Rachel cặm cụi di chuyển dưới gầm các toa xe. Cô luồn lách qua những thanh xà thép như một con khỉ, hướng đến đằng cuối con tàu với một tốc độ có thể coi là phi phàm trong mắt người bình thường.
Mục tiêu cô nhắm đến là toa hành lí. Cô không biết trên tàu có chuyện gì, nhưng cô chắc chắn rằng đám người từ dàn nhạc vừa ập vào toa ăn với súng máy trên tay.
Trong trường hợp ấy, người đàn ông đảm nhận việc trông coi tư trang ở toa hành lí sẽ làm gì? Nếu dàn nhạc chỉ là bình phong, thì tên này hẳn cũng là một trong số chúng, không cần biết chúng thật sự là gì. Để nắm bắt được tình hình nhanh nhất có thể, Rachel đã bắt đầu hành động. Mặc dù có thể ngồi yên, song cô vẫn cố tình đâm đầu vào nguy hiểm.
Đó chắc hẳn là một thứ gì đó giống như bệnh nghề nghiệp trong giới buôn bán thông tin. Đây cũng là cách để cô bào chữa cho thói tò mò của chính mình, mặc dù, trên lí thuyết, cô chỉ là chân chạy vặt mà thôi.
Khi Rachel chạm đến khu vực dưới toa hành lí, cô thò đầu ra giữa hai bánh xe để nhìn lên cánh cửa ở hông toa tàu. Cô không nghĩ là nó sẽ mở, nhưng cô muốn được biết mọi thứ có thể về tình hình bên trong.
Tuy nhiên, tại thời điểm ấy, một chuyện không ngờ tới đã xảy ra.
Cửa hông đang mở ngỏ.
Bình thường, cánh cửa đó đáng lẽ chỉ được mở khi con tàu đã dừng lại, nhằm mục đích tải thêm hoặc bốc dỡ hàng hóa.
Việc nó đang mở cũng đồng nghĩa với chuyện đang thực sự có một biến cố lớn diễn ra...
Bộ não Rachel thoáng dừng hoạt động một lát. Cô vừa mới nhận ra: Bên cạnh cánh cửa mở, một cái bóng đỏ thẫm đang cựa quậy.
Vì trời đang tối, và cũng bởi quá tập trung vào cánh cửa, ban đầu cô đã không nhận ra sự hiện diện của nó. Tuy nhiên, khi thấy cái thứ bên cạnh cánh cửa ấy, cô đã lập tức hiểu được tình hình.
Cửa không được để ngỏ. Nó đang được mở ra, theo thì hiện tại tiếp diễn...ngay tại thời điểm này. Bởi cái bóng đỏ kia.
Cái bóng đỏ dường như vẫn chưa thấy cô bên dưới. Nó đang bám lấy phần nhô ra bên hông tàu, dáng vẻ vững chãi đến đáng kinh ngạc.
Không lâu sau, cánh cửa mở hoàn toàn, và thứ đó lách vào toa hành lí như thể không hề có chuyện gì xảy ra.
Trong một thoáng, Rachel chết lặng vì hoang mang, nhưng tiếng nam giới thét gào lẫn với tiếng tàu xe mà cô nghe thấy đã đưa cô trở về với hiện thực.
“Đừng...... Tránh xa tao ra... Đừng, đừng, đừngggggggg!”
Sau tiếng thét khiếp đảm đến bất thường, một tiếng gầm vang vọng khắp bên trong. Tuy nhiên, nó kết thúc gần như ngay tắp lự. Dấy lên một linh cảm tồi tệ, mơ hồ, Rachel bắt đầu rướn nửa thân trên lên từ đằng dưới toa tàu.
Thế nhưng, thời điểm cô chọn lại quá thiếu chính xác.
Đột nhiên, cái bóng đỏ hạ mình xuống ngay bên cạnh cô—thực ra, thay vì gọi là “hạ xuống,” có vẻ nó vừa đổ gục từ lối mở bên hông tàu thì đúng hơn.
Rồi một chuyện còn rắc rối hơn nữa xảy ra.
Cô chạm mắt với nó.
Với cái bóng đỏ kia, một con quái vật...
-----
Claire đang gặp một vấn đề nhỏ.
Cậu vừa mới trừ khử xong hai tên áo đen đang canh gác bên trong toa hành lí.
Tuy nhiên, tên thứ ba đã thấy cậu lôi tên thứ hai ra ngoài. Đúng như dự đoán, y lập tức bật bộ đàm lên và bắt đầu liên lạc với đồng bọn.
Ổ khóa trên cửa buồng này đã bị hỏng. Cậu biết trước điều đó, và quyết định lẻn vào trong rồi kết liễu y.
Vào khoảnh khắc gã kịp hét lên, tất cả đã quá trễ. Claire chộp lấy tay gã và giơ lên, còn gã chỉ biết siết cò súng tommy trong vô vọng.
Nòng súng đã bị chĩa lên cao. Dĩ nhiên, không một viên đạn nào trúng Claire cả. Cậu dồn lực một tí, và gã áo đen đánh rơi khẩu súng dễ dàng đến không ngờ.
Sau đó, cậu chỉ việc lôi y ra ngoài như bình thường và giết y bằng cánh cho y ma sát với mặt đất. Giữ chặt một người trưởng thành bằng thế khóa cổ, Claire nhảy qua cánh cửa như một người dạo bước xuống cầu thang.
Rồi cậu phải dừng lại bằng cách khéo léo móc hai chân qua mấy thanh xà kim loại. Bất cứ ai ngoài cậu ta chắc hẳn sẽ hụt chân mà ngã, hoặc gãy chân vì không chịu nổi lực căng, hoặc bị cuốn vào guồng bánh xe, và mọi chuyện sẽ chỉ có thế.
Tuy nhiên, cậu không coi đấy là vấn đề. Khuôn mặt cậu tràn ngập vẻ tự tin, và cậu thực sự đã làm được thế, nhưng rồi—
Tại thời điểm ấy, khác với mọi lần, nỗi băn khoăn chợt hiện diện trên mặt cậu ta.
Ai kia?
Bên cạnh cậu, một người phụ nữ vừa thò đầu khỏi một khe hở giữa mấy thanh xà dưới gầm tàu. Trước giờ cậu chưa từng thấy cô ta. Cô ta thuộc đám áo đen hay là đám áo trắng?
Trong lúc cậu chần chừ, tên đàn ông cậu nắm giữ đột ngột nặng hơn. Rồi, ngay lập tức, trọng lượng liền sụt giảm.
Khi cậu nhìn sang, đôi chân tên áo đen đã biến mất. Có vẻ như trong lúc y giãy giụa và đấm đá, chúng đã mắc kẹt vào guồng bánh xe.
Hắn nhất định đã phải chịu một lực kéo lớn, nhưng Claire vẫn giữ nguyên thế khóa mà không hề gặp vấn đề. Hệ quả là, nửa thân dưới của tên áo đen đã bị giật đứt. Gã dường như đã mất nhận thức trước cả khi kịp hét lên. Cơn sốc trước nỗi đau có khi đã thực sự giết gã luôn rồi.
Dù thế nào đi nữa, gã cũng sẽ mất máu đến chết mà thôi.
Chậc, không còn cách nào khác.
Claire tạm thời uốn cong hai chân và sống lưng, nâng cả thân mình dậy. Lợi dụng đà xóc nảy, cậu quẳng phần thân trên của tên áo đen vào trong toa tàu.
Có vẻ cậu đã dùng quá nhiều sức: Phần thân trên của gã đập lên trần, rồi rơi sầm xuống sàn xe.
Không để ý thêm gì đến gã, Claire chuyển ánh mắt sang đầu của người phụ nữ kia.
Dựa trên bộ đồ ẩn hiện loáng thoáng, cô ta dường như không thuộc về đám áo trắng hay đám áo đen. Và trên thực tế, cậu chưa từng thấy một phụ nữ nào như đây trong lúc kiểm tra danh sách khách lên tàu. Nếu vậy, cậu chỉ có thể nghĩ ra một trường hợp duy nhất.
Bất chấp tình thế, bản chất người điều phối trong Claire vẫn khiến cậu đưa ra câu hỏi thường lệ.
Trong đúng một thoáng, ý đồ tàn sát phai mờ khỏi mắt cậu, và dáng vẻ người nhân viên, dáng vẻ cậu khoác lên trước biến cố, quay trở lại.
Tuy nhiên, Rachel giờ chẳng có nổi thần hồn mà để ý đến một khác biệt như thế.
Cái gì? Cái gì đang xảy ra? Kia là cái gì?!
Rachel hoàn toàn hoang mang. Bằng những chuyển động rõ ràng không thuộc về con người, cái bóng đỏ xé đứt đôi chân tên áo đen. Không những thế, nó còn thực hiện theo phương pháp tàn độc nhất có thể tưởng tượng: nhét đôi chân vào guồng bánh xe. Ngay khoảnh khắc đôi chân tên áo đen mắc vào bánh xe, toàn bộ toa tàu đã chao đảo. Mặc dù chấn động lớn đến thế, song con quái vật vẫn chẳng hề lung lay... Dẫu chỉ đang bám lấy bằng hai chân, vốn được móc quanh mấy thanh xà.
Ném cái xác vào trong toa bằng một chuyển động phi phàm như ban nãy, cái bóng đỏ quay mắt nhìn sang Rachel.
Rachel không nhúc nhích nổi một li. Cô lặng lẽ nhìn đăm đăm vào đôi mắt ấy. Ngoài mặt thì cô khá bình tâm, nhưng sâu trong tim, cô sợ hãi đến không chịu nổi. Cô không tài nào coi đôi mắt của cái bóng đỏ ấy là đôi mắt của con người được. Cô mới chỉ nhìn vào chúng đúng vài giây, vậy mà vẫn thấy nôn nao đến phát mửa. Cứ như thể cô đang nhìn vào một hố sâu không đáy. Cứ như thể cô sắp sửa bị lôi vào cái hố ấy và giết hại.
Ngay sau đó, cơn khát máu trong mắt con quái vật đã mờ đi, nhưng Rachel cũng chẳng tỉnh táo nổi mà để ý đến chuyện ấy.
Con quái vật trước mặt cô lặng lẽ hé miệng ra—và nói một câu mà, theo một hướng nào đó, khiến Rachel sợ hãi nhất.
“Tôi xem vé được chứ?”
“KHÔÔÔÔÔÔNNNNNNGGGGGG!”
Rachel lủi vào trong gầm tàu như một con sên, rồi bắt đầu tẩu thoát khỏi đó, nhanh như đang chạy trên mặt đường vậy. Chân và tay cô di chuyển như một thực thể sống riêng biệt, quấn quýt và vặn vẹo lấy nhau, đưa thân mình cô thẳng về phía trước con tàu.,
Gì thế này?! Nhân viên tàu ư? Con quái vật đó hóa ra lại là nhân viên tàu ư?! Không đời nào! Không thể nào lại thế! —Nhưng còn biết lí giải như nào đây? Tại sao? Tại sao nó lại nói chuyện như là nhân viên tàu? Mình chết mất thôi. Nếu nó bắt mình vì tội trốn vé, chắc chắn nó sẽ giết mình mất!
Cô đã từng thâm nhập hang ổ của mafia vì thông tin, nhưng giờ cô đang bị thống trị bởi một cơn khiếp hãi chưa từng trải qua trong đời. Nó khiến chân và tay cô phải vùng lên, cố gắng mang cô ra xa con quái vật đó nhất có thể.
Vào khoảnh khắc đó, cô thậm chí đã nghĩ đến chuyện nhảy khỏi tàu.
Sự sống trở lại với đôi mắt Claire, và nhân cách điều phối trong cậu bùng lên lửa giận dữ.
Cái con khốn— Vậy ra cô ta đang trốn vé à? Mình nên làm gì với con đàn bà này đây? Ném cô ta khỏi tàu chăng? Hay là khiến cho cô ta không đứng dậy nổi, đeo một tấm biển ghi “Tôi trốn vé” quanh cổ cô ta, rồi đem cô ta ra trưng bày giữa ga tàu?
Trong một thoáng, cậu đã định đuổi theo cô ta, nhưng giác quan sát thủ nhanh chóng chấn chỉnh lại.
Ấy chết. Mình giờ không phải là nhân viên. Mình chỉ là quái vật thôi. Quên mất.
Trong lúc cậu thong thả cân nhắc thiệt hơn, khuôn mặt chết chóc của một sát thủ cũng dần trở về.
Cậu nhảy vào trong toa hành lí không chút khó khăn, rồi bắt đầu đi vòng quanh, kiểm tra tình hình căn buồng.
Một lúc sau, cậu phát hiện ra một thứ máy móc gì đó, nằm trên một cái hộp to.
Nó hình như là bộ đàm không dây, nhưng nhỏ hơn một chút so với loại đang được sử dụng. Quả nhiên, kẻ thù không chỉ là một lũ máu dồn lên não.
Tuy nhiên, trong mắt Claire, chuyện đó chẳng quan trọng gì cả. Không cần biết chúng là loại như nào, chúng có số lượng ra sao, hay những cạm bẫy gì đang chờ đợi phía trước, sự tự tin của cậu vẫn sẽ đủ lớn để tiêu diệt tất cả, và cậu biết mình có sức mạnh để làm thế.
Cậu nhặt lấy vài sợi dây bị bỏ lại trong buồng. Chúng có lẽ thuộc về đám áo đen, nhưng có thể cậu sẽ dùng được chúng cho mục đích nào đó. Claire quấn sợi dây dài quanh eo và đặt sợi dây ngắn, mảnh vào trong áo.
Rồi cậu tiếp tục lên đường tấn công, tìm kiếm mục tiêu mới để tàn phá.
Cậu chỉ là một con người khoác tấm vải cuồng bạo trên thân, nhằm bảo vệ bình an của con tàu.
-----
Ladd và Lua vừa mới rời đi sau cuộc đụng độ đầu tiên với nhóm Jacuzzi. Dẫn theo một đồng bọn khác, cặp đôi—hai nhân vật chủ chốt trong đám áo trắng—bước vào toa nhân viên.
Nói cho chính xác thì, người duy nhất thực sự bước vào trong phòng chỉ có mỗi mình Ladd.
“Đây thực là lạ đấy. Tao thực là không tin nổi cảnh này. Cái biển máu đây là sao chứ? Như này có lạ không? Thực ra thì, như này có tuyệt không? Rốt cuộc phải làm thế nào mới ra được cái đống bừa bãi này cơ chứ, nhỉ?”
Lua cùng tên áo trắng còn lại đứng trước cửa buồng, và họ không hề có ý định đi vào trong. Toàn bộ sàn nhà đều dính bê bết máu, với một cái xác không có mặt và mất một bên tay nằm ở trung tâm. Không những thế, người điều phối lớn tuổi cũng nằm dựa lên tường, với phần gáy bị thổi tung. Ông ta chắc hẳn đã bị bắn chết.
“Này, này, này, nhìn đi, cái thằng không có mặt ấy, có phải nó không? Có phải Dune không đấy? Trời ơi, nhìn đi này. Đây là cái tao gọi là thử cướp một cái xác ướp rồi lại biến thành chính nó đấy! Nói tao nghe, thằng nào giết Dune hả? Làm sao tao có thể báo thù cho nó nếu không biết ai đã ra tay đây? Aah, aah, aah, Dune ơi, thằng khốn tội nghiệp này! Đến bạn mày còn chẳng báo thù được cho mày nữa!”
Đối lập với tên áo trắng đứng ngoài cửa, kẻ đã xây xẩm mặt mày rồi đảo mắt đi, Ladd lại thực tâm thấy vô cùng hưng phấn.
Vừa tưởng tượng xem thể loại quái vật nào đã ra tay giết Dune, hắn vừa nhảy tung tăng như thể đang tậ n hưởng thời khắc này. Mỗi lần chân hắn hạ xuống, máu lại bắn văng lên, và bộ đồ của Ladd càng lúc càng đỏ dần.
Cuối cùng, Ladd bật cười thật to—“Hya-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-haha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-haha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-haha-ha-ha-ha-ha-ha!” —rồi đột nhiên ngậm miệng lại và rời khỏi căn buồng.
Trên đường đi, hắn bắt chuyện với Lua, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Cẩn thận đấy. Anh không biết nó là gì, nhưng trên tàu này chắc chắn có một thứ rất đáng nguy. Không thằng nào bình thường lại dám giết chóc như thế. Cơ mà, nó lại không phải một thằng biến thái mê xác chết như Bluebeard hay một thằng sát nhân khát máu như anh. Nó là một con quái vật mắc chứng giết người không kiểm soát.”
Hắn dừng lại, ngước mắt nhìn sang Lua.
“Anh phải ra kia giết nó với bọn áo đen đã, nên là em trốn đi đâu đó đi, được không?”
Ladd mỉm cười. Khác với mấy nụ cười ban nãy, nụ cười này có đâu đó chút ấm áp bên trong. Lua gật đầu. Ngay lập tức, khuôn mặt hắn nheo lại, và hắn nói tiếp.
“Anh mới là người sẽ giết em, em biết đấy.”
Nghe thấy thế, Lua đỏ mặt và lại gật đầu.
Vẫn như mọi khi, thằng này điên thật rồi.
Tên đồng bọn mặc vét trắng, kẻ đứng nhìn màn trao đổi kia, khẽ lẩm nhẩm với chính mình.
Câu vừa nãy ư? Đấy là câu mà đám kẻ thù miền Tây chuyên nói với nhân vật chính khi được hắn giải cứu. Chưa từng thấy ai nói thế với bạn gái hay hôn thê.
Và gã hiểu. Gã biết tên kia thực sự có ý thế, và vào một ngày nào đó, hắn có lẽ sẽ giết Lua.
Gã cũng biết rằng, đấy là điều Lua thực lòng mong muốn.
-----
Khiếp thật đấy. Có chuyện gì thế này?
Khi nhìn thấy cái xác không chân nằm trong toa hành lí đầu tiên, Czes không khỏi hít một hơi thật dài.
Không cần biết nhìn nhận như nào, đây không thể là hành động của đám áo đen. Thực tế, người chết còn là một tên áo đen nữa. Điều tiếp theo Czes nghĩ tới là cái đám mặc vét trắng: Nếu đúng là thằng điên chui vào trong cái toa ăn, thì có lẽ... Người bất tử cũng là một khả năng, song những thay đổi về thể chất của họ lại chẳng nhiều nhặn gì lắm; họ chỉ không thể chết được nữa thôi. Họ có ít điểm yếu hơn loại ma cà rồng xuất hiện trong tiểu thuyết, nhưng trong một trận đánh bình thường, chắc chắn họ sẽ thua. Người bất tử là như thế: Họ đơn giản là không thể chết, và chỉ có vậy.
Xét về những kẻ có thể tạo thành cái xác đây...
Những lời Czes được nghe một lúc trước bất chợt hiện lên.
Rail Tracer.
“Ừ, phải rồi.”
Không kiềm được lòng mình, Czes bất giác nói thành tiếng. Có lẽ, đâu đó sâu trong tim, cậu đang thấy bất an, và muốn dùng sức lực để loại bỏ cảm xúc ấy.
Cũng có khả năng là hắn dính trực tiếp thuốc nổ của ta.
Cậu chợt nhớ lại lô hàng mà cậu bí mật chuyển lên tàu. Chỗ thuốc nổ mà cậu chuẩn bị bán cho Nhà Runorata đang được vận chuyển ở toa ngay sau. Một nửa trong đó là bột thuốc súng, được đặt trong hộp đặc biệt. Nửa còn lại được chế thành mìn que với lựu đạn đất sét. Chúng không khác gì mấy món thủ công làm cho vui, nhưng cậu nghe nói là người Nhật thực sự có sử dụng lựu đạn đất sét.
Nhà Runorata đang ở trong một cuộc chiến, và họ muốn một lượng thuốc nổ có thể dùng ngay tức thì. Họ còn muốn chúng là một dạng vũ khí mạnh mẽ và dễ kiểm soát nữa.
Loại thuốc nổ mới này, vốn được tạo ra như phụ phẩm trong nghiên cứu của Czes, có uy lực mạnh mẽ hơn thuốc nổ thông thường, và độ bền bỉ trước va đập của nó cũng được gia tăng. Tuy nhiên, suy cho cùng, nó vẫn chỉ là đồ phụ phẩm. Cậu đã tìm cách bán tống bán tháo nó đi, trước khi Nhà Runorata quyết định ra giá.
Sẽ không có gì lạ nếu bất cứ ai bị thổi bay bởi thứ thuốc nổ ấy mất đi một hai chân, hoặc thậm chí là tan xương, tùy theo tình hình thực tế. Thế nhưng, vì trên cái xác không có vết thương nào ngoài nửa thân dưới bị mất ra, cậu có thể dễ dàng loại trừ khả năng ấy.
Vậy suy cho cùng, chẳng lẽ đám áo trắng chính là hung thủ giết tên áo đen kia?
Dù thế nào đi nữa, cậu cũng sẽ tìm ra khi thực sự gặp được chúng. Mất hết hứng thú với cái xác áo đen, Czes lại bước tới toa nhân viên đằng cuối. Cậu suýt thì đã đụng phải vài tên áo trắng trên đường đến đây, nhưng tên khùng điên nhìn giống thủ lĩnh của chúng lại không có đó, nên cậu đành lủi vào mấy buồng trống hoặc nhà vệ sinh rồi đợi chúng đi khuất. Suy cho cùng, nếu không thể đàm phán với nhân vật trọng tâm, cậu sẽ chẳng đi đến đâu hết.
Hắn ta không phải loại chịu ở yên một chỗ. Nếu tiếp tục đến toa nhân viên, chắc chắn ta sẽ tìm thấy hắn.
Tin tưởng một phần vào lí lẽ ấy, Czes hướng đến toa nhân viên.
Và, đúng như dự đoán, ở toa hành lí thứ hai, cậu cuối cùng cũng gặp được Ladd.
“Nn?”
Tạm thời, Ladd cùng đồng bọn đã quyết định quay lại đằng trước con tàu, nhưng ở toa hành lí thứ hai, họ lại đụng độ với một đứa bé.
Là thằng nhóc mà hắn từng thấy trong toa ăn.
“Sao, thằng nhãi? Muốn gì à?”
Ladd đối xử lạnh lùng, nhưng trong thâm tâm, hắn đã sẵn sàng giết luôn cậu tại chỗ.
Thằng nhãi này, mày bị sao vậy hả? Tao biết mày vừa mới ở trong cái toa nhà ăn kia đấy. Tao biết mày đã thấy tao tàn sát cái thằng áo đen kia, nên cái mặt đấy là sao, hả? Sao mày lại thảnh thơi được đến thế? Mày nghĩ mày sẽ không thể chết vì mày là một thằng nhóc ư? Thằng ranh này, đừng có nhờn với tao. Tao giết mày đấy.
Giữa lúc lửa hắc hóa bừng bừng trong tâm, cậu bé lên tiếng, miệng cười rạng ngời.
“Anh trai nè, anh mạnh lắm luôn đó, anh biết không! Anh làm em giật mình đấy!”
Thang đo sát ý của hắn sụt giảm nhẹ.
“Thế à? Mày nghĩ vậy ư?”
“Vâng! Anh trai nè, nếu anh mà lên võ đài, chắc chắn họ sẽ trao đai cho anh luôn, nói thật đấy!”
Thang đo sát ý giảm mạnh hơn.
“Hừm. Tao không ghét mấy thằng nhãi biết khen ngợi người ta đâu. Thế? Mày muốn gì nào?”
“Thật ra thì, em có một yêu cầu muốn nhờ anh.”
“Yêu cầu?”
Thang đo sát ý dâng một chút.
“Chỗ này không thích hợp lắm. Bọn mình vào buồng này nói chuyện đi.”
Vừa nói, cậu bé vừa bước vào trong, rồi vẫy gọi hắn vào cùng.
Thang đo sát ý lại dâng lên.
“Ê, ê, ê, ê, thằng nhãi thối tha niềm nở thái quá kia. Mày có biết bọn tao là ai không đấy?”
“Đừng dọa em vậy chứ, anh trai.”
Căn phòng chứa đủ loại thùng lớn bé; Czes tìm thấy một cái vừa hợp với chiều cao và ngồi xuống đó.
“Câm mồm. Lí do duy nhất khiến tim mày vẫn còn đập là bởi Ladd vĩ đại đây mới có hai lăm tuổi năm này và mày không nói chuyện với tao như với một ông già đấy. Thành tựu ấy là tất cả những gì giúp mày còn sống, nên đừng có mà quên. Giá trị mạng sống của mày phụ thuộc cả vào việc 'yêu cầu' của mày làm tao cười hay làm tao cáu đấy, thằng nhãi.”
Đôi môi Ladd đang cười, song đôi mắt hắn gần như đã bị bão hòa trong khao khát giết chóc.
Tuy nhiên, không hề tỏ ra lấy một chút nao núng, cậu bé nhìn thẳng vào mặt Ladd và hồn nhiên đưa ra “yêu cầu” của mình.
“Nghe này, anh trai, nghe này. Toàn bộ những người trong toa ăn—anh giết sạch hết cho em được chứ?”
Thang đo sát ý của Ladd dao động điên cuồng.
Biểu cảm bồn chồn của hắn không thoát khỏi mắt cậu bé kia; cậu tiếp tục nói, dồn ép hắn hơn nữa.
Cả tông giọng lẫn thái độ của cậu đều thay đổi hoàn toàn,
“Dĩ nhiên, anh sẽ được nhận bồi thường xứng đáng. Anh được dịp tận hưởng niềm vui, còn tôi giành lấy an toàn của chính mình... Mặc dù tôi sẽ phải yêu cầu anh không tò mò về “an toàn” của tôi trong trường hợp này.”
Nghe xong những gì cậu bé nói, lông mày Ladd xô vào nhau, và đôi mắt hai người còn lại mở trừng trừng.
Liệu những lời ấy có thực sự tuôn ra từ cậu bé kia?
Trong đám đó, Ladd là kẻ đầu tiên và duy nhất nhận ra bản chất thật của cậu, và hắn lên tiếng.
“Mày...không phải một thằng nhóc.”
“Anh nhận biết nhanh đấy nhỉ. Như vậy thì tốt quá.”
Gật đầu và hồ hởi mỉm cười, Czes tiếp tục thương thuyết.
“Nếu giết toàn bộ hành khách, các anh sẽ được trả hai trăm nghìn đô la.”
Czes sẽ nhận về năm trăm nghìn đô la từ Nhà Runorata cho số thuốc nổ. Nếu nhìn theo hướng này, đề nghị của cậu với đám áo trắng là không hề bất khả thi, và cũng là một cái giá quá rẻ nếu nó giúp cậu nhận diện được người bất tử. Một khi đám này giết hành khách xong, cậu sẽ có thời gian để ăn kẻ đang chuẩn bị hồi phục.
Cân nhắc đến chuyện công nhân mạt hạng trong xưởng rượu lậu chỉ được trả khoảng hai trăm đô một tuần, đó quả là một số tiền lớn... Tuy nhiên, ngược lại thì nó cũng chỉ bằng những gì Al Capone kiếm được từ rượu lậu trong một ngày.
“Thôi, tao không nhận lời đâu.”
Ladd cũng ấn tượng không kém: Thích ứng ngay lập tức với tình thế bất thường này—một cuộc đàm phán mà đối phương là một người trưởng thành nhìn như một thằng nhóc—hắn nhanh chóng chuyển bộ não sang chế độ thương thảo tiền bạc.
“Mày nghĩ bọn tao sẽ phải giết bao nhiêu người chỉ trong cái toa ăn đấy cơ chứ? Ừ thì, giết bọn nó cũng dễ thôi, và bọn tao cũng đang định giết một nửa nữa, nhưng tao không để mày sai khiến bọn tao bằng mấy đồng bạc đấy đâu. Với lại, bọn tao cũng có một mối mà vắt sữa rồi. Ngay bây giờ, đồng bọn tao ngoài kia đang đe dọa với dỗ ngọt công ty đường ray để trả cho bọn tao một triệu đô đấy. Tao cho phép nó yêu sách thoải mái, nên có thể nó cũng hét giá lên một tỷ rồi cũng nên.”
“Và anh thực sự nghĩ một kế hoạch liều lĩnh như vậy sẽ thành công ư?”
“Vấn đề không phải là nó có thành công hay không. Tất cả nằm ở lòng can đảm. Mà này, nếu mày định chọn phương án đấy, thì cũng chẳng có gì đảm bảo là mày sẽ nhả tiền ra cả.”
Nghe Ladd nói thế, khuôn mặt non trẻ của Czes cong lại thành một nụ cười khổ.
“Đúng là vậy đấy. Tuy nhiên, từ những gì tôi thấy, anh có thể là một tên điên cuồng giết người, nhưng anh vẫn đủ bình thường để hòa nhập với xã hội ngoài kia, và thú vị thay, anh còn có thuộc cấp nữa. Thế nhưng, anh dường như chẳng hoạch định gì cả. Tôi cho rằng anh sống lâu đến nhường này là nhờ phản ứng khôn ngoan theo diễn biến của tình thế, đúng chứ?”
“Đừng có tùy tiện quyết định cách sống của người ta...”
Đối lập với Ladd, kẻ đã bắt đầu hạ nhiệt dần, lời nói của Czes càng lúc càng dồn dập hơn.
“Nếu vậy thì, tôi hợp tác với các anh được chứ? Tôi đang chuẩn bị giao dịch với Nhà Runorata ở New York. Khi vụ này đã xong, tôi sẽ rất hân hạnh nói tốt cho các anh và đảm bảo các anh được chào đón thật nồng ấm.”
Nghe thấy thế, tên áo trắng phía sau Ladd lên tiếng phản đối.
“Nhà Runorata là một trong những băng đảng lớn nhất New York. Tôi không nghĩ họ sẽ đồng ý che đậy cho tội sát nhân hàng loạt dễ như vậy.”
“Đơn giản thôi. Chỉ cần khiến họ không phải che đậy cho các anh là được.”
“Hả?”
“Tôi đã chuyển một lượng lớn thuốc nổ lên tàu này...để phục vụ giao dịch với Nhà Runorata, các anh biết đấy. Sau khi các anh xử lí hết đám người trong toa ăn, tôi sẽ cho nổ một phần. Để đề phòng, tôi có mang dư thêm, nên đó sẽ không phải là vấn đề.”
“Ý của cậu là sao?”
“Chúng ta sẽ dùng thuốc nổ để khiến tàu dừng lại, và trong thời gian đó, chúng ta sẽ nhảy xuống và trốn thoát. À, tôi cũng sẽ cần các anh mang số thuốc nổ còn lại nữa. Suy cho cùng, nguyên nhân vụ nổ sẽ chỉ đơn giản như này thôi: Một nhóm áo đen bí ẩn đã cho nổ con tàu họ chiếm cứ. Đảm bảo sẽ lên trang đầu ngay.”
Khẽ chặc lưỡi, Czes tiếp lời, đôi mắt dần tràn ngập sự điên loạn. Cậu không hề nhận ra, và có lẽ sẽ phản đối, nhưng đôi mắt cậu giờ chẳng khác gì đôi mắt của kẻ cậu từng ăn.
Đôi mắt méo mó, dơ bẩn mà gã từng mang khi hành hạ Czes.
“Nhưng nghe này—”
“Không phải lo. Nhân viên nhà ga đã thấy 'dàn nhạc' đó vận chuyển hàng loạt thùng đồ lên tàu rồi. Với lại, mấy cái thùng đó dường như thực sự chứa hàng đống vũ khí nữa. Bất cứ ai từng thấy mặt các anh đều sẽ chết, và các anh, những người nằm trong danh sách hành khách, sẽ mắc kẹt trong vụ nổ và được đưa lên thiên đàng... Các anh còn gì phản đối không?”
Rồi cậu đập nhẹ lòng bàn tay vào nhau.
“Hoặc, nếu muốn, các anh có thể để lại một thành viên trên tàu và lệnh cho người đó giả dạng làm 'người sống sót' để ngụy tạo bằng chứng cũng được.”
Khi đã nói đến mức đấy, Czes dừng lại để chờ đợi phản hồi từ bên kia. Sau một hồi lặng im, Ladd lặng lẽ lên tiếng.
“Nghe quá sức vô lí.”
“Ồ?”
“Nếu mày có một quả bom như thế, thì sao mày không tự mình làm đi? Chỉ cần châm mồi, và mọi chuyện sẽ xong hết.”
“Thế thì bất tiện cho tôi lắm... Tôi có chuyện cần giải quyết với một cái xác trên tàu, anh biết đấy. Nếu nó bị thổi thành từng mảnh, tôi sẽ gặp kha khá khó khăn.”
Vốn dĩ, người bất tử phục hồi quanh phần đầu. Nếu cậu cho nổ người này bằng quả bom, và đầu người đó vô tình bay khỏi con tàu, thì đó sẽ là thảm họa. Với lại, nếu cái xác quá phân tán và lẫn lộn vào nhau , người bất tử kia có thể sẽ lấy lại ý thức trong lúc cậu tìm cơ thể đang phục hồi. Czes muốn ưu tiên việc nhận diện chính xác người này lên trên hết.
Nhằm tổng kết tất cả, Czes chuyển lại tông giọng với biểu cảm về phiên bản trẻ thơ và đặt ra “yêu cầu” với Ladd.
“Xin anh đấy, anh trai... Anh sẽ giúp em mà, phải không?”
Thang đo sát ý đạt cực đại.
Ngay lập tức, “đôi mắt sống” của Ladd—với sinh lực ngập tràn—trở lại, và hắn hồ hởi chĩa nòng súng lên trán Czes.
“Mày vừa bảo tao sống được đến nhường này là nhờ 'phản ứng khôn ngoan với tình thế' theo từng diễn biến nhỉ. Sai bét rồi, thằng nhãi. Tao chưa lần nào tính toán cách tao sống cả.”
Ngay lập tức, nòng súng khạc lửa, và nửa trên của đầu cậu bé liền bị thổi tung.
“Tao tính toán cách tao giết cơ.”
Mục tiêu cô nhắm đến là toa hành lí. Cô không biết trên tàu có chuyện gì, nhưng cô chắc chắn rằng đám người từ dàn nhạc vừa ập vào toa ăn với súng máy trên tay.
Trong trường hợp ấy, người đàn ông đảm nhận việc trông coi tư trang ở toa hành lí sẽ làm gì? Nếu dàn nhạc chỉ là bình phong, thì tên này hẳn cũng là một trong số chúng, không cần biết chúng thật sự là gì. Để nắm bắt được tình hình nhanh nhất có thể, Rachel đã bắt đầu hành động. Mặc dù có thể ngồi yên, song cô vẫn cố tình đâm đầu vào nguy hiểm.
Đó chắc hẳn là một thứ gì đó giống như bệnh nghề nghiệp trong giới buôn bán thông tin. Đây cũng là cách để cô bào chữa cho thói tò mò của chính mình, mặc dù, trên lí thuyết, cô chỉ là chân chạy vặt mà thôi.
Khi Rachel chạm đến khu vực dưới toa hành lí, cô thò đầu ra giữa hai bánh xe để nhìn lên cánh cửa ở hông toa tàu. Cô không nghĩ là nó sẽ mở, nhưng cô muốn được biết mọi thứ có thể về tình hình bên trong.
Tuy nhiên, tại thời điểm ấy, một chuyện không ngờ tới đã xảy ra.
Cửa hông đang mở ngỏ.
Bình thường, cánh cửa đó đáng lẽ chỉ được mở khi con tàu đã dừng lại, nhằm mục đích tải thêm hoặc bốc dỡ hàng hóa.
Việc nó đang mở cũng đồng nghĩa với chuyện đang thực sự có một biến cố lớn diễn ra...
Bộ não Rachel thoáng dừng hoạt động một lát. Cô vừa mới nhận ra: Bên cạnh cánh cửa mở, một cái bóng đỏ thẫm đang cựa quậy.
Vì trời đang tối, và cũng bởi quá tập trung vào cánh cửa, ban đầu cô đã không nhận ra sự hiện diện của nó. Tuy nhiên, khi thấy cái thứ bên cạnh cánh cửa ấy, cô đã lập tức hiểu được tình hình.
Cửa không được để ngỏ. Nó đang được mở ra, theo thì hiện tại tiếp diễn...ngay tại thời điểm này. Bởi cái bóng đỏ kia.
Cái bóng đỏ dường như vẫn chưa thấy cô bên dưới. Nó đang bám lấy phần nhô ra bên hông tàu, dáng vẻ vững chãi đến đáng kinh ngạc.
Không lâu sau, cánh cửa mở hoàn toàn, và thứ đó lách vào toa hành lí như thể không hề có chuyện gì xảy ra.
Trong một thoáng, Rachel chết lặng vì hoang mang, nhưng tiếng nam giới thét gào lẫn với tiếng tàu xe mà cô nghe thấy đã đưa cô trở về với hiện thực.
“Đừng...... Tránh xa tao ra... Đừng, đừng, đừngggggggg!”
Sau tiếng thét khiếp đảm đến bất thường, một tiếng gầm vang vọng khắp bên trong. Tuy nhiên, nó kết thúc gần như ngay tắp lự. Dấy lên một linh cảm tồi tệ, mơ hồ, Rachel bắt đầu rướn nửa thân trên lên từ đằng dưới toa tàu.
Thế nhưng, thời điểm cô chọn lại quá thiếu chính xác.
Đột nhiên, cái bóng đỏ hạ mình xuống ngay bên cạnh cô—thực ra, thay vì gọi là “hạ xuống,” có vẻ nó vừa đổ gục từ lối mở bên hông tàu thì đúng hơn.
Rồi một chuyện còn rắc rối hơn nữa xảy ra.
Cô chạm mắt với nó.
Với cái bóng đỏ kia, một con quái vật...
-----
Claire đang gặp một vấn đề nhỏ.
Cậu vừa mới trừ khử xong hai tên áo đen đang canh gác bên trong toa hành lí.
Tuy nhiên, tên thứ ba đã thấy cậu lôi tên thứ hai ra ngoài. Đúng như dự đoán, y lập tức bật bộ đàm lên và bắt đầu liên lạc với đồng bọn.
Ổ khóa trên cửa buồng này đã bị hỏng. Cậu biết trước điều đó, và quyết định lẻn vào trong rồi kết liễu y.
Vào khoảnh khắc gã kịp hét lên, tất cả đã quá trễ. Claire chộp lấy tay gã và giơ lên, còn gã chỉ biết siết cò súng tommy trong vô vọng.
Nòng súng đã bị chĩa lên cao. Dĩ nhiên, không một viên đạn nào trúng Claire cả. Cậu dồn lực một tí, và gã áo đen đánh rơi khẩu súng dễ dàng đến không ngờ.
Sau đó, cậu chỉ việc lôi y ra ngoài như bình thường và giết y bằng cánh cho y ma sát với mặt đất. Giữ chặt một người trưởng thành bằng thế khóa cổ, Claire nhảy qua cánh cửa như một người dạo bước xuống cầu thang.
Rồi cậu phải dừng lại bằng cách khéo léo móc hai chân qua mấy thanh xà kim loại. Bất cứ ai ngoài cậu ta chắc hẳn sẽ hụt chân mà ngã, hoặc gãy chân vì không chịu nổi lực căng, hoặc bị cuốn vào guồng bánh xe, và mọi chuyện sẽ chỉ có thế.
Tuy nhiên, cậu không coi đấy là vấn đề. Khuôn mặt cậu tràn ngập vẻ tự tin, và cậu thực sự đã làm được thế, nhưng rồi—
Tại thời điểm ấy, khác với mọi lần, nỗi băn khoăn chợt hiện diện trên mặt cậu ta.
Ai kia?
Bên cạnh cậu, một người phụ nữ vừa thò đầu khỏi một khe hở giữa mấy thanh xà dưới gầm tàu. Trước giờ cậu chưa từng thấy cô ta. Cô ta thuộc đám áo đen hay là đám áo trắng?
Trong lúc cậu chần chừ, tên đàn ông cậu nắm giữ đột ngột nặng hơn. Rồi, ngay lập tức, trọng lượng liền sụt giảm.
Khi cậu nhìn sang, đôi chân tên áo đen đã biến mất. Có vẻ như trong lúc y giãy giụa và đấm đá, chúng đã mắc kẹt vào guồng bánh xe.
Hắn nhất định đã phải chịu một lực kéo lớn, nhưng Claire vẫn giữ nguyên thế khóa mà không hề gặp vấn đề. Hệ quả là, nửa thân dưới của tên áo đen đã bị giật đứt. Gã dường như đã mất nhận thức trước cả khi kịp hét lên. Cơn sốc trước nỗi đau có khi đã thực sự giết gã luôn rồi.
Dù thế nào đi nữa, gã cũng sẽ mất máu đến chết mà thôi.
Chậc, không còn cách nào khác.
Claire tạm thời uốn cong hai chân và sống lưng, nâng cả thân mình dậy. Lợi dụng đà xóc nảy, cậu quẳng phần thân trên của tên áo đen vào trong toa tàu.
Có vẻ cậu đã dùng quá nhiều sức: Phần thân trên của gã đập lên trần, rồi rơi sầm xuống sàn xe.
Không để ý thêm gì đến gã, Claire chuyển ánh mắt sang đầu của người phụ nữ kia.
Dựa trên bộ đồ ẩn hiện loáng thoáng, cô ta dường như không thuộc về đám áo trắng hay đám áo đen. Và trên thực tế, cậu chưa từng thấy một phụ nữ nào như đây trong lúc kiểm tra danh sách khách lên tàu. Nếu vậy, cậu chỉ có thể nghĩ ra một trường hợp duy nhất.
Bất chấp tình thế, bản chất người điều phối trong Claire vẫn khiến cậu đưa ra câu hỏi thường lệ.
Trong đúng một thoáng, ý đồ tàn sát phai mờ khỏi mắt cậu, và dáng vẻ người nhân viên, dáng vẻ cậu khoác lên trước biến cố, quay trở lại.
Tuy nhiên, Rachel giờ chẳng có nổi thần hồn mà để ý đến một khác biệt như thế.
Cái gì? Cái gì đang xảy ra? Kia là cái gì?!
Rachel hoàn toàn hoang mang. Bằng những chuyển động rõ ràng không thuộc về con người, cái bóng đỏ xé đứt đôi chân tên áo đen. Không những thế, nó còn thực hiện theo phương pháp tàn độc nhất có thể tưởng tượng: nhét đôi chân vào guồng bánh xe. Ngay khoảnh khắc đôi chân tên áo đen mắc vào bánh xe, toàn bộ toa tàu đã chao đảo. Mặc dù chấn động lớn đến thế, song con quái vật vẫn chẳng hề lung lay... Dẫu chỉ đang bám lấy bằng hai chân, vốn được móc quanh mấy thanh xà.
Ném cái xác vào trong toa bằng một chuyển động phi phàm như ban nãy, cái bóng đỏ quay mắt nhìn sang Rachel.
Rachel không nhúc nhích nổi một li. Cô lặng lẽ nhìn đăm đăm vào đôi mắt ấy. Ngoài mặt thì cô khá bình tâm, nhưng sâu trong tim, cô sợ hãi đến không chịu nổi. Cô không tài nào coi đôi mắt của cái bóng đỏ ấy là đôi mắt của con người được. Cô mới chỉ nhìn vào chúng đúng vài giây, vậy mà vẫn thấy nôn nao đến phát mửa. Cứ như thể cô đang nhìn vào một hố sâu không đáy. Cứ như thể cô sắp sửa bị lôi vào cái hố ấy và giết hại.
Ngay sau đó, cơn khát máu trong mắt con quái vật đã mờ đi, nhưng Rachel cũng chẳng tỉnh táo nổi mà để ý đến chuyện ấy.
Con quái vật trước mặt cô lặng lẽ hé miệng ra—và nói một câu mà, theo một hướng nào đó, khiến Rachel sợ hãi nhất.
“Tôi xem vé được chứ?”
“KHÔÔÔÔÔÔNNNNNNGGGGGG!”
Rachel lủi vào trong gầm tàu như một con sên, rồi bắt đầu tẩu thoát khỏi đó, nhanh như đang chạy trên mặt đường vậy. Chân và tay cô di chuyển như một thực thể sống riêng biệt, quấn quýt và vặn vẹo lấy nhau, đưa thân mình cô thẳng về phía trước con tàu.,
Gì thế này?! Nhân viên tàu ư? Con quái vật đó hóa ra lại là nhân viên tàu ư?! Không đời nào! Không thể nào lại thế! —Nhưng còn biết lí giải như nào đây? Tại sao? Tại sao nó lại nói chuyện như là nhân viên tàu? Mình chết mất thôi. Nếu nó bắt mình vì tội trốn vé, chắc chắn nó sẽ giết mình mất!
Cô đã từng thâm nhập hang ổ của mafia vì thông tin, nhưng giờ cô đang bị thống trị bởi một cơn khiếp hãi chưa từng trải qua trong đời. Nó khiến chân và tay cô phải vùng lên, cố gắng mang cô ra xa con quái vật đó nhất có thể.
Vào khoảnh khắc đó, cô thậm chí đã nghĩ đến chuyện nhảy khỏi tàu.
Sự sống trở lại với đôi mắt Claire, và nhân cách điều phối trong cậu bùng lên lửa giận dữ.
Cái con khốn— Vậy ra cô ta đang trốn vé à? Mình nên làm gì với con đàn bà này đây? Ném cô ta khỏi tàu chăng? Hay là khiến cho cô ta không đứng dậy nổi, đeo một tấm biển ghi “Tôi trốn vé” quanh cổ cô ta, rồi đem cô ta ra trưng bày giữa ga tàu?
Trong một thoáng, cậu đã định đuổi theo cô ta, nhưng giác quan sát thủ nhanh chóng chấn chỉnh lại.
Ấy chết. Mình giờ không phải là nhân viên. Mình chỉ là quái vật thôi. Quên mất.
Trong lúc cậu thong thả cân nhắc thiệt hơn, khuôn mặt chết chóc của một sát thủ cũng dần trở về.
Cậu nhảy vào trong toa hành lí không chút khó khăn, rồi bắt đầu đi vòng quanh, kiểm tra tình hình căn buồng.
Một lúc sau, cậu phát hiện ra một thứ máy móc gì đó, nằm trên một cái hộp to.
Nó hình như là bộ đàm không dây, nhưng nhỏ hơn một chút so với loại đang được sử dụng. Quả nhiên, kẻ thù không chỉ là một lũ máu dồn lên não.
Tuy nhiên, trong mắt Claire, chuyện đó chẳng quan trọng gì cả. Không cần biết chúng là loại như nào, chúng có số lượng ra sao, hay những cạm bẫy gì đang chờ đợi phía trước, sự tự tin của cậu vẫn sẽ đủ lớn để tiêu diệt tất cả, và cậu biết mình có sức mạnh để làm thế.
Cậu nhặt lấy vài sợi dây bị bỏ lại trong buồng. Chúng có lẽ thuộc về đám áo đen, nhưng có thể cậu sẽ dùng được chúng cho mục đích nào đó. Claire quấn sợi dây dài quanh eo và đặt sợi dây ngắn, mảnh vào trong áo.
Rồi cậu tiếp tục lên đường tấn công, tìm kiếm mục tiêu mới để tàn phá.
Cậu chỉ là một con người khoác tấm vải cuồng bạo trên thân, nhằm bảo vệ bình an của con tàu.
-----
Ladd và Lua vừa mới rời đi sau cuộc đụng độ đầu tiên với nhóm Jacuzzi. Dẫn theo một đồng bọn khác, cặp đôi—hai nhân vật chủ chốt trong đám áo trắng—bước vào toa nhân viên.
Nói cho chính xác thì, người duy nhất thực sự bước vào trong phòng chỉ có mỗi mình Ladd.
“Đây thực là lạ đấy. Tao thực là không tin nổi cảnh này. Cái biển máu đây là sao chứ? Như này có lạ không? Thực ra thì, như này có tuyệt không? Rốt cuộc phải làm thế nào mới ra được cái đống bừa bãi này cơ chứ, nhỉ?”
Lua cùng tên áo trắng còn lại đứng trước cửa buồng, và họ không hề có ý định đi vào trong. Toàn bộ sàn nhà đều dính bê bết máu, với một cái xác không có mặt và mất một bên tay nằm ở trung tâm. Không những thế, người điều phối lớn tuổi cũng nằm dựa lên tường, với phần gáy bị thổi tung. Ông ta chắc hẳn đã bị bắn chết.
“Này, này, này, nhìn đi, cái thằng không có mặt ấy, có phải nó không? Có phải Dune không đấy? Trời ơi, nhìn đi này. Đây là cái tao gọi là thử cướp một cái xác ướp rồi lại biến thành chính nó đấy! Nói tao nghe, thằng nào giết Dune hả? Làm sao tao có thể báo thù cho nó nếu không biết ai đã ra tay đây? Aah, aah, aah, Dune ơi, thằng khốn tội nghiệp này! Đến bạn mày còn chẳng báo thù được cho mày nữa!”
Đối lập với tên áo trắng đứng ngoài cửa, kẻ đã xây xẩm mặt mày rồi đảo mắt đi, Ladd lại thực tâm thấy vô cùng hưng phấn.
Vừa tưởng tượng xem thể loại quái vật nào đã ra tay giết Dune, hắn vừa nhảy tung tăng như thể đang tậ n hưởng thời khắc này. Mỗi lần chân hắn hạ xuống, máu lại bắn văng lên, và bộ đồ của Ladd càng lúc càng đỏ dần.
Cuối cùng, Ladd bật cười thật to—“Hya-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-haha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-haha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-haha-ha-ha-ha-ha-ha!” —rồi đột nhiên ngậm miệng lại và rời khỏi căn buồng.
Trên đường đi, hắn bắt chuyện với Lua, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Cẩn thận đấy. Anh không biết nó là gì, nhưng trên tàu này chắc chắn có một thứ rất đáng nguy. Không thằng nào bình thường lại dám giết chóc như thế. Cơ mà, nó lại không phải một thằng biến thái mê xác chết như Bluebeard hay một thằng sát nhân khát máu như anh. Nó là một con quái vật mắc chứng giết người không kiểm soát.”
Hắn dừng lại, ngước mắt nhìn sang Lua.
“Anh phải ra kia giết nó với bọn áo đen đã, nên là em trốn đi đâu đó đi, được không?”
Ladd mỉm cười. Khác với mấy nụ cười ban nãy, nụ cười này có đâu đó chút ấm áp bên trong. Lua gật đầu. Ngay lập tức, khuôn mặt hắn nheo lại, và hắn nói tiếp.
“Anh mới là người sẽ giết em, em biết đấy.”
Nghe thấy thế, Lua đỏ mặt và lại gật đầu.
Vẫn như mọi khi, thằng này điên thật rồi.
Tên đồng bọn mặc vét trắng, kẻ đứng nhìn màn trao đổi kia, khẽ lẩm nhẩm với chính mình.
Câu vừa nãy ư? Đấy là câu mà đám kẻ thù miền Tây chuyên nói với nhân vật chính khi được hắn giải cứu. Chưa từng thấy ai nói thế với bạn gái hay hôn thê.
Và gã hiểu. Gã biết tên kia thực sự có ý thế, và vào một ngày nào đó, hắn có lẽ sẽ giết Lua.
Gã cũng biết rằng, đấy là điều Lua thực lòng mong muốn.
-----
Khiếp thật đấy. Có chuyện gì thế này?
Khi nhìn thấy cái xác không chân nằm trong toa hành lí đầu tiên, Czes không khỏi hít một hơi thật dài.
Không cần biết nhìn nhận như nào, đây không thể là hành động của đám áo đen. Thực tế, người chết còn là một tên áo đen nữa. Điều tiếp theo Czes nghĩ tới là cái đám mặc vét trắng: Nếu đúng là thằng điên chui vào trong cái toa ăn, thì có lẽ... Người bất tử cũng là một khả năng, song những thay đổi về thể chất của họ lại chẳng nhiều nhặn gì lắm; họ chỉ không thể chết được nữa thôi. Họ có ít điểm yếu hơn loại ma cà rồng xuất hiện trong tiểu thuyết, nhưng trong một trận đánh bình thường, chắc chắn họ sẽ thua. Người bất tử là như thế: Họ đơn giản là không thể chết, và chỉ có vậy.
Xét về những kẻ có thể tạo thành cái xác đây...
Những lời Czes được nghe một lúc trước bất chợt hiện lên.
Rail Tracer.
“Ừ, phải rồi.”
Không kiềm được lòng mình, Czes bất giác nói thành tiếng. Có lẽ, đâu đó sâu trong tim, cậu đang thấy bất an, và muốn dùng sức lực để loại bỏ cảm xúc ấy.
Cũng có khả năng là hắn dính trực tiếp thuốc nổ của ta.
Cậu chợt nhớ lại lô hàng mà cậu bí mật chuyển lên tàu. Chỗ thuốc nổ mà cậu chuẩn bị bán cho Nhà Runorata đang được vận chuyển ở toa ngay sau. Một nửa trong đó là bột thuốc súng, được đặt trong hộp đặc biệt. Nửa còn lại được chế thành mìn que với lựu đạn đất sét. Chúng không khác gì mấy món thủ công làm cho vui, nhưng cậu nghe nói là người Nhật thực sự có sử dụng lựu đạn đất sét.
Nhà Runorata đang ở trong một cuộc chiến, và họ muốn một lượng thuốc nổ có thể dùng ngay tức thì. Họ còn muốn chúng là một dạng vũ khí mạnh mẽ và dễ kiểm soát nữa.
Loại thuốc nổ mới này, vốn được tạo ra như phụ phẩm trong nghiên cứu của Czes, có uy lực mạnh mẽ hơn thuốc nổ thông thường, và độ bền bỉ trước va đập của nó cũng được gia tăng. Tuy nhiên, suy cho cùng, nó vẫn chỉ là đồ phụ phẩm. Cậu đã tìm cách bán tống bán tháo nó đi, trước khi Nhà Runorata quyết định ra giá.
Sẽ không có gì lạ nếu bất cứ ai bị thổi bay bởi thứ thuốc nổ ấy mất đi một hai chân, hoặc thậm chí là tan xương, tùy theo tình hình thực tế. Thế nhưng, vì trên cái xác không có vết thương nào ngoài nửa thân dưới bị mất ra, cậu có thể dễ dàng loại trừ khả năng ấy.
Vậy suy cho cùng, chẳng lẽ đám áo trắng chính là hung thủ giết tên áo đen kia?
Dù thế nào đi nữa, cậu cũng sẽ tìm ra khi thực sự gặp được chúng. Mất hết hứng thú với cái xác áo đen, Czes lại bước tới toa nhân viên đằng cuối. Cậu suýt thì đã đụng phải vài tên áo trắng trên đường đến đây, nhưng tên khùng điên nhìn giống thủ lĩnh của chúng lại không có đó, nên cậu đành lủi vào mấy buồng trống hoặc nhà vệ sinh rồi đợi chúng đi khuất. Suy cho cùng, nếu không thể đàm phán với nhân vật trọng tâm, cậu sẽ chẳng đi đến đâu hết.
Hắn ta không phải loại chịu ở yên một chỗ. Nếu tiếp tục đến toa nhân viên, chắc chắn ta sẽ tìm thấy hắn.
Tin tưởng một phần vào lí lẽ ấy, Czes hướng đến toa nhân viên.
Và, đúng như dự đoán, ở toa hành lí thứ hai, cậu cuối cùng cũng gặp được Ladd.
“Nn?”
Tạm thời, Ladd cùng đồng bọn đã quyết định quay lại đằng trước con tàu, nhưng ở toa hành lí thứ hai, họ lại đụng độ với một đứa bé.
Là thằng nhóc mà hắn từng thấy trong toa ăn.
“Sao, thằng nhãi? Muốn gì à?”
Ladd đối xử lạnh lùng, nhưng trong thâm tâm, hắn đã sẵn sàng giết luôn cậu tại chỗ.
Thằng nhãi này, mày bị sao vậy hả? Tao biết mày vừa mới ở trong cái toa nhà ăn kia đấy. Tao biết mày đã thấy tao tàn sát cái thằng áo đen kia, nên cái mặt đấy là sao, hả? Sao mày lại thảnh thơi được đến thế? Mày nghĩ mày sẽ không thể chết vì mày là một thằng nhóc ư? Thằng ranh này, đừng có nhờn với tao. Tao giết mày đấy.
Giữa lúc lửa hắc hóa bừng bừng trong tâm, cậu bé lên tiếng, miệng cười rạng ngời.
“Anh trai nè, anh mạnh lắm luôn đó, anh biết không! Anh làm em giật mình đấy!”
Thang đo sát ý của hắn sụt giảm nhẹ.
“Thế à? Mày nghĩ vậy ư?”
“Vâng! Anh trai nè, nếu anh mà lên võ đài, chắc chắn họ sẽ trao đai cho anh luôn, nói thật đấy!”
Thang đo sát ý giảm mạnh hơn.
“Hừm. Tao không ghét mấy thằng nhãi biết khen ngợi người ta đâu. Thế? Mày muốn gì nào?”
“Thật ra thì, em có một yêu cầu muốn nhờ anh.”
“Yêu cầu?”
Thang đo sát ý dâng một chút.
“Chỗ này không thích hợp lắm. Bọn mình vào buồng này nói chuyện đi.”
Vừa nói, cậu bé vừa bước vào trong, rồi vẫy gọi hắn vào cùng.
Thang đo sát ý lại dâng lên.
“Ê, ê, ê, ê, thằng nhãi thối tha niềm nở thái quá kia. Mày có biết bọn tao là ai không đấy?”
“Đừng dọa em vậy chứ, anh trai.”
Căn phòng chứa đủ loại thùng lớn bé; Czes tìm thấy một cái vừa hợp với chiều cao và ngồi xuống đó.
“Câm mồm. Lí do duy nhất khiến tim mày vẫn còn đập là bởi Ladd vĩ đại đây mới có hai lăm tuổi năm này và mày không nói chuyện với tao như với một ông già đấy. Thành tựu ấy là tất cả những gì giúp mày còn sống, nên đừng có mà quên. Giá trị mạng sống của mày phụ thuộc cả vào việc 'yêu cầu' của mày làm tao cười hay làm tao cáu đấy, thằng nhãi.”
Đôi môi Ladd đang cười, song đôi mắt hắn gần như đã bị bão hòa trong khao khát giết chóc.
Tuy nhiên, không hề tỏ ra lấy một chút nao núng, cậu bé nhìn thẳng vào mặt Ladd và hồn nhiên đưa ra “yêu cầu” của mình.
“Nghe này, anh trai, nghe này. Toàn bộ những người trong toa ăn—anh giết sạch hết cho em được chứ?”
Thang đo sát ý của Ladd dao động điên cuồng.
Biểu cảm bồn chồn của hắn không thoát khỏi mắt cậu bé kia; cậu tiếp tục nói, dồn ép hắn hơn nữa.
Cả tông giọng lẫn thái độ của cậu đều thay đổi hoàn toàn,
“Dĩ nhiên, anh sẽ được nhận bồi thường xứng đáng. Anh được dịp tận hưởng niềm vui, còn tôi giành lấy an toàn của chính mình... Mặc dù tôi sẽ phải yêu cầu anh không tò mò về “an toàn” của tôi trong trường hợp này.”
Nghe xong những gì cậu bé nói, lông mày Ladd xô vào nhau, và đôi mắt hai người còn lại mở trừng trừng.
Liệu những lời ấy có thực sự tuôn ra từ cậu bé kia?
Trong đám đó, Ladd là kẻ đầu tiên và duy nhất nhận ra bản chất thật của cậu, và hắn lên tiếng.
“Mày...không phải một thằng nhóc.”
“Anh nhận biết nhanh đấy nhỉ. Như vậy thì tốt quá.”
Gật đầu và hồ hởi mỉm cười, Czes tiếp tục thương thuyết.
“Nếu giết toàn bộ hành khách, các anh sẽ được trả hai trăm nghìn đô la.”
Czes sẽ nhận về năm trăm nghìn đô la từ Nhà Runorata cho số thuốc nổ. Nếu nhìn theo hướng này, đề nghị của cậu với đám áo trắng là không hề bất khả thi, và cũng là một cái giá quá rẻ nếu nó giúp cậu nhận diện được người bất tử. Một khi đám này giết hành khách xong, cậu sẽ có thời gian để ăn kẻ đang chuẩn bị hồi phục.
Cân nhắc đến chuyện công nhân mạt hạng trong xưởng rượu lậu chỉ được trả khoảng hai trăm đô một tuần, đó quả là một số tiền lớn... Tuy nhiên, ngược lại thì nó cũng chỉ bằng những gì Al Capone kiếm được từ rượu lậu trong một ngày.
“Thôi, tao không nhận lời đâu.”
Ladd cũng ấn tượng không kém: Thích ứng ngay lập tức với tình thế bất thường này—một cuộc đàm phán mà đối phương là một người trưởng thành nhìn như một thằng nhóc—hắn nhanh chóng chuyển bộ não sang chế độ thương thảo tiền bạc.
“Mày nghĩ bọn tao sẽ phải giết bao nhiêu người chỉ trong cái toa ăn đấy cơ chứ? Ừ thì, giết bọn nó cũng dễ thôi, và bọn tao cũng đang định giết một nửa nữa, nhưng tao không để mày sai khiến bọn tao bằng mấy đồng bạc đấy đâu. Với lại, bọn tao cũng có một mối mà vắt sữa rồi. Ngay bây giờ, đồng bọn tao ngoài kia đang đe dọa với dỗ ngọt công ty đường ray để trả cho bọn tao một triệu đô đấy. Tao cho phép nó yêu sách thoải mái, nên có thể nó cũng hét giá lên một tỷ rồi cũng nên.”
“Và anh thực sự nghĩ một kế hoạch liều lĩnh như vậy sẽ thành công ư?”
“Vấn đề không phải là nó có thành công hay không. Tất cả nằm ở lòng can đảm. Mà này, nếu mày định chọn phương án đấy, thì cũng chẳng có gì đảm bảo là mày sẽ nhả tiền ra cả.”
Nghe Ladd nói thế, khuôn mặt non trẻ của Czes cong lại thành một nụ cười khổ.
“Đúng là vậy đấy. Tuy nhiên, từ những gì tôi thấy, anh có thể là một tên điên cuồng giết người, nhưng anh vẫn đủ bình thường để hòa nhập với xã hội ngoài kia, và thú vị thay, anh còn có thuộc cấp nữa. Thế nhưng, anh dường như chẳng hoạch định gì cả. Tôi cho rằng anh sống lâu đến nhường này là nhờ phản ứng khôn ngoan theo diễn biến của tình thế, đúng chứ?”
“Đừng có tùy tiện quyết định cách sống của người ta...”
Đối lập với Ladd, kẻ đã bắt đầu hạ nhiệt dần, lời nói của Czes càng lúc càng dồn dập hơn.
“Nếu vậy thì, tôi hợp tác với các anh được chứ? Tôi đang chuẩn bị giao dịch với Nhà Runorata ở New York. Khi vụ này đã xong, tôi sẽ rất hân hạnh nói tốt cho các anh và đảm bảo các anh được chào đón thật nồng ấm.”
Nghe thấy thế, tên áo trắng phía sau Ladd lên tiếng phản đối.
“Nhà Runorata là một trong những băng đảng lớn nhất New York. Tôi không nghĩ họ sẽ đồng ý che đậy cho tội sát nhân hàng loạt dễ như vậy.”
“Đơn giản thôi. Chỉ cần khiến họ không phải che đậy cho các anh là được.”
“Hả?”
“Tôi đã chuyển một lượng lớn thuốc nổ lên tàu này...để phục vụ giao dịch với Nhà Runorata, các anh biết đấy. Sau khi các anh xử lí hết đám người trong toa ăn, tôi sẽ cho nổ một phần. Để đề phòng, tôi có mang dư thêm, nên đó sẽ không phải là vấn đề.”
“Ý của cậu là sao?”
“Chúng ta sẽ dùng thuốc nổ để khiến tàu dừng lại, và trong thời gian đó, chúng ta sẽ nhảy xuống và trốn thoát. À, tôi cũng sẽ cần các anh mang số thuốc nổ còn lại nữa. Suy cho cùng, nguyên nhân vụ nổ sẽ chỉ đơn giản như này thôi: Một nhóm áo đen bí ẩn đã cho nổ con tàu họ chiếm cứ. Đảm bảo sẽ lên trang đầu ngay.”
Khẽ chặc lưỡi, Czes tiếp lời, đôi mắt dần tràn ngập sự điên loạn. Cậu không hề nhận ra, và có lẽ sẽ phản đối, nhưng đôi mắt cậu giờ chẳng khác gì đôi mắt của kẻ cậu từng ăn.
Đôi mắt méo mó, dơ bẩn mà gã từng mang khi hành hạ Czes.
“Nhưng nghe này—”
“Không phải lo. Nhân viên nhà ga đã thấy 'dàn nhạc' đó vận chuyển hàng loạt thùng đồ lên tàu rồi. Với lại, mấy cái thùng đó dường như thực sự chứa hàng đống vũ khí nữa. Bất cứ ai từng thấy mặt các anh đều sẽ chết, và các anh, những người nằm trong danh sách hành khách, sẽ mắc kẹt trong vụ nổ và được đưa lên thiên đàng... Các anh còn gì phản đối không?”
Rồi cậu đập nhẹ lòng bàn tay vào nhau.
“Hoặc, nếu muốn, các anh có thể để lại một thành viên trên tàu và lệnh cho người đó giả dạng làm 'người sống sót' để ngụy tạo bằng chứng cũng được.”
Khi đã nói đến mức đấy, Czes dừng lại để chờ đợi phản hồi từ bên kia. Sau một hồi lặng im, Ladd lặng lẽ lên tiếng.
“Nghe quá sức vô lí.”
“Ồ?”
“Nếu mày có một quả bom như thế, thì sao mày không tự mình làm đi? Chỉ cần châm mồi, và mọi chuyện sẽ xong hết.”
“Thế thì bất tiện cho tôi lắm... Tôi có chuyện cần giải quyết với một cái xác trên tàu, anh biết đấy. Nếu nó bị thổi thành từng mảnh, tôi sẽ gặp kha khá khó khăn.”
Vốn dĩ, người bất tử phục hồi quanh phần đầu. Nếu cậu cho nổ người này bằng quả bom, và đầu người đó vô tình bay khỏi con tàu, thì đó sẽ là thảm họa. Với lại, nếu cái xác quá phân tán và lẫn lộn vào nhau , người bất tử kia có thể sẽ lấy lại ý thức trong lúc cậu tìm cơ thể đang phục hồi. Czes muốn ưu tiên việc nhận diện chính xác người này lên trên hết.
Nhằm tổng kết tất cả, Czes chuyển lại tông giọng với biểu cảm về phiên bản trẻ thơ và đặt ra “yêu cầu” với Ladd.
“Xin anh đấy, anh trai... Anh sẽ giúp em mà, phải không?”
Thang đo sát ý đạt cực đại.
Ngay lập tức, “đôi mắt sống” của Ladd—với sinh lực ngập tràn—trở lại, và hắn hồ hởi chĩa nòng súng lên trán Czes.
“Mày vừa bảo tao sống được đến nhường này là nhờ 'phản ứng khôn ngoan với tình thế' theo từng diễn biến nhỉ. Sai bét rồi, thằng nhãi. Tao chưa lần nào tính toán cách tao sống cả.”
Ngay lập tức, nòng súng khạc lửa, và nửa trên của đầu cậu bé liền bị thổi tung.
“Tao tính toán cách tao giết cơ.”
Danh sách chương