâu."

Minh Dã đẩy dĩa về phía cậu: "Không phải đã nói sẽ nghe lời tôi sao?"

Dung Kiến phản ứng lại trước ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng cậu cũng không bị lừa: " Ý tôi là nghe lời giáo viên, nhưng nó cũng phải là chuyện về học tập."

Minh Dã cười khẽ: "Nhưng chuyện này cũng liên quan đến việc học của tiểu thư đấy, nếu như lần trước cơ thể cậu không làm sao thì kì kiểm tra nhất định là thi càng tốt hơn, tiểu thư nói coi, đúng hay không?"

Dung Kiến không cách nào phản bác, nhưng cậu vẫn lắc đầu.

Cậu mỗi ngày đều trải qua trong mệt mỏi, chỉ vì muốn giữ lại cái mạng nhỏ này mà ngày ngày phải nhịn đói, bây giờ lại có người đang một hai dụ cậu phải ăn cho bằng được.

Minh Dã so sánh với cậu một con số:

"Tiểu thư có biết phần đồ ăn này tôi cần đến bao nhiêu căn tin ăn mới đủ không?"

Một phát xuyên tâm.

Dung Kiến khuất phục, cậu nhận đôi đũa trên tay Minh Dã, vui sướng cùng thống khổ đan xen:" Tui ăn."

Cậu ăn còn không được à!

Minh Dã rũ mắt, ánh nhìn rơi vào trên người Dung Kiến.

Hắn biết tên nhóc lừa đảo này ăn kiêng bởi vì phải hạn chế cơ thể phát dục của mình để có thể mặc quần áo của con gái.

Nhưng đều này cũng quá ngu ngốc, nếu cậu cứ nhịn xuống như vậy hắn không thể không nghi ngờ, cậu không cần chờ đến một năm sau là đã đi đời nhà ma rồi.

Cũng kể từ đó, Dung Kiến liền mất đi quyền lợi ăn cơm một mình.

Vì vụ tin đồn cách đây một thời gian, Minh Dã cũng không đưa Dung Kiến đến nhà ăn ở nơi công cộng.

Nhưng Minh Dã đã nói chuyện này với Trần Nghiên Nghiên, bảo Dung Kiến là bởi vì kiêng ăn quá mức cho nên thân thể mới không chịu được, Trần Nghiên Nghiên lúc đó lập tức làm phản, trở thành cơ sở ngầm của Minh Dã, vào mỗi buổi trưa đều quấn lấy Dung Kiến không cho cậu rời đi, chờ người khác đi gần hết mới để Minh Dã đến lĩnh người, thậm chí còn căn dặn Minh Dã phải hảo hảo nhìn chằm chằm Dung Kiến có ăn cơm hay không.

Dung Kiến yên lặng rơi lệ, không ai để ý cậu chỉ là một người đáng thương không thể ăn mà nhất định phải ăn kiêng chứ.

Cậu cũng đã kiên quyết cự tuyệt, nhưng Minh Dã liền quẹt thẻ mua một món mới, không cần biết Dung Kiến có ăn được hay không, trên thực tế Dung Kiến đã khuất phục rồi, cậu cũng nhượng bộ mà ăn luôn.


Mặc dù có nguy cơ lật xe, nhưng trong thời gian ngắn cũng không thấy rõ được, bây giờ có thể ăn no một bữa mỗi ngày Dung Kiến thật sự cảm thấy như này cũng tốt.

Đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất từ lúc cậu xuyên qua cho đến giờ!

May là chỗ ngồi của họ nằm ở nơi hẻo lánh nhất của nhà ăn, có vận may bổ trợ, họ ngồi ở góc này ăn hai, ba tuần rồi con chưa bị người khác phát hiện ra.

Bất quá buổi trưa cuối tuần ở nhà ăn cơm lại không thể vui như thế được.

Dung Kiến thường ăn no ở trường, bụng không chống đỡ được nên có hơi lớn, ở nhà cũng không thể khắc chế được phân lượng, cậu không chú ý là sẽ ăn nhiều lên, vẫn là Hàn Vân ở bên cạnh liên tục nháy mắt cậu mới chậm chạp dừng đũa, "Tôi ăn no rồi, đi dạo trong vườn hoa một chút."

Trên thực tế cậu căn bản không no gì, Dung Kiến vác cái bụng đói đi vào vườn dạo một vòng, cậu bắt đầu hoài niệm quãng thời gian lên lớp.

Bây giờ đã là mùa thu, trong vườn hoa không có cái để nhìn, Dung Kiến lại vòng quanh hoa viên một vòng không thấy người làm vườn nào mới vòng trở lại.

Đứng trên cầu thang, Dung Kiến nghe dưới lầu truyền đến tiếng của Chu Tiểu Xuân: "Tại sao trưa hôm nay không về ăn cơm? Con có đói không nào? Mẹ bảo nhà bếp làm cho thứ gì đó."

Giọng nói đầy sốt ruột của Lục Thành cũng vang lên: "Ở bên ngoài ăn rồi.

Không phải hôm nay con nhóc Dung Kiến ở nhà hay sao? Con thấy cô ta thì lại bực mình."

Dung Kiến cảm thấy Lục Thành rất buồn cười, nơi này đến cùng là nhà họ Dung, làm sao lại biến thành nhà gã rồi?

Chu Tiểu Xuân vội vã an ủi gã vài câu, Dung Kiến chuẩn bị đi lên phòng, lại nghe được bà ta đè thấp tiếng nói lại: " Con tức giận với nó làm cái gì? Nó năm nay đã mười tám rồi, không chừng hai năm nữa liền gả ra ngoài, đến lúc đó nó còn có thể tranh cái gì với con?"

Lục Thành cười thành tiếng: "Mẹ, mẹ nói đúng, lúc đó con có thể giới thiệu cho cô ta vài người đàn ông tốt."

Dung Kiến không nghe tiếp nữa, chậm rãi đi lên, trở lại phòng của mình.

Có lẽ nán lại ở trường quá lâu, Dung Kiến cũng đã thích nghi được với cuộc sống như này, mặc đồ nữ quả thực có hơi phiền phức, tuy nhiên cũng chẳng có gì ghê gớm cả, cậu chỉ như một học sinh cấp ba bình thường, nỗ lực học tập, lại có được mấy người bạn thân, mà phiền não to lớn nhất lúc này của cậu chính là kì kiểm tra tiếp theo

Dung Kiến cũng không để ý lời của hai mẹ con Chu Tiểu Xuân và Lục Thành, nhưng những lời này lại đang nhắc nhở cậu, hiện thực không phải như thế này.

Cậu xuyên vào quyển《 Ác Chủng 》này, cũng thành một nhân vật sẽ chết vào một năm sau.

Dung Kiến thở dài, nghĩ thầm: Mình sẽ chết sao?

Đây là một vẫn đề không có lời giải đáp.


Dung Kiến không muốn nghĩ đến cái này, cậu chỉnh lại đồng hồ báo thức rồi lăn quay ra ngủ.

Sau hai giờ, Minh Dã đến gõ cửa phòng của Dung Kiến.

Dung Kiến vừa tỉnh ngủ, đầu choáng váng, không thể làm gì khác hơn là vào phòng tắm dội bản thân một trận, lúc này mới tỉnh táo chút.

Cậu thay một chiếc váy rộng rãi, tiện tay dùng một chiếc khăn khoác trên vai để che đi sự thật là mình không có ngực.

Minh Dã nhìn gò má của cậu ửng đỏ, ước chừng là bị hơi nóng làm mờ lớp trang điểm nên kiến mặt mày của cậu có hơi sắc nét hơn ngày thường nhiều, nhưng đuôi tóc lại ướt đẫm thoạt nhìn vẫn biếng nhác và luộm thuộm.

Dung Kiến nhìn ra bên ngoài một lượt rồi mở cửa ra cho hắn, nét mặt có chút ngượng ngùng, mím môi mỉm cười, "Cậu chờ một chút, tôi vào đeo khuyên tai lại đã."

Minh Dã gật đầu.

Dung Kiến gần đây ra ngoài quá thường xuyên, khác hẳn với thói quen trước đây, Chu Tiểu Xuân có vẻ đã sinh nghi ngờ, cậu hết cách, không thể làm gì hơn là thừa dịp buổi chiều Hàn Vân có việc, mà rủ Minh Dã đến chỗ của cậu để nam chính phụ đạo cho mình.


Dù sao thi tháng lần thứ hai đã là lửa xém lông mày rồi, Dung Kiến không thể lại lấy cớ bị ốm nữa.

Dung Kiến nhìn mình trong gương, muốn đeo lại chiếc khuyên tai vì tắm táp mà bỏ ra.

Thế nhưng đời không như mơ, tay cậu không được kéo như Hàn Vân đeo thế nào cũng không thể vào, cậu sốt ruột vì phải để Minh Dã đợi lâu, nhưng càng thế thì lại càng luống cuống không xuyên vào lỗ được, cuối cùng thì cũng phải phát hoả tay cậu càng lúc càng dùng sức suýt nữa thì đâm rách da.

"Tiểu thư, để tôi giúp cho." Minh Dã bước đến đằng sau Dung Kiến với đôi mày nhăn lại.

Động tác của Dung Kiến ngừng lại, nhìn Minh Dã đang đứng sau lưng mình trong gương, cậu gật đầu, đem chiếc khuyên tai ngoan cố đặt lên bàn.

Minh Dã cầm lấy chiếc khuyên tai màu bạc kia lên, hắn hơi nghiêng người cúi xuống về phía Dung Kiến.

Đây đại khái là khoảng cách thân mật nhất giữa bọn họ, gần đến nỗi Minh Dã có thể ngửi thấy được mùi sữa tắm ngọt ngào trên người Dung Kiến.

Minh Dã vén mái tóc dài của Dung Kiến lên, ép nó xuống thái dương lúc này hắn mới nhìn rõ tai của cậu.

Vành tai của Dung Kiến thiên về loại nhỏ nhỏ, xinh xắn lại còn trông rất đáng yêu.

Minh Dã hiển nhiên cũng chưa từng giúp người khác đeo khuyên tai bao giờ, nhưng động tác của hắn lại rất nhẹ nhàng, mang đến cảm giác hắn đang làm một chuyện gì đó rất trọng đại, hiếm khi thấy được nam chính có dáng vẻ hơi ngốc nghếch vì việc không được thuận tay này.


Đầu ngón tay của hắn có chút lạnh, nhưng tai của Dung Kiến lại nóng bỏng vô cùng.

Cho nên vào thời khắc mà nam chính chạm vào kia, cơ thể của Dung Kiến cũng theo bản năng mà run lên.

Phạm vi rất nhỏ, nếu như không để ý tuyệt đối không phát hiện ra.

Tuy vẫn chịu được nhưng Dung Kiến vẫn tức giận nghĩ, tại sao vành tai lại mẫn cảm như vậy chứ? Nếu nam chính phát hiện thì cũng quá xấu hổ rồi!!

" Tốt rồi." Lúc cậu còn đang xoắn xuýt vì chuyện này thì Minh Dã đã đứng thẳng lại.

Dung Kiến chưa kịp phản ứng, liền nghe được tiếng gõ cửa vang lên.

Là Hàn Vân.

"Tiểu thư, dì có chút chuyện muốn nói cùng con."

Dung Kiến lập tức nhảy dựng lên như một con mèo bị dẫm đuôi, cậu nhìn xung quanh một vòng, rồi vội vội vàng vàng đẩy Minh Dã vào phòng tắm, thì thầm vào tai hắn bảo hắn đừng phát ra tiếng, cậu phải cẩn thận đóng cửa lại tránh để Hàn Vân nghe thấy.

Lúc này Dung Kiến mới điều chỉnh lại hô hấp rồi mới mở cửa cho Hàn Vân vào.

Hàn Vân có chút khó hiểu: "Đang yên đang lành, sao tự nhiên tiểu thư lại khóa cửa làm gì?"

Dung Kiến như không có chuyện gì xảy ra mà lấp liếm: "À, nãy con đang tắm nên thuận tay khoá lại luôn ạ."

Cậu cũng nhớ lại hành động vừa nãy của bản thân, lúc này liền không nhịn được mà tự chửi bản thân một câu

Đệt!!! Như này có giống như suýt bị bắt gian không chứ lị...!

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường: Ơ, Kiến Kiến con xem mình thành thạo chưa kìa.....!

(* Thịt lợn chiên

*Gà xé

*Chân giò hun khói

*À còn món rau luộc của anh Kiến, thương anh:)

# ảnh đều được lấy trên gg ( ˘ ³˘)♥).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện