Từ lúc tới văn phòng Nhà Gandor, Edith đã sẵn sàng tâm thế, rằng có chết thì cô cũng an lòng.

Bước từng bước cầu thang, cô ngẫm lại nguyên cớ, xem vì sao lại tiến vào hang cọp.

Bất kể nghĩ đến đâu, cô cũng chẳng tìm thấy một ai vừa biết mình, lại vừa có thông tin về sát thủ nào đấy, ngoại trừ anh em nhà Gandor. Một khả năng thuần túy, nhưng hiện giờ, nó vẫn là đầu mối duy nhất trong tay cô.

Tuy nhiên, nếu nhờ họ giúp đỡ, cô chắc sẽ phải khai không sót một thứ gì. Có khả năng, bọn họ sẽ nổi khùng, xong điên lên rồi giết cô tại chỗ, hoặc sẽ chờ đến lúc cô cứu Roy, sau đó mới ra tay khử hai người. Kể cả thế, miễn vẫn còn một hi vọng mong manh, cô nhất định sẽ bám víu đến cùng.

Bỏ trốn khỏi thành phố cùng Roy, đó cũng nên được coi là phương án, nhưng khiến cô bỏ rơi người thân cùng bạn bè, chắc hẳn Roy sẽ không đành lòng thế. Nếu dốc lòng van xin, thì tuy Roy có thể sẽ đồng ý, nhưng đổi lại, cô cùng với anh ta sẽ phải hối hận đến suốt đời.

Quyết tâm bảo vệ Roy khỏi tất thảy mọi thứ, dẫu có phải hi sinh cả bản thân, cô gieo mình khỏi nấc thang sau cuối, lòng ngỡ như vực thẳm đang chực chờ.

“A, chào nha. Edith hả? Vào đi.”

Phía bên trong, hầu như chẳng thấy một bóng người, ngoại trừ Tick bên chiếc bàn trung tâm. Với cả, người đang ngồi bên kia là ai nữa? Ít nhất thì, cô chưa thấy anh ta ở quán rượu bao giờ.

Cô nhìn sang, và thấy có gì đó nằm la liệt khắp bàn.

Một hàng dài toàn những cây kéo mới, lưỡi ánh lên sáng quắc dưới ánh đèn.

“Trông được không? Bọn tôi mua nhiều lắm. Cắt vào phải nói ngọt xớt luôn.”

Vừa nói, Tick vừa cười ngây ngô hệt đứa trẻ.

Cái người đứng đằng trước anh ta, bỗng úp bàn tay xuống, căng ngang phía bên trên mặt bàn. Rồi gã ta:

Xoẹt. Xoẹt. Xoạch. Xoẹt. Xoẹt, xoẹt, xoạch, xành, xọach, xoạch xạch, xoạch tành tạch, tạchtạchtạchtạchtạchtạchtạchtạchtạchtạchtạchtạchtạchtạchtạchtạchtạchtạchtạchtạchtạch!

Gã ta thọc lưỡi kéo qua khe ngón tay mình, thoắt bên này xong lại tới bên kia, nhịp nhàng mà hết sức mạnh mẽ. Tốc độ càng lúc càng nhanh hơn, cho đến khi lưỡi kéo bắt đầu tạo dư ảnh, khiến người ngoài nhìn xem tưởng như có tới vài cây kéo, dẫu thực ra chỉ có duy nhất một.

Không những thế, lúc cô nhìn kĩ hơn, cô còn nhận ra thêm một điều, rằng hễ thọc kéo qua, gã ta còn đồng thời đóng mở lưỡi kéo nữa.

Khi lưỡi kéo bật mở, mũi kéo xuyên đều qua hai khe, với một đầu ngón tay nằm ngay giữa. Xong rồi, nhấc thật khẽ khỏi hai cạnh ngón tay, gã đóng hai lưỡi kéo lại tức thì.

Sai đúng một bước thôi, một ngón tay sẽ đứt lìa khỏi gã.

“Oa, đây thật sự, thật sự là đỉnh đấy! Chắc tôi cũng thử xem…”

“Đừng. Cắt phải tay là cũng đau lắm đấy.”

“Hừm, vậy đúng không hay nhỉ. Hay hôm nào có ai phải tra tấn, tôi nhân tiện tập thử với họ luôn.”

Edith lắng nghe cuộc trao đổi, cơn buốt lạnh chạy khắp dọc sống lưng.

Có lẽ nào, sẵn sàng cho cái chết không thôi, vẫn cứ là không đủ với chúng…

Một thoáng ngần ngừ chợt lướt qua, nhưng đã quá trễ rồi.

“Anh Keith, anh Berga, cậu Luck! Edith tới chơi này!”

Tick vừa mới gào xong, bộ ba thủ lĩnh đã bước tới, qua cánh cửa nằm gọn phía đằng sau.

“Edith hả? Cô đến đây có việc gì không thế? Dự trong thời gian này, quán rượu sẽ đóng cửa một thời gian, cô vẫn sẽ nhận lương được như thường—”

“Dạ không, anh Gandor, không phải thế. Chuyện không phải như vậy.”

Không còn đường lùi nữa. Để cứu Roy, cô sẽ bước một bước về địa ngục.

“Anh Gandor, tôi đã…phản bội lại anh rồi.”

Nghe hết lời thú tội của cô, suốt một hồi, ba anh em chỉ cau mày ngẫm nghĩ. Thế rồi, khẽ liếc sang hai anh, Luck lên tiếng đại diện cho ba người.

“Edith, ba chúng tôi hiểu những gì cô nói. Thật lòng thì, chúng tôi có tiếc nuối, khi không xứng với lòng tin của cô. Xin phép cô thứ lỗi, nhưng hiện giờ, chúng tôi không có ý can thiệp chuyện của Roy.”

Nghe thấy thế, Edith trông rạng rỡ hẳn lên.

“Tôi có nghe lầm không, thưa anh?!”

“Căn bản thì cậu ta vốn không cùng hàng ngũ, và với cả, nếu chưa từng nhìn thấy mặt cậu ta, thì sao ép cậu ta thuận theo được? Chúng tôi không dính dáng tới ma túy, nhưng dạng sản phẩm kia, chúng còn chưa lan truyền được rộng rãi, để có đủ căn cứ mà điều tra, xem ý đồ phía sau chúng là gì.”

Nói đến đây, nụ cười của Luck chợt tan biến.

“Thế nhưng, Edith, cô mới là vấn đề. cô biết rằng ma túy là trái luật với tổ chức chúng tôi, vậy mà cô vẫn cả gan che giấu. Cô chỉ là một bồi bàn không hơn, nhưng một khi đã nhận sự giúp đỡ, đến từ phía băng đảng của chúng tôi, đây hiển nhiên vẫn là sự phản bội.”

Anh ta…nói cũng đúng. Mình đã chuẩn bị rồi, nhưng nếu họ giết mình tại đây, thì giá như mình có chút thì giờ, để đảm bảo rằng Roy vẫn đang bình an đã.

“Giờ thì, về hình phạt cho cô… Không có ý giấu giếm, nhưng trước đây, chưa từng có tiền lệ nào như này. Không biết tôi cần phải làm gì nữa… Hai người thấy thế nào? Keith? Berga?”

Hai người anh của Luck đang đứng ngay hai bên, nên cậu ta đánh mắt nhờ cứu viện. Thế nhưng, Berga lại tuyên bố, “Tao chịu thôi. Mình biết làm gì giờ?” rồi quay sang nhìn Keith, còn Keith thì tay nghịch cỗ bài, khuôn mặt bỗng phảng phất vẻ phân vân.

Sau cùng, ba người họ tạm lánh sang một bên, cùng nhau bàn luận tìm giải pháp.

“Thế, đã nghĩ ra gì chưa?” Luck hỏi.

“Nghĩ cái đầu mày ấy,” Berga khẽ đáp lời. “Thường người ta xử lý vụ này ra làm sao?”

“Ở tại Sicily, thi thoảng có mấy vụ thông dâm bị tử hình, nhưng bên mình... đâu có thế, đúng không?”

“Thằng ngu này, ai kêu mày giết con người ta đấy?! Sao lần này không để cho qua đi?”

“Làm vậy thì mất thể diện quá,” Luck khăng khăng. “Em biết, em biết mà. Cá nhân em cũng thấy, rằng vụ này không đáng phải giết hại một ai, nhưng chúng ta cần phải làm gì đó. Một hình phạt vừa phải, ấy là thứ chúng ta cần đưa ra.”

“Trừ lương tầm một tháng có được không?” Berga bèn dạm hỏi.

“Ta đâu phải công ty mà làm thế.”

“Thế thì làm sao giờ? Nếu kia là đàn ông, thì chắc tao thụi nó gãy hai hàm là xong. Vậy có phải nhanh gọn không cơ chứ?”

“Không được đánh phụ nữ! Anh đánh rồi thì ai bào chữa cho anh được?”

“Con mẹ nó, tao có định đánh đâu! Thôi được rồi, hay tha quách cho cô ta luôn đi. Ngoài đó ra, còn làm được gì nữa?”

*Nhưng mình cần có một lý do… Chậc, không được đi ngược với luật lệ mình đề ra, lại cũng không được dùng đến bạo lực.” Luck gãi đầu, cân nhắc chuyện thiệt hơn.

“Hay mình cho cô ta một cơ hội nào đấy?”

“Cơ hội?”

“Jorgi từng biến thủ tiền của ta, và ta cho cậu ta tới chín mươi phần trăm cơ hội sống. Dẫu cậu ta vẫn không chọn lấy được.”

“Nhưng nói gì thì nói, trò Roulette kiểu Nga là không nên…”

“......”

“A, hay mình lấy bộ bài Keith đang cầm, xong rồi kêu cô ta rút một lá? Nếu rút lá joker, thì cô ta có tội.”

“Chính nó! Rồi chúng mình sẽ bỏ lá đấy đi!”

“......”

Vừa mới nghe, trông mặt Keith đã có vẻ ngần ngừ. Xòe rộng cỗ bài ra, anh ta đưa họ xem mặt trước.

“Cái gì?! Cả bộ đều toàn lá joker?!”

“Cá nhân em cũng đang thắc mắc đấy; anh kiếm đâu mấy thứ kiểu này vậy?!”

“Đừng nói là anh mua tận năm hai bộ bài, rồi nhặt ra từng lá joker đấy! …À, Keith ơi?”

“......”

“M-mà, hay nếu rút được lá joker, thì cô ta vô tội?”

“Thế làm sao mà chấp nhận được chứ!”

Bọn họ đang bàn đến thứ địa ngục nào đây? Không biết họ có định giết không nữa…

Đứng nép bên góc phòng, Edith bỗng rùng mình vì mồ hôi, mắt vẫn dõi ba anh em không rời.

Tick cùng người đàn ông nãy giờ vẫn theo dõi, và cuối cùng, như phát ngấy với sự chần chừ kia, họ quyết định hành động.

Bỗng nhiên ngừng tung hứng năm cây kéo, người đàn ông thì thầm gì đó cho Tick nghe. Tay vừa nghịch cây kéo mới, Tick cất giọng gọi ba người anh em, giọng vẫn cứ uể oải như thường ngày.

“Nè, Edith đây, vừa mới làm việc xấu, có phải không?”

Thấy thế, Luck quay sang, đáp lại với đôi chút ngỡ ngàng.

“‘Điều xấu’ ư… Nói vậy không sai lắm, nhưng cũng không phải như kiểu phạm pháp hay gì. Nếu chỉ xét phạm vi nội bộ thôi, thì cô ta có làm điều xấu thật.”

“Anh biết không, mái tóc này, nhìn trông…dài thật đấy, nhỉ?”

“Ừ, thế…?”

Đúng lúc này, Luck mới nom vẻ đã nhận ra. Rằng Tick đang tươi cười, và đôi mắt cậu ta, không hiểu sao, lại hồn nhiên đến gần như kỳ quái.

“Tôi cắt có được không?”

“Trước đây tôi cũng có nghĩ rồi, nhưng…”

Hòa cùng âm vang từ lưỡi kéo, là tiếng lầm bầm từ phía tay thanh niên, đang tung hứng với đạo cụ của mình.

“Có thể băng cậu đây có đôi chút tăm tiếng, nhưng xét bản chất thì, các cậu đúng không hợp với nghề đâu. Nói thật đấy.”

Mái tóc như sinh mệnh người đàn bà. Không biết câu nói ấy có gốc gác từ đâu, nhưng tựu chung, một chút tóc sẽ giải quyết vấn đề. Cách nói nghe sao đơn giản quá đỗi, đến nỗi mà hai chân Edith muốn nhũn ra, không còn lấy dù chỉ chút sức lực.

“Hy vọng cô đừng quên, rằng nếu cô còn tái phạm thêm nữa, mái tóc này sẽ không cứu được đâu.”

Ban đầu, có ai đó tính cạo trọc đầu cô, nhưng làm vậy bằng kéo là bất khả, nên họ đành cắt nửa mái tóc cô, rồi sau đó coi như là xong chuyện.

Tick tương đối khéo léo, và tóc cô bây giờ, trông quả đúng là ưa nhìn hơn xưa.

“Và thế…là hoàn thành.”



Tick chốt lại một câu, nghe chừng khá thỏa mãn, rồi đóng lưỡi kéo kêu cái cạch.

Nghe theo hiệu lệnh ấy, tấm màn cũng dần buông, khép lại vở diễn không bóng người.

“Được rồi. Quay lại chủ đề chính: Cái gã cò mồi kia, thứ thông tin hắn muốn là cái gì? Hẳn là thứ gì đó, mà chỉ mỗi những người như chúng tôi mới biết tới, có phải không?”

Cậu ta nói rất đúng. Cô mới chỉ vượt qua cửa ải đầu. Nếu hóa ra, ba anh em lại chẳng hề biết gì, về gã sát thủ tên Vino, thì quyết tâm đến mấy cũng bằng thừa.

Ngỡ như đang cầu nguyện đến Chúa, cô thành khẩn giãi bày hết tâm can, ép nguyện vọng bản thân phải thành lời.

“Tôi, ừm, đang tìm kiếm một sát thủ tên Vino!”

Cô gào như muốn rút cạn sinh khí. Đúng lúc này, gã thanh niên phía cuối căn phòng chợt quay sang, tạm dừng trò tung hứng hai mươi cây kéo cùng một lượt.

“...Ý cô là tôi à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện